Logo
Home Linh Thạch Công Pháp Kim Bảng

Chương 157: Tác Phẩm Liên Quan

Tiểu Chu Tước đang đậu trên vai Manh Manh chợt bất mãn, khẽ hót một tiếng. Lũ linh cầm cấp thấp kia nào có nghe hiểu tiếng hót của thần thú, có con kinh hồn bạt vía liền lao đầu xuống hồ, những con không rơi xuống cũng lập tức tứ tán bay đi.

“Trêu chọc chúng có gì vui đâu, Tiểu Chu Tước?” Manh Manh cười hỏi.

Tiểu Chu Tước đắc ý hót vang, vỗ cánh phành phạch, ra vẻ “ta đây vui sướng”.

Đợi khi lũ linh cầm hoảng loạn đã rời đi, mặt hồ lại khôi phục bình tĩnh. Manh Manh đứng giữa không trung, phóng tầm mắt xuống dưới... Trong nước không có yêu thú nguy hiểm nào, có lẽ do quanh năm không có nhiều thiên địch, cá trong hồ đều rất phì nhiêu. Những yêu cầm lấy cá hồ làm thức ăn cũng thích ăn ấu ngư tươi non hơn, không mấy mặn mà với những con cá lớn béo tốt.

Tra xét khắp hồ xong, Manh Manh nhìn về phía hòn đảo nhỏ giữa hồ. Đây mới là nơi nàng trọng điểm khảo sát... Đúng như những gì nàng tìm hiểu, trong Thiên Hoàng thế giới, hầu như mỗi hòn đảo đều có yêu trùng xuất hiện. Ở những vị trí khác trên đảo, Manh Manh không phát hiện yêu trùng nào, nhưng tại hồ tâm đảo này, lại có một loại yêu trùng cực kỳ phiền phức – Thiết Tuyến Nghĩ.

Những Thiết Tuyến Nghĩ này đẳng cấp không cao, nhưng cũng là một thứ khá phiền toái. Thể hình chúng như một sợi chỉ, dài khoảng mười mấy centimet, thân thể thanh hắc sắc. Tên Thiết Nghĩ bắt nguồn từ lớp vỏ ngoài cứng rắn của chúng, bởi vì chúng thường xuyên gặm nhấm khoáng thạch kim loại, nên lớp vỏ ngoài vô cùng cứng cáp.

“Tiểu Chu Tước, lũ kiến đó giao cho ngươi đấy, không thành vấn đề chứ?” Manh Manh quả thực lười biếng tranh đấu với lũ Thiết Nghĩ này.

Tiểu Chu Tước hót vang vui vẻ, thân hình chợt bay lên, giữa không trung bạo trướng, bay đến phía trên hồ tâm đảo... Mặc dù Thiết Nghĩ chỉ là yêu trùng cấp thấp, linh tuệ không cao, nhưng không có nghĩa là chúng không biết nguy hiểm đang đến. Tiểu Chu Tước vừa bay đến không trung hồ tâm đảo, liền không chút che giấu uy áp của bản thân, lũ Thiết Nghĩ dày đặc trên đảo lập tức hoảng loạn. Tuy nhiên, thần thú tự có sự kiêu ngạo của riêng mình, dù đói đến mấy cũng sẽ không ăn loại yêu trùng cấp thấp này. Một luồng hỏa diễm đỏ thẫm phun ra từ miệng Tiểu Chu Tước, sau đó đôi cánh nó khẽ vỗ.

Trên hồ tâm đảo, liệt diễm đỏ thẫm trong chớp mắt bao phủ toàn bộ hòn đảo. Cây cối trên đảo còn chưa kịp phát ra tiếng khô nứt, đã hóa thành tro tàn. Lớp vỏ ngoài cứng rắn của lũ Thiết Nghĩ cũng không giúp chúng trụ vững thêm được bao lâu, rất nhanh đã tan biến thành tro bụi trong biển lửa.

“Ưm?”

Một luồng linh lực ba động cực kỳ yếu ớt truyền ra từ lòng đất, được Manh Manh nhạy bén bắt giữ. Ánh mắt nàng khẽ lóe lên, một bàn tay lớn màu vàng đất xuất hiện giữa không trung, hư ảo ấn xuống mặt đất... Ầm một tiếng vang, đất đá nứt toác, vô số Thiết Tuyến Nghĩ ẩn mình trong đất bị chấn động bay ra, ngay cả tổ kiến cũng bị chấn văng lên. Một con kiến lớn dài chừng một thước bò ra từ tổ, trong chớp mắt cũng hóa thành tro bụi.

Mãi đến một khắc sau, ngọn lửa trên đảo mới hoàn toàn tắt. Tiểu Chu Tước vỗ cánh bay về phía Manh Manh... Trong quá trình hạ xuống, thân hình nó nhanh chóng thu nhỏ lại, vui vẻ lượn một vòng trước mặt Manh Manh, ý như khoe khoang, sau đó lại đậu xuống vai nàng.

Mặc dù hồ tâm đảo bị thiêu rụi thành một vùng đất trắng xóa, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc sử dụng của Manh Manh. Bởi vì không có sự tồn tại của sinh mệnh khác, ngược lại còn loại bỏ một số phiền nhiễu không cần thiết. Nàng đứng giữa không trung, trầm tư quan sát hồ tâm đảo, sau một lát liền bắt đầu động thủ.

Trong tay nàng không ngừng xuất hiện các loại tài liệu và linh thạch. Hiện tại trong túi nàng khá phong phú, một số tài liệu bình thường khó thấy đối với nàng mà nói cũng không hiếm lạ. Lúc này vì đồ đệ của mình, đương nhiên sẽ không keo kiệt.

Thảo mộc chi linh độ kiếp, khó khăn hơn nhiều so với yêu thú bình thường độ kiếp. Bởi vì chúng vốn là sinh vật thuộc tính mộc, bị lôi hỏa khắc chế. Cho nên trong Yêu giới, rất ít khi xuất hiện yêu tu thuộc tính thực vật. Chúng vốn tu luyện gian nan, người có thể thành công độ kiếp lại càng ít ỏi.

Trận đồ đã sớm in sâu trong đầu nàng, việc cần làm chính là tùy cơ ứng biến, dựa vào diện tích hồ tâm đảo này mà bố trí đại trận... Theo cánh tay nàng giơ lên, từng khối thượng phẩm linh thạch và từng món tài liệu quý hiếm bay vào lòng hồ tâm đảo. Khoảng một canh giờ sau, Manh Manh lau mồ hôi trên trán, dừng động tác. Lúc này, phía trên hồ tâm đảo tản mát ra linh khí nồng đậm, trên mặt đất, các loại tài liệu ngũ sắc được sắp xếp xen kẽ, đẹp mắt vô cùng.

