Tất cả đều rất có chừng mực, đều đang thăm dò lá bài tẩy của đối thủ.
Lúc này, lại có thêm một số tu chân giả nhân loại lục tục kéo đến. Tuy số lượng tu chân giả nhân loại hiện tại đông hơn yêu tu, nhưng tổng thể thực lực lại không bằng, trong đó có cả tu chân giả Nguyên Anh kỳ lẫn Kim Đan kỳ, và đều thuộc các môn phái khác nhau. Dù là tu chân giả nhân loại hay yêu tu, hiện tại dường như không ai có ý định tấn công cấm chế này, họ đều lo lắng vạn nhất phá vỡ cấm chế, lại để người khác nhặt được tiện nghi thì thật không đáng.
Trong cấm chế, Mộc Chân Nhân và Kiếm Đạo Nhân đang nghiêm chỉnh chờ đợi cũng vô cùng kinh ngạc. Họ không ngờ lại có sự thay đổi kịch tính đến vậy, những người đến chia thành hai phe rõ rệt, ai nấy đều đa nghi, không ai chịu tin ai, cứ thế giằng co.
Thời gian chầm chậm trôi đi, càng kéo dài, Manh Manh càng có nhiều thời gian để sắp xếp. Mộc Chân Nhân và Kiếm Đạo Nhân chỉ mong họ cứ giằng co mãi. Khoảng nửa canh giờ sau, các tu chân giả bên ngoài cấm chế dần mất kiên nhẫn, họ khó mà đoán định liệu có ai đã tiến vào hay chưa. Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng hạc kêu trong trẻo, chỉ thấy một con bạch hạc khổng lồ từ chân trời bay tới, trên lưng hạc đứng một mỹ phụ trung niên, ánh mắt xa xăm quét qua đám đông, tất cả tu chân giả Nguyên Anh kỳ có mặt đều cảm thấy một trận hàn ý, một số tu chân giả cấp thấp thậm chí cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng.
“Là Băng Phách Tiên Tử!” Có người kinh hô.
Băng Phách Tiên Tử, là một trưởng lão của Quảng Hàn Tông, một trong sáu đại tông môn, nghe đồn đã nửa bước đặt chân vào Hóa Thần kỳ, là một tu chân giả có thần thông kinh người, tu chân giả Nguyên Anh hậu kỳ bình thường cũng không phải đối thủ của nàng.
“Băng Phách Tiên Tử tiền bối đã đến, vậy là có người dẫn đầu công phá cấm chế này rồi!” Trong số tu chân giả nhân loại đã có người mắt sáng rực. Mặc dù có đại năng như vậy tham gia, phần họ nhận được sẽ không nhiều, nhưng dù sao cũng có người đối phó với đám yêu tu kia, hơn nữa họ vốn dĩ cũng không nghĩ có thể một mình nuốt trọn bảo tàng này, được chút nào hay chút đó.
“Nàng chính là Băng Phách Tiên Tử? Không ngờ ngay cả nhân vật như vậy cũng bị kinh động, e rằng kế hoạch lấy bảo vật của người thừa kế lần này rất khó hoàn thành thuận lợi!” Hoàng Thạch Tán Nhân có chút lo lắng nhìn Hỏa Vân Tiên Tử một cái, vừa vặn thấy đối phương cũng đang nhìn về phía mình. Hai người này tuy không có dã tâm như Mộc Chân Nhân, Kiếm Đạo Nhân và Huyền Thủy Tiên Tử, nhưng cũng không đến mức vì Ngũ Hành Tông đã biến mất từ lâu mà tuẫn đạo. Trước đây tuy bị lời nói của Mộc Chân Nhân và Kiếm Đạo Nhân lay động, nhưng nếu bảo họ từ bỏ lợi ích của mình thì cũng không thực tế, vì vậy cả hai hiện tại đều giữ tâm tư quan sát.
“Ha ha ha, Băng Phách Tiên Tử, không ngờ vẫn là ngươi nhanh chân hơn một bước!”
Ngay khi ánh mắt của mọi người tập trung vào Băng Phách Tiên Tử, đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng cười dài, âm thanh như sấm rền ẩn hiện. Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một tia sáng xanh biếc khẽ nhấp nháy ở chân trời, trong chớp mắt một đạo kiếm quang xanh biếc như cầu vồng vắt ngang trời điện xẹt tới, mang theo tiếng gió sấm, ầm ầm mà đến. Kiếm quang thu lại, một lão giả tướng mạo thô kệch lộ thân hình.
“Là Vương Tông Hùng, phó chưởng môn Bích Du Tiên Tông!” Có người nhận ra người đến, không khỏi khẽ kêu lên.
Băng Phách Tiên Tử liếc nhìn Vương Tông Hùng, nói: “Ta chiếm địa lợi nên đến sớm hơn một bước, không ngờ Vương phó chưởng môn lại đến sớm như vậy!”