Nàng thở phào một hơi, mười ngón tay như điện xẹt, đánh ra từng đạo pháp quyết. Những pháp quyết này đánh vào giữa các tài liệu và linh thạch, những tài liệu và linh thạch đó lập tức phát ra linh quang ngũ sắc, ẩn hiện kèm theo tiếng gió rít sấm vang. Khi pháp quyết cuối cùng được đánh ra, toàn bộ hồ tâm đảo khẽ rung động một chút, bốc lên một mảnh ngũ sắc hà quang... Một lát sau, ngũ sắc hà quang biến mất, những linh thạch và tài liệu trên mặt đất cũng đều biến mất không thấy, hóa thành từng đạo trận văn ẩn sâu dưới lòng đất.

Toàn bộ quá trình kéo dài trọn vẹn bốn canh giờ. Khi trận pháp bố trí thành công, với tu vi của Manh Manh cũng có cảm giác gần như kiệt sức. Nàng lấy ra một bình linh ẩm uống cạn, không lâu sau, chân nguyên khôi phục như ban đầu.

Độ kiếp, có thể dựa vào trận pháp, có thể dựa vào tu vi bản thân, pháp bảo, thậm chí có thể dựa vào đại thần thông giả khác. Nhưng, nếu muốn nhờ người khác giúp đỡ, uy lực của kiếp lôi cũng sẽ tăng lên đáng kể, đối với người độ kiếp mà nói không phải là chuyện tốt. Hơn nữa, độ kiếp bản thân cũng là một loại tôi luyện trong tu luyện, nếu để người khác thay thế độ kiếp, luôn sẽ thiếu đi một phen thể ngộ.

Manh Manh thấy vạn sự đã chuẩn bị xong, liền phóng Lạc Thi ra từ Phù Đồ không gian... Đột nhiên, cuồng phong nổi lên, càn quét toàn bộ hòn đảo. Người ta nói cảm nhận của động vật mạnh hơn con người, lời này quả không sai. Tất cả yêu thú sống trên đảo gần như trong chớp mắt đều lũ lượt chạy về phía bờ biển, dù không biết bơi, trốn ở bờ biển cũng tốt hơn là dựa vào hồ tâm đảo. Chỉ khổ cho lũ cá bơi trong nước, chúng định trước không thể lên bờ, chỉ có thể lặn sâu hơn xuống đáy nước.

“Lạc Thi, con cũng đừng quá căng thẳng, Hóa Hình Thiên Kiếp chẳng qua chỉ có hơn mười đạo kiếp lôi. Con đã quen thuộc với trận pháp rồi, mấy đạo kiếp lôi đầu con cứ dùng trận pháp chống đỡ, những đạo sau thì có thể dùng pháp bảo ta đã cho con để đối kháng, không có gì đáng ngại đâu!” Manh Manh động viên đồ đệ.

Trong lúc nói chuyện, thế gió càng lúc càng mãnh liệt. Những đám mây tàn trên trời bị cuồng phong thổi tan tác, nhưng dần dần, sắc trời phía trên hồ tâm đảo bắt đầu thay đổi, đầu tiên là chuyển sang màu đỏ sẫm, rồi dần dần biến thành màu đen, mà bầu trời xung quanh vẫn một màu xanh thẳm, trông vô cùng quỷ dị.

“Thiên Kiếp sắp đến rồi, Lạc Thi, tự mình bảo trọng!”

Manh Manh dẫn Tiểu Chu Tước và Thôn Hải Thú bay lùi về phía sau. Thiên Kiếp này không hề nể nang bất cứ điều gì, nếu có người ngoài xuất hiện trong phạm vi Thiên Kiếp, sẽ bị phán định là người giúp đỡ độ kiếp, khi đó sẽ bất kể sống chết mà kéo vào. Ngay cả Chu Tước và Thôn Hải Thú cũng trong lòng rùng mình, đặc biệt là Thôn Hải Thú, không lâu nữa Hóa Hình Thiên Kiếp của nó cũng sẽ đến, lúc này quan sát một phen cũng không tệ, coi như tích lũy kinh nghiệm cho bản thân độ kiếp.

Mọi người liên tục bay lùi cho đến khi cách hồ tâm đảo mười mấy dặm mới miễn cưỡng dừng lại. Ở đây đã có thể tránh được việc họ bị cuốn nhầm vào lôi kiếp.

Chương 524: Ngân Diệu Hóa Hình Thiên Lôi

Kiếp vân đen kịt ngưng tụ trên không hồ tâm đảo, màu sắc càng lúc càng dày đặc, ngay cả Manh Manh và những người ở bên ngoài cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ tỏa ra từ đó. Lúc này, trung tâm của đám kiếp vân đen kịt kia dường như khẽ gợn lên một tia gợn sóng, ngay sau đó tia gợn sóng này nhanh chóng khuếch đại, số lượng tăng nhanh, dần dần bắt đầu biến thành một vòng xoáy quay tròn cấp tốc. Đồng thời diện tích của nó cũng nhanh chóng mở rộng, toàn bộ đám kiếp vân đều hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, từng đạo từng đạo tia chớp bạc từ hư không bay ra, bị vòng xoáy kia kéo vào và bắt đầu lớn mạnh.

Rầm...

Từng tiếng sấm rền vang từ trong kiếp vân truyền đến, là tiếng gầm rú khi những tia chớp va chạm vào nhau. Những tia chớp này trong kiếp vân lại một lần nữa hấp thụ năng lượng dung hợp, lớn mạnh. Linh khí trời đất trong phạm vi mấy trăm dặm nhanh chóng hội tụ vào trong kiếp vân. Những tia chớp bạc đó hóa thành từng con điện giao khổng lồ uốn lượn xoay tròn trong vòng xoáy, trên thân tản mát ra ngân quang chói lọi, toàn bộ kiếp vân dần dần biến thành màu xám bạc.

Bầu trời xanh thẳm, kiếp vân xám bạc, điện giao uốn lượn bơi lội trong đám mây, ngẩng đầu gầm thét, từng luồng khí tức hủy diệt bao trùm hoàn toàn hồ tâm đảo.

Tất cả yêu thú, yêu trùng trên đảo có thể chạy đều đã sớm chạy mất, những con còn lại đều run rẩy phủ phục trên mặt đất, cố gắng hết sức không gây sự chú ý của kiếp vân. Với thực lực của chúng, trong kiếp lôi chỉ có thể hóa thành tro bụi, thậm chí không thể tăng thêm uy lực của kiếp lôi, bởi vì thực lực của chúng thấp đến mức có thể bỏ qua.

Thôn Hải Thú cũng vậy, nhưng nó bám sát bên cạnh Manh Manh, hơn nữa còn thi triển huyễn thuật che giấu hoàn toàn khí tức của mình, chỉ sợ gây sự chú ý của kiếp vân, mà độ kiếp sớm.

Manh Manh tuy không đến mức sợ hãi, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng. Hóa Hình Thiên Kiếp lần này của Lạc Thi lại khác với Thiện Thủy. Nó là thảo mộc chi linh, đã tu luyện trong Phù Đồ không gian một thời gian dài. Hóa Hình Thiên Kiếp mà Thiện Thủy tiếp nhận là từng tầng khảo nghiệm, có tính giai đoạn, còn Hóa Hình Thiên Kiếp mà Lạc Thi phải chịu là một lần duy nhất, có ý nghĩa tổng hợp, cho nên khí thế vô cùng khủng bố. Manh Manh cảm thấy trái tim mình như bị ngàn cân đá đè nặng, nặng trĩu khó thở. Mặc dù nàng đã đưa pháp bảo độ kiếp cho đồ đệ, nhưng vào giờ phút này, nàng lại không có chút nào nắm chắc.

“Lạc Thi, đừng căng thẳng, con nhất định có thể bình an độ kiếp!” Manh Manh lặng lẽ nhìn Lạc Thi dường như đơn độc dưới kiếp vân, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Ầm!

Một tiếng sấm sét khổng lồ, từ trong vòng xoáy kiếp vân bay ra một con điện giao khổng lồ nhe nanh múa vuốt bổ xuống Lạc Thi đang đứng giữa đảo... Đây là Ngân Diệu Hóa Hình Thiên Lôi, hóa thành hình dáng thiên giao, trong lôi kiếp cũng coi như là cấp trung thượng. Nhưng đối với thảo mộc chi linh mà nói, lôi kiếp chính là khắc tinh của chúng, uy lực tăng gấp bội. Hóa Hình Thiên Kiếp lần này tổng cộng có mười tám đạo thiên lôi, mỗi đạo thiên lôi đều đại diện cho sự hủy diệt, đạo sau mạnh hơn đạo trước. Đây chẳng qua mới là đạo đầu tiên, nhưng đạo đầu tiên đã có khí thế như vậy, có thể tưởng tượng được sự khủng bố của Thiên Kiếp.

Lạc Thi lúc này vẫn giữ hình thái chi mã, mắt không chớp nhìn chằm chằm kiếp vân. Khi đạo kiếp lôi đầu tiên giáng xuống, Lạc Thi đã kích hoạt Bát Môn Kim Tỏa Trận mà Manh Manh đã bố trí trước.

Trên hồ tâm đảo một mảnh quang hoa đột nhiên sáng rực, tám tòa quang môn cao lớn đột ngột dâng lên. Tám đạo quang môn lần lượt bắn ra những luồng sáng khổng lồ, tạo thành một lớp bảo hộ hoàn mỹ, bao phủ hồ tâm đảo.

Ầm!

Ngân Giao Thiên Lôi hung hăng oanh kích lên lớp bảo hộ này. Lớp bảo hộ quang hà kịch liệt lóe sáng, nhưng lại cứng rắn chống đỡ được đạo thiên lôi đầu tiên này.

“Mạnh thật!”

Thôn Hải Thú liếc nhìn Manh Manh, nó biết Manh Manh tinh thông trận pháp, nhưng không ngờ trận pháp được bố trí vội vàng này lại dễ dàng chống đỡ được. Đột nhiên, thần sắc Manh Manh khẽ động, mấy chục sợi hồng tuyến bay vút ra, dọc theo bờ hồ chìm vào lòng đất. Đồng thời, một đạo kim quang bắn vào không trung, ẩn hiện có thể thấy là một cây pháp bảo hình cờ. Và sau khi những pháp bảo này bay ra, thân hình Manh Manh và Thôn Hải Thú cũng đột nhiên biến mất.

Giờ phút này, cách hòn đảo này trăm dặm, đã có rất nhiều yêu thú cao giai mắt đầy thèm thuồng mà quan sát. Yêu thú độ kiếp không chỉ phải chiến đấu với kiếp lôi, mà còn phải đề phòng sự dòm ngó của đồng loại. Dù là yêu thú yêu nghiệt đến đâu, trước khi độ kiếp đều phải trải qua sự chuẩn bị hoàn hảo... Không chỉ là để độ kiếp, đồng thời cũng là để ngăn chặn đồng loại thừa cơ đánh chó chết sau kiếp nạn. Dù sao sau khi vượt qua Hóa Hình Thiên Kiếp, vẫn cần một chút thời gian để cơ thể khôi phục trạng thái tốt nhất, mà khoảng thời gian này chính là lúc yêu thú yếu ớt nhất. Ngược lại, khi độ kiếp thì không cần lo lắng, bất cứ ai hoặc yêu nào đến gần, đều tương đương với việc chủ động độ kiếp, không có chút ngoại lệ nào.

“Lão Giao, ngươi nói xem ai đang độ Hóa Hình Thiên Kiếp này vậy? Khí thế thật sự kinh người!” Một con Quy Yêu cao giai hỏi. Những yêu thú này đều có thực lực của tu chân giả Nguyên Anh kỳ, thực ra chỉ còn thiếu Hóa Hình Thiên Kiếp, nhưng bước cuối cùng này không dễ dàng vượt qua, có những yêu thú cao giai thậm chí cả đời bị mắc kẹt ở đây không tiến thêm được tấc nào.

“Không rõ,”

Người trả lời là một con Thanh Giao. Trong đôi mắt giao long khổng lồ lộ ra vẻ mê hoặc: “Những yêu thú mạnh mẽ trong phạm vi mấy vạn hải lý này chúng ta cũng coi như biết phần lớn, nhưng chưa từng nghe nói ai muốn độ kiếp, hơn nữa lại là Thiên Kiếp có thanh thế kinh người như vậy.”

Quy Yêu hắc hắc một tiếng nói: “Nếu là người quen thì còn ngại, đã không phải người quen, vậy chúng ta không cần khách khí nữa.”