Vương Tông Hùng nghe vậy, trên mặt hiện lên một mảng âm u, gằn giọng nói: “Bổn tọa chỉ muốn sớm tìm được Hà Manh Manh kia nên mới đến đây, không biết tiên tử có thấy người này không?”
Chuyện Manh Manh giết con trai của Vương Tông Hùng, tuy không đến mức truyền khắp toàn bộ Phù La thế giới, nhưng đối với một số người có tâm thì đây không phải là tin tức gì mới mẻ. Băng Phách Tiên Tử nghe vậy, lắc đầu nói: “Ta cũng vừa đến, chưa thấy vị Hà đạo hữu kia.”
Nàng nhìn về phía cấm chế kia, khẽ nhíu mày nói: “Nếu ta đoán không sai, vị Hà đạo hữu kia rất có thể đã tiến vào cấm chế này rồi.”
Vương Tông Hùng mặt hiện vẻ hung ác, ánh mắt như kiếm quét một vòng trong đám đông, quát lớn: “Những kẻ không liên quan có mặt ở đây lập tức rút lui, nếu không đừng trách bổn tọa không báo trước!”
Thật cuồng!
Thật bá khí!
Nhưng với tư cách là phó chưởng môn của Bích Du Tiên Tông, một trong sáu đại tông môn, hắn có đủ khí phách đó. Ngoại trừ một số tu chân giả Nguyên Anh kỳ trong lòng còn có chút phẫn nộ, những tu chân giả cấp thấp khác đều nhao nhao ngự độn quang bay đi xa, sợ chọc giận vị phó chưởng môn này. Ngay cả đám yêu tu cũng có chút lo lắng, ở lại thì không dám, rút lui thì không cam lòng.
Vương Tông Hùng thấy vậy, trong lòng đại nộ, đang định quát mắng thêm, thì từ xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng gió sấm cuồn cuộn, ngay sau đó là một tràng âm thanh như sấm dội ầm ầm vang lên: “Vương phó chưởng môn thật là nóng tính! Sát khí thật lớn! Chỉ là nơi đây là Bắc Bộ Hồng Hoang, không phải Bích Du Tiên Tông của ngươi, không phải ai cũng cần phải nhìn cái mặt thối của ngươi!”
Trên trời mây tụ như núi, biến hóa thành đủ hình dạng, trong chớp mắt, một con cự thú dài hơn trăm mét xuất hiện trước mặt mọi người. Con cự thú này có cái đầu giống hệt một con sư tử đực, nhưng thân thể lại như một con rồng, toàn thân phủ đầy vảy vàng.
“Thì ra là Sư đạo hữu!”
Sắc mặt Vương Tông Hùng khẽ trầm xuống, nhận ra thân phận đối phương. Tuy trong lòng vẫn có chút không vui, nhưng hắn thật sự không dám đắc tội với yêu tu này.
Sư đầu long không phải là long tộc thuần huyết, nhưng cũng được coi là dị chủng Hồng Hoang. Vị yêu tu này tự xưng là “Sư Tâm Chân Nhân”, ở Bắc Bộ Hồng Hoang cũng là một trong những yêu tu hàng đầu của yêu tộc. Không chỉ bản thân có thực lực khủng bố, dưới trướng còn có một nhóm yêu tu thực lực siêu quần, nếu thật sự đắc tội với họ, ngay cả Bích Du Tiên Tông cũng phải đau đầu.
“Sao? Ta đến không được hoan nghênh sao?”
Sư Tâm Chân Nhân không như những yêu tu bình thường khác mà hiện hình người, miệng rộng há ra, phun ra tiếng sấm ầm ầm: “Nơi đây cũng là đất Bắc Bộ Hồng Hoang, chúng ta dù sao cũng là chủ nhân ở đây, không lẽ lại để khách tự tiện sao?”
“Hừ! Nếu đã vậy, chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ? Nếu không nhanh lên, e rằng bảo tàng đã hoàn toàn rơi vào tay người khác rồi!” Vương Tông Hùng lạnh lùng nói.
Lần này, mấy đại tông môn có ý định đoạt bảo đều có chút tính toán sai lầm. Sau khi bị Manh Manh cắt đuôi, họ mất mấy ngày mới phát hiện không chỉ Manh Manh không quay về, mà ngay cả các trưởng lão của Huyền Thiên Tông cũng không vội vã quay về. Nếu không nghĩ ra có vấn đề gì trong đó, thì thật là đã sống uổng phí bao nhiêu năm tháng. Vì không biết Manh Manh hiện đang ở đâu, những người đó đều gửi tin tức về tông môn của mình, và sau khi nhận được tin tức, các tông môn đó đều phái người đến Bắc Bộ Hồng Hoang. Băng Phách Tiên Tử và Vương Tông Hùng ở gần nhất, nên đã đến trước, còn những người khác… e rằng vẫn còn đang trên đường.