“Ngươi định làm gì? Dù có vượt qua Thiên Kiếp, e rằng nó cũng không dễ chọc đâu.” Thanh Giao nói.

“Chỉ bằng uy thế của Thiên Kiếp lần này, dù có vượt qua, e rằng cũng mất nửa cái mạng. Cứ để lũ gia hỏa xung quanh đi tiêu hao nó trước, lại mất thêm nửa cái mạng nữa, đến lúc đó mới là lúc chúng ta ra tay. Đến lúc đó chia đôi, vẫn theo quy tắc cũ mà làm.” Quy Yêu nói.

“Ha ha, ngươi xưa nay luôn tính toán chu toàn, ta đương nhiên phải nghe theo ngươi.” Thanh Giao hắc hắc cười nói.

Trong lúc nói chuyện, kiếp lôi giữa không trung đã giáng xuống năm lần. Đạo kiếp lôi thứ bảy đang tích tụ thế năng để giáng xuống, cuồn cuộn xoay tròn trong kiếp vân, từng luồng uy áp mạnh mẽ khiến người ta khó thở. Trong hồ đã có không ít cá chết, mặt hồ cũng cứng rắn hạ thấp mấy mét.

Ầm!

Đạo thiên lôi thứ bảy hóa thành ngân giao cuối cùng cũng xoay tròn giáng xuống. Lớp bảo hộ đã trở nên mỏng manh trong chớp mắt vỡ tan, mà tám cánh quang môn cao lớn kia cũng hóa thành những đốm sáng như đom đóm biến mất không còn.

“Hừ!”

Một tiếng quát khẽ vang lên từ miệng Lạc Thi. Nàng đột nhiên phun ra một viên thanh hoàn. Viên thanh hoàn này bay lên không trung, lập tức hóa thành một đám mây xanh bao bọc phía trên nàng.

“Vì sao nàng không dùng pháp bảo mà người đã ban cho?” Thôn Hải Thú ẩn mình trong huyễn thuật không hiểu hỏi.

“Có lẽ nàng cho rằng mấy đạo thiên lôi phía trước nàng có thể chịu đựng được, còn những đạo sau mới cần dùng đến pháp bảo.” Manh Manh đoán.

Khi độ kiếp, nàng không có khả năng đưa pháp bảo vào. Những pháp bảo dùng để độ kiếp đều được đưa trước, cách sử dụng, khi nào sử dụng để phát huy tác dụng lớn nhất, chỉ có người độ kiếp tự mình phán đoán tại chỗ, không thể do người khác giúp quyết định, cũng không thể quyết định trước. Hơn nữa, Thiên Kiếp đối với người độ kiếp tuyệt đối không phải là thuốc bổ, mà là thuốc độc thực sự. Nếu nói có lợi ích, đó chính là khả năng chịu đựng đau khổ, khả năng tránh né sinh tử, ngoài ra, không có lợi ích gì khác.

Lúc này, viên thanh hoàn mà Lạc Thi phun ra là đan nguyên nàng khổ luyện mà thành, hao tổn một phần là mất một phần, cần rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục. Nhưng nàng cho rằng lúc này lợi dụng tu vi của mình để đối kháng Thiên Kiếp, hiển nhiên là một cơ hội tốt nhất.

Ầm!

Đạo Hóa Hình Điện Lôi thứ tám giáng xuống, vừa vặn rơi vào trong đan vân. Chỉ thấy mây mù cuồn cuộn, đạo thiên lôi hình ngân giao kia hoành hành ngang dọc trong đan khí, thể tích lại càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thậm chí từng chút một biến mất không còn.

“Đây là yêu linh do thảo mộc chi linh hóa thành, nhất định là vậy! Đan nguyên của nó lại hùng hậu đến thế, nếu chúng ta có được... nói không chừng lần này chúng ta có thể lập tức vượt qua Hóa Hình Thiên Kiếp, nhất định là một linh dược!”

Thanh Giao và Quy Yêu đang quan sát độ kiếp từ xa gần như muốn vỗ tay ăn mừng. Mặc dù thảo mộc chi linh này khi độ kiếp sẽ tổn thất lượng lớn đan nguyên, nhưng đan nguyên còn sót lại thậm chí tàn thể của nó cũng có giá trị cao hơn yêu thú cao giai bình thường. Nếu thực sự có được, chúng rất có thể sau khi chia nhau ăn sẽ đạt đến yêu cầu độ Hóa Hình Thiên Kiếp, từ đó trở thành yêu tu thực sự.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Liên tiếp bốn đạo thiên lôi giáng xuống, đan khí phía trên Lạc Thi đã bị chấn tán đi quá nửa. Lạc Thi cũng không mấy lạc quan, trên người đã xuất hiện những vết bỏng do lôi điện lớn, một số tia lôi điện tràn ra vẫn gây tổn thương cho nàng. Tuy nhiên, bản thân nàng là linh dược tu thành, cơ thể trong lúc bị thương lại không ngừng hồi phục.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, lại phun ra một viên thanh hoàn, đan vân trên đỉnh đầu lại bắt đầu trở nên nồng đậm, trong mắt lộ ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.

“Có ý chí chiến đấu đương nhiên là tốt, nhưng làm như vậy quá không coi trọng cơ thể mình rồi.” Manh Manh có chút không đành lòng.

“Sư phụ, đệ tử lấy thân thảo mộc tu hành, bản thân đã cực kỳ yếu ớt. May mắn sư phụ có thông thiên thủ đoạn giúp đệ tử tránh được trọng kiếp thiên địch, đệ tử mới có cơ hội độ kiếp này. Đây cũng là một cơ hội để tôi luyện bản thân, đệ tử nhất định sẽ cẩn thận làm việc.” Lạc Thi đáp.

Ầm!

Đạo thiên lôi thứ mười ba uốn lượn giáng xuống, oanh vào trong đan vân, vậy mà lại một lần đánh tan quá nửa đan vân. Lôi hỏa còn sót lại đánh trúng lưng Lạc Thi, một vệt chất lỏng màu xanh tản ra mùi thuốc nồng đậm chảy ra từ da thịt, trong chớp mắt chữa lành những vết thương trên người nàng.

“Thiên lôi lợi hại thật, một đòn này gần như đánh tan quá nửa đan vân, uy lực đã tăng lên gấp bội.” Manh Manh nhìn mà trong lòng rùng mình. Tổn thương đan nguyên tuy không phải không thể bù đắp, nhưng đối với việc nhanh chóng hồi phục sau kiếp nạn có tác dụng rất lớn. Sự tiêu hao hiện tại rất có thể khiến việc hồi phục chậm lại, may mà mình đã sớm chuẩn bị linh đan, nếu không sẽ bị tên nhóc này làm tức chết.

Ầm!

Đạo thiên lôi thứ mười bốn đột nhiên giáng xuống, trái tim Manh Manh đột nhiên thắt lại, nhìn về phía đám đan vân đã trở nên mỏng manh.

Chương 525: Thành công độ kiếp

“Lão Quy, đây là đạo thiên lôi thứ mười bốn rồi phải không? Ngươi xem nó có chịu đựng được không?” Thanh Giao có chút lo lắng nói.

“Ngươi lo lắng gì? Nó đã muốn độ kiếp, sao có thể không chuẩn bị kỹ càng.” Quy Yêu nói. Thanh Giao lo lắng điều gì nó đều biết, thiên lôi chính là khắc tinh của thảo mộc chi linh. Yêu khác độ kiếp thất bại còn có thể để lại tàn hài, nhưng thảo mộc chi linh độ kiếp nếu thất bại, e rằng ngay cả tàn thi cũng không còn, chúng đương nhiên sẽ không đợi được lợi ích gì. Tuy nhiên, lúc này Quy Yêu lo lắng không phải chuyện này, yêu thú độ kiếp vừa rồi sử dụng rõ ràng là trận pháp, nó càng nghĩ càng thấy không đúng. Mặc dù nói yêu thú cao giai cũng có thể từ nhân loại mà có được trận kỳ, nhưng trận pháp kia dường như quá mạnh mẽ, nó nghiêm trọng nghi ngờ chuyện này có liên quan đến tu chân giả nhân loại, nếu thực sự là vậy, chuyện e rằng lại phải bàn lại.

“Lão Giao, chuyện này e rằng không đơn giản như vậy, ngươi không thấy trận pháp dùng để độ kiếp kia quá mạnh mẽ sao?” Quy Yêu nói ra những lo ngại của mình. Trong những năm tháng dài đằng đẵng, một giao một quy này sống với nhau cực kỳ hòa thuận, chúng rất rõ ràng, trong biển cả nơi cường giả tụ tập này, nếu tồn tại dưới hình thức cá thể, rất có thể sẽ trở thành một mắt xích bị loại bỏ trong chuỗi thức ăn. Chính nhờ sự liên thủ mạnh mẽ của hai người chúng, mới có thể sống sót đến ngày hôm nay.

“Vậy ý của ngươi là?” Thanh Giao tin vào phán đoán của Quy Yêu, nhưng vẫn có chút không nỡ.

Quy Yêu há chẳng phải cũng vậy sao?

Nó khẽ trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Vẫn theo kế hoạch ban đầu, chỉ là lần này chúng ta phải cách hòn đảo xa hơn một chút, hơn nữa phải đi vào đáy biển, chỉ phân tán thần thức để xem xét tình hình. Tin rằng lũ gia hỏa kia dù có đắc thủ, cũng không thể lập tức chia chác chiến lợi phẩm.”

Trong lúc hai yêu đang thì thầm, đạo thiên lôi thứ mười bốn đã vượt qua. Đám đan vân trên đầu Lạc Thi đã mỏng manh như lụa mỏng, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ tan biến.

Manh Manh mắt sáng rực nhìn đám kiếp vân trên không, còn bốn đạo kiếp lôi nữa, nhưng Lạc Thi đã không thể phun ra đan nguyên lần thứ ba rồi... Không phải là không phun ra được, mà là phun ra nữa thì có chút được không bù mất, dù sao nàng vẫn còn những thủ đoạn khác.

Đúng lúc này, đạo thiên lôi thứ mười lăm hóa thành một con ngân giao thô lớn bay bổ xuống. Điện quang xẹt ngang trời, uy thế mạnh mẽ khiến ngay cả người quan sát từ xa cũng phải kinh hồn bạt vía. Lạc Thi giơ tay phát ra một vật, viên vật thể tròn đó bay vào miệng điện giao nổ tung. Một mảnh quang giao màu xám trắng trong chớp mắt lóe lên rồi biến mất trong thể nội điện giao, sau đó thân thể ngân quang rực rỡ của điện giao đột nhiên trở nên ảm đạm, uy thế cũng kém xa lúc nãy.

“Trảm!”

Một tiếng quát khẽ phát ra từ miệng Lạc Thi. Nàng đột nhiên há miệng, bảy mươi hai đạo kiếm quang từ miệng nàng bay vút ra, chém về phía điện giao... Bảy mươi hai thanh đào mộc kiếm này không phải dùng để trừ tà, mà là dùng cây tiên đào cổ thụ luyện chế thành phi kiếm hệ mộc. Mặc dù lôi hỏa xưa nay là khắc tinh của sinh mệnh hệ mộc, nhưng dù là một đứa trẻ, cũng có thể lợi dụng sự sơ suất hoặc yếu ớt của người lớn mà phát ra một đòn tấn công chí mạng. Con điện giao khổng lồ bị đào mộc phi kiếm chém thành hơn trăm đoạn, khi rơi xuống người Lạc Thi, nàng dễ dàng tiếp nhận.

“Đây là âm lôi!” Quy Yêu chấn động, nó giờ đây nghi ngờ suy nghĩ của mình có đúng không. Đối phương vậy mà còn có chí bảo âm lôi để độ kiếp, hơn nữa nhìn có vẻ phẩm chất còn khá tốt. Lần này nó càng kiên định phán đoán của mình, nếu yêu thú độ kiếp kia thực sự ngẫu nhiên có được trận pháp và âm lôi, thì vận khí này quả là tốt đến mức khó tin... Tuyệt đối có cường giả đứng sau hỗ trợ.

“Lão Giao, chúng ta e rằng phải từ bỏ hành động lần này rồi, món hời này không dễ nhặt, không khéo chúng ta sẽ tan xương nát thịt!” Quy Yêu cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Thanh Giao trong lòng không nỡ, khá nghi ngờ.

“Tuyệt đối không thể dây vào, ngươi xem!” Quy Yêu ngẩng đầu về phía nơi độ kiếp phía trước, Thanh Giao đưa mắt nhìn, sắc mặt lập tức cũng biến đổi –

Ầm!

Ầm!

Hai đạo thiên lôi đồng thời lao xuống, như hai con thiên long uốn lượn giáng xuống. Hồ tâm đảo phát ra tiếng “rắc rắc”, rung chuyển dữ dội.

Manh Manh sắc mặt biến đổi, quát lớn: “Phát tất cả âm lôi ra, nhanh!”

Kiếp vân dường như cũng có linh tính, hành động trước đó của Lạc Thi dường như đã chọc giận nó. Còn lại ba đạo thiên lôi vậy mà lại đồng thời giáng xuống hai đạo. Chỉ thấy hai con điện giao khổng lồ khi giáng xuống, vậy mà lại quấn lấy nhau, bắt đầu dung hợp. Một khi chúng dung hợp thành công, uy lực tuyệt đối không phải một cộng một đơn giản như vậy, cho nên Manh Manh mới dứt khoát quát lên.

Lạc Thi lúc này cũng vô cùng căng thẳng. Uy lực của thiên lôi đạo sau mạnh hơn đạo trước. Nếu dùng pháp bảo cuối cùng mà Manh Manh đã cho nàng, cho dù chống đỡ được ba đạo thiên lôi, pháp bảo kia e rằng cũng sẽ bị trọng thương. Lúc này thấy song giao có dấu hiệu dung hợp, nàng cắn răng phát ra tất cả bạch cốt âm lôi... Mấy chục viên âm lôi bắn vào thể nội điện giao, theo từng tiếng nổ vang, lôi quang xám trắng trong chớp mắt bao phủ hai con điện giao. Hai con điện giao dung hợp thất bại, đồng thời vặn vẹo trong âm lôi.

Lạc Thi cũng không dám chậm trễ, ngay sau khi âm lôi tiêu hao hết, nàng liền thúc giục phi kiếm xua tan những đạo thiên lôi còn lại... Mặc dù hai đạo thiên lôi này bị hủy diệt, nhưng đào mộc kiếm của Lạc Thi cũng bị hủy đi quá nửa, chỉ còn lại mười mấy thanh, cũng đều thương tích đầy mình.

Kiếp vân vốn bị lôi điện chiếu rọi thành màu xám bạc, do thiên lôi liên tục giáng xuống đã dần dần ảm đạm. Bên trong nó phát ra từng trận sấm rền, đạo thiên lôi cuối cùng vẫn chưa giáng xuống, chỉ thấy một con ngân giao khổng lồ uốn lượn cuồn cuộn, khí thế càng lúc càng kinh người, đột nhiên –

Ầm!

Một tiếng sét đánh kinh hoàng, đạo thiên lôi cuối cùng như một con cuồng long đột nhiên từ trong kiếp vân bay vút ra, trực tiếp bổ xuống dưới. Trái tim Manh Manh lập tức thắt lại, chết lặng nhìn chằm chằm đạo kiếp lôi đó.

Mười mấy thanh đào mộc kiếm còn lại hóa thành một con thanh xà bắn về phía con điện giao kia. Con thanh xà do kiếm quang hóa thành này thẳng tắp bắn vào trong thiên lôi, sau đó lần lượt nổ tung. Mặc dù quang hoa của con điện giao kia có chút ảm đạm, nhưng đối với uy thế của nó gần như không có chút ảnh hưởng nào... Nhìn thấy con điện giao kia đã gần kề Lạc Thi, đột nhiên từ bên cạnh Lạc Thi bay lên mười tám đoàn ngân huy lớn bằng nắm tay.

Bùm!

Thiên lôi hung hăng đánh vào lớp phòng hộ do Ma Ni Châu tạo thành. Trên hồ tâm đảo đột nhiên xuất hiện một mảnh ánh sáng chói mắt... Lúc này, Lạc Thi dưới sự bảo hộ của Ma Ni Châu, đã bình an vượt qua kiếp nạn cuối cùng. Linh khí trời đất từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tuôn trào.

Trong quang tràng, chi mã màu xanh trong một trận vặn vẹo đã hóa thành hình dáng một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, đang khoanh chân ngồi, hấp thụ những linh khí cuồn cuộn tràn đến vào thể nội. Những tổn thương do lôi kiếp gây ra đang nhanh chóng hồi phục.

Đột nhiên, từng tiếng hú dài từ bốn phương tám hướng vang lên, yêu phong trận trận, yêu vân cuồn cuộn, mấy chục yêu thú cao giai gầm thét xông về phía hồ tâm đảo.

“Lão Quy!” Thanh Giao rốt cuộc có chút không nỡ, linh dược thành yêu, nếu có thể có được thì có thể tránh được mấy trăm năm khổ tu.

Quy Yêu lại sắc mặt ngưng trọng, lần này nó thậm chí không cho phép đến gần đảo, nói: “Ngươi cứ chờ xem!”

“Chờ gì... A?”

Thanh Giao vừa nói được một nửa, mắt đã trợn tròn: “Thật sự có người!”

Đúng lúc những yêu tu kia vừa xông qua bờ hồ, Manh Manh liền rút bỏ huyễn thuật, bay vút lên. Những yêu thú cao giai kia còn chưa kịp nhìn rõ người đến, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt biến đổi, nước hồ dưới thân vậy mà biến thành sa mạc vàng mênh mông, thân hình trong chớp mắt trở nên nặng nề hơn, lũ lượt rơi xuống đất. Chưa kịp phản ứng, mấy chục đạo châm quang như điện xẹt sấm vang bay lên, bao vây chúng lại. Chỉ nghe thấy một mảnh tiếng kêu thảm thiết vang lên trong trận châm, không lâu sau, tiếng kêu im bặt. Manh Manh thu hồi Lôi Bằng Châm và Vạn Lý Hoàng Sa Kỳ, mấy chục yêu thú với hình dáng khác nhau lũ lượt rơi xuống nước, bị Thôn Hải Thú kéo lên bờ hồ.

Quy Yêu và Thanh Giao đang xem náo nhiệt từ xa nhìn nhau kinh hãi, chúng chỉ thấy một mảnh hoàng quang trong chớp mắt nhấn chìm hồ tâm đảo, sau một lát, những yêu thú kia đều biến thành những cái xác, đều không khỏi may mắn.

“Chúng ta mau rời khỏi đây!” Quy Yêu phản ứng cực nhanh, mặc dù khoảng cách còn xa, vạn nhất đối phương thần thức phát hiện ra mình, khó bảo toàn không bị vạ lây... Hai yêu vừa nói chuyện đã chìm vào biển, chỉ thấy hai vệt nước nhanh chóng đi xa, không lâu sau đã không còn thấy tăm hơi.

“Lạc Thi bái kiến sư phụ, đa tạ sư phụ truyền đạo, hộ pháp chi ân!”

Lúc này Lạc Thi đã hoàn toàn lành lặn, toàn thân xương thịt đầy đặn, như người thường, một thân đạo khí mịt mờ, không kém gì tu chân giả Nguyên Anh kỳ.

“Rất tốt, Lạc Thi!”

Manh Manh nhìn đồ đệ trước mắt, trong lòng cũng vô cùng vui mừng, vừa vì nàng có thành tựu mà cao hứng, vừa vì mình có thêm một trợ thủ đắc lực mà cảm thấy hân hoan: “Con có thể thành công độ kiếp, mặc dù ta đã cho con mấy món pháp bảo, nhưng nếu thực lực con không đủ, cũng khó mà bình an vượt qua. Chúng ta nên trở về!”

Nàng lật tay, lấy ra hai món pháp bảo có được từ Hải Tâm Hỏa Sơn: “Việc tu luyện của Ngũ Hành Tông chúng ta khác với các tông môn khác. Hai món này tuy là pháp bảo hệ hỏa, nhưng nếu con dùng chân nguyên hệ mộc thi triển, uy lực tất nhiên sẽ càng mạnh!”

“Đa tạ sư phụ ban bảo!” Lạc Thi vô cùng cảm kích, vui vẻ nhận lấy hai món pháp bảo này. Đào mộc kiếm mà nàng luyện chế trong Phù Đồ không gian sau trận chiến này đã hoàn toàn hư hỏng, đang lo không có pháp bảo phù hợp. Trước đó Manh Manh từng cho nàng một thanh linh khí phi kiếm, nhưng đường đường là yêu tu Nguyên Anh kỳ, chỉ cầm một thanh kiếm thì quá mất mặt. Mà giờ đây hai món pháp bảo này đều là cấp đạo khí, đủ để nàng sử dụng rồi.

Ba người nói chuyện một lát, liền ngự độn quang bay vút lên trời, bay về phía Thiên Ô Đảo. Ngay sau khi họ rời đi không lâu, nước hồ bị một trận gió cuốn lên, tạo thành một hàng sóng lớn vỗ vào bờ hồ tâm đảo... Giống như đột nhiên đổ sập những quân cờ domino, toàn bộ hồ tâm đảo ầm ầm sụp đổ, từ từ chìm xuống đáy hồ.

Thiên Ô Đảo, hai đạo kiếm quang từ xa bay đến, dừng lại bên ngoài đảo. Giữa không trung hiện ra thân hình Tức Mặc Bình và Hoàng Mặc Công. Hoàng Mặc Công cất cao giọng nói: “Thiếu chủ gia tộc Tức Mặc cầu kiến Hà Tiên Tử!”

Tiếng nói vọng xa, Tức Mặc Bình bên cạnh sắc mặt có chút không vui. Đường đường là thiếu chủ gia tộc Tức Mặc, hắn đến một chuyến đã là cực kỳ nể mặt, nhưng Hoàng Mặc Công lại dùng từ “cầu”, điều này rõ ràng là nâng cao thân phận của đối phương.

Thấy Tức Mặc Bình bộ dạng này, Hoàng Mặc Công cũng đành chịu, chỉ hy vọng đối phương đừng vì chuyện nhỏ này mà sinh lòng hiềm khích.

Chương 526: Hợp tác

“Sư thúc tổ, bên ngoài có hai người tự xưng là Tức Mặc Bình và Hoàng Mặc Công của gia tộc Tức Mặc cầu kiến!” Một đệ tử Huyền Thiên Tông ở ngoài cửa bẩm báo.

“Mời họ vào đại sảnh.” Manh Manh phân phó. Nàng đoán chừng hai ngày nay gia tộc Tức Mặc cũng nên có người đến rồi, chỉ là Tức Mặc Bình... Thôi vậy, làm ăn không phải để giận dỗi, không cần so đo chuyện này.

“Hai vị tiền bối mời vào, sư thúc tổ đang đợi ở trong sảnh.” Đệ tử gác cửa dẫn hai người vào khách sảnh.

“Ốc nhỏ đơn sơ, Tức Mặc và Hoàng đạo hữu chê cười rồi.” Manh Manh mỉm cười đứng dậy, mời hai người ngồi xuống.

“Đâu có, đây e rằng chỉ là nơi đạo hữu tạm thời dừng chân, mọi thứ đơn giản là chuyện bình thường.”

Hoàng Mặc Công ngồi xuống sau khi quan sát một lượt: “Thiên Ô Đảo hoang vu hẻo lánh, xưa nay ít người lui tới, không ngờ qua bàn tay khéo léo của đạo hữu bố trí, lập tức trở thành phúc địa, thật khiến người ta khó tin!”

Đây là lời thăm dò của hắn. Trước khi vào đảo, hắn và Tức Mặc Bình đã từ xa cẩn thận nghiên cứu hòn đảo này, trong mắt họ nó như một hòn đảo mới sinh. Thiên Ô Đảo là một hòn đảo hoang phế, không chỉ tu chân giả khó có thể cư trú, ngay cả người bình thường cũng không thể sinh tồn trên đó – không chỉ linh khí thưa thớt, tài nguyên khan hiếm, mà còn có hệ số nguy hiểm cao, hầu như không có bất kỳ giá trị sử dụng nào.

Nhưng, Thiên Ô Đảo xuất hiện trong mắt Hoàng Mặc Công và Tức Mặc Bình lại hoàn toàn khác với những gì trong tài liệu. Không chỉ linh khí sung túc, mà còn cây cối tươi tốt, linh điền xanh mướt. Điều khiến người ta kinh hãi nhất là, trận văn dày đặc bao quanh đảo, ẩn chứa sát phạt chi khí, vô cùng đáng sợ.

“Thiếu gia, trên đảo này tuyệt đối có trận đạo sư, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, bất luận thế nào cũng đừng quên lời dặn của gia chủ!”

Hoàng Mặc Công biết tính khí thiếu gia nhà mình, chỉ sợ hắn gây chuyện... Những chuyện khác thì thôi, hòn đảo này cho người ta cảm giác quá quỷ dị, một khi xé rách mặt, có ra được hay không còn khó nói. Cho nên sau khi vào đảo, Tức Mặc Bình tuy không vui, nhưng cũng không nói lung tung, dù sao hắn cũng rõ ràng sự khủng bố của những trận văn kia, hơn nữa đối phương lần trước đã không nể mặt gia tộc Tức Mặc, lần này nếu có xung đột, e rằng cũng sẽ không nể nang gì.

Manh Manh nghe xong khẽ cười nhạt: “Đều là nhờ các đệ tử nỗ lực, ta chẳng qua chỉ là ngồi mát ăn bát vàng mà thôi.”

Lời này cơ bản không sai, trận pháp cơ bản đều do các đệ tử Huyền Đô Phong nói, nàng chẳng qua chỉ đưa ra một số ý kiến cải tiến mà thôi. Trận pháp trên đảo chỉ có Tụ Linh Đại Trận là do nàng tự tay bố trí, những cái khác hầu như không cần đến nàng.

Sau một hồi hàn huyên, hai bên liền đi vào chủ đề. Tức Mặc Bình tuy là thiếu chủ, nhưng chuyến đi này cũng chỉ có tác dụng quyết định và đại diện, việc đàm phán cụ thể vẫn do Hoàng Mặc Công đảm nhiệm.

“Hà Tiên Tử, lần trước ở Thanh Hải phường thị từng thấy đạo hữu thi triển một tay luyện đan tuyệt kỹ, dám hỏi đạo hữu có phải là luyện đan sư không?” Hoàng Mặc Công hỏi.

Tu chân giả sở hữu dị hỏa hiếm khi không kiêm tu luyện đan hoặc luyện khí, chỉ là tu vi hoặc truyền thừa có sự khác biệt mà thôi. Hắn hỏi câu này chỉ để xác nhận, tiện cho cuộc nói chuyện tiếp theo.

“Kiêm tu luyện đan, chỉ là tiểu đạo mà thôi.” Manh Manh thản nhiên nói.

“Ha ha, đạo hữu thật sự quá khiêm tốn rồi.”

Hoàng Mặc Công khẽ cười: “Lão phu trở về nói chuyện này với gia chủ, gia chủ hy vọng hai bên chúng ta có thể hợp tác, đặc biệt phái thiếu gia và ta đến đây đàm phán với tiên tử, không biết tiên tử ý hạ thế nào?”

“Hợp tác? Tốt thôi, nhưng gia tộc Tức Mặc hợp tác thế nào đây?” Manh Manh hỏi.

“Trước khi hợp tác có phải hai bên nên thành thật về lai lịch không?” Tức Mặc Bình đột nhiên hỏi.

“Mặc dù ta không thấy có gì cần thiết. Tuy nhiên,”

Manh Manh dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Hai vị trước khi vào đảo hẳn đã thấy lá cờ trên đảo rồi chứ? Huyền Thiên Tông, chúng ta chính là đệ tử Huyền Thiên Tông, ta nghĩ câu trả lời này đã đủ rồi.”

Tức Mặc Bình còn muốn hỏi thêm, Hoàng Mặc Công kịp thời nói: “Cách hợp tác rất đơn giản, Hà Tiên Tử xuất linh đan, chúng ta phụ trách bán, sau đó mọi người chia phần. Còn chia thế nào, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn.”

Manh Manh khẽ trầm ngâm, nhẹ nhàng lắc đầu: “Phương án này đối với ta có chút khó khăn. Nếu các ngươi thực sự muốn hợp tác, vậy thì xin hãy cung cấp tài liệu, sau khi chúng ta luyện thành linh đan, gia tộc Tức Mặc sẽ chi trả phí gia công.”

“Vậy các ngươi倒是省事了, ai biết các ngươi có thật sự luyện đan không, nếu nói một câu ‘luyện hỏng rồi’, vậy tài liệu của chúng ta chẳng phải đều đổ sông đổ biển sao?” Tức Mặc Bình lại nói.

Tên gia hỏa này có phải thuộc loại quạ đen không? Mở miệng ra là không có lời hay.

Manh Manh khẽ nhíu mày, liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Tức Mặc công tử chưa từng luyện đan phải không? Luyện đan có tỷ lệ thành đan, thông thường luyện đan sư sẽ không đảm bảo tỷ lệ thành đan. Nhưng nếu là hợp tác quy mô lớn, tỷ lệ thành đan nhất định phải thỏa thuận trước, hơn nữa linh đan cấp bậc khác nhau... thậm chí linh đan chủng loại khác nhau, tỷ lệ thành đan đều không giống nhau, Hoàng đạo hữu hẳn là rõ điều này chứ?”

“Đương nhiên rõ.”

Hoàng Mặc Công nhanh chóng đưa cho Tức Mặc Bình một ánh mắt, bảo hắn đừng nói lung tung, sau đó mới hỏi: “Hà Tiên Tử, không biết người có thể cung cấp bao nhiêu linh đan một lần? Linh đan cấp bậc cao nhất có thể luyện chế là cấp bậc nào?”

“Các ngươi có bao nhiêu tài liệu, chúng ta có thể luyện chế bấy nhiêu linh đan.”

Manh Manh đầy khí thế nói: “Còn về cấp bậc cao nhất... Linh đan cấp tám tạm chấp nhận có thể luyện chế, chỉ là tỷ lệ thành đan khá thấp.”

Có bao nhiêu tài liệu luyện bấy nhiêu đan?

Khẩu khí thật lớn!

Lần này ngay cả Hoàng Mặc Công cũng muốn hỏi một câu có giới hạn trên không. Tuy nhiên, hắn dù sao cũng không trẻ tuổi bồng bột như Tức Mặc Bình, đối phương đã dám nói ra câu này, vậy nhất định có thực lực tương xứng. Tuy nhiên, lời nói của Manh Manh có thể cho thấy, trong số những người bọn họ, không chỉ có một luyện đan sư.

Đề xuất Bí Ẩn: Tiệm Đồ Cúng Âm Dương
Quay lại truyện Manh Manh Tiên Du Ký
BÌNH LUẬN
Eira
Eira

[Luyện Khí]

3 ngày trước
Trả lời

Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không

Thanh Tuyền
Thanh Tuyền Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà]

[Kim Đan]

Trả lời
2 ngày trước

ok

Eira
Eira

[Luyện Khí]

1 tuần trước
Trả lời

Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"

Thanh Tuyền
Thanh Tuyền Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà]

[Kim Đan]

Trả lời
6 ngày trước

ok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.

Eira
Eira

[Luyện Khí]

1 tuần trước
Trả lời

Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung

Eira
Eira

[Luyện Khí]

Trả lời
1 tuần trước

Đầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung

Thanh Tuyền
Thanh Tuyền Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà]

[Kim Đan]

Trả lời
1 tuần trước

không tìm thấy Xú nhi

Eira
Eira

[Luyện Khí]

2 tuần trước
Trả lời

Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.

Thanh Tuyền
Thanh Tuyền Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà]

[Kim Đan]

Trả lời
2 tuần trước

lỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.

Đăng Truyện