“Chờ một chút, lát nữa phá vỡ cấm chế, bảo tàng này sẽ phân chia thế nào?” Băng Phách Tiên Tử hỏi một vấn đề rất thực tế.
“Đương nhiên là ai có thủ đoạn thì người đó lấy, chẳng lẽ còn có thể lấy bảo tàng ra rồi chia theo đầu người sao?” Sư Tâm Chân Nhân khinh thường nói.
“Vậy thì cứ như lời đạo hữu nói.”
Vương Tông Hùng đã sớm sốt ruột không chờ được, ánh mắt hắn quét qua đám đông xung quanh, quát: “Những kẻ muốn chia sẻ bảo tàng còn không ra tay, còn đợi đến khi nào?”
Lời còn chưa dứt, một thanh phi kiếm màu xanh biếc đột nhiên bắn ra, giữa không trung bạo trướng thành một thanh cự kiếm dài khoảng hai mươi mét, rộng hơn một mét, hung hăng chém xuống cấm chế ngũ sắc. Trong chớp mắt, tiếng gió sấm vang dội, ngay cả Băng Phách Tiên Tử và những người khác cũng vô thức chậm lại nhịp độ tấn công, muốn xem đòn này sẽ gây ra biến hóa gì.
Kiếm khí lạnh lẽo khi phi kiếm còn chưa hạ xuống đã đánh trúng cấm chế, chỉ thấy một mảng ngũ sắc hà quang từ cấm chế bay lên, đánh tan những kiếm khí đó, dư uy không ngừng, đỡ lấy cự kiếm xanh biếc đang rơi xuống.
“Băng Tuyết Lưu Tinh!”
Băng Phách Tiên Tử khẽ quát một tiếng, nhiệt độ trời đất đột nhiên giảm mạnh, vô số thủy linh chi khí giữa không trung nhanh chóng tụ lại thành từng quả cầu băng khổng lồ đường kính hơn một mét. Những quả cầu băng này gào thét lao xuống cấm chế, hàng trăm quả đồng loạt phát uy, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Sư Tâm Chân Nhân không chịu yếu thế, há miệng rộng, ba đạo đao quang hình lưỡi liềm đột nhiên bay ra, hóa thành mấy chục trượng dài ngắn chém mạnh vào cấm chế. Các tu chân giả và yêu tu khác đều không dám chậm trễ, nhao nhao sử dụng pháp bảo, thần thông, tấn công cấm chế.
Hoàng Thạch Tán Nhân và Hỏa Vân Tiên Tử cũng xen lẫn trong đám đông tấn công, nhưng hai người này chỉ ra chiêu mà không dùng sức, chỉ là hư trương thanh thế, nhưng họ cũng vô cùng kinh ngạc trước uy lực tấn công của mấy vị đại năng kia, không biết cấm chế này có thể kiên trì được bao lâu.
Ngũ Hành Cấm Chế không hổ là đạo gia chính tông, dưới sự oanh tạc điên cuồng của hơn trăm vị tu chân giả, ngũ sắc hà quang như tinh vân xoay tròn bắn ra, hóa giải từng đợt tấn công. Nhưng nó dù mạnh đến đâu, rốt cuộc cũng không có người chủ trì, khoảng một khắc sau, hà quang dần dần ảm đạm. Những kẻ tấn công thấy vậy càng như được tiêm máu gà mà điên cuồng tấn công không ngừng, có những kẻ tinh thần sung mãn đã chuẩn bị sẵn sàng để nhân cơ hội xông vào.
“Toái Tinh Thương!”
Giữa không trung, Băng Phách Tiên Tử quát lớn một tiếng, vô số tinh thể băng hình thoi xuất hiện giữa không trung, những tinh thể băng này nhanh chóng tụ lại thành một cây trường thương trong suốt lấp lánh, hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía quang tráo do Ngũ Hành Cấm Chế tạo thành.
Quyển 1: Thế Gia Thần Trù - Chương 486: Không chơi với các ngươi nữa
Chương 486: Không chơi với các ngươi nữa
Xuy ——
Toái Tinh Thương hung hăng đâm vào Ngũ Hành Cấm Chế, trong chớp mắt hóa thành một đám tinh thể băng tan biến… “Rắc, rắc”, một loạt âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng truyền đến, mọi người kinh ngạc vui mừng nhìn thấy, trên quang tráo ngũ sắc tưởng chừng không thể phá vỡ kia lại bắt đầu nứt ra từng vết nứt nhỏ.
“Cấm chế sắp phá rồi!”
Thấy cảnh này, các tu chân giả và yêu tu có mặt đều vui mừng khôn xiết, từng ánh mắt căng thẳng dõi theo quang tráo, chờ đợi khoảnh khắc nó hoàn toàn biến mất.
“Bùm!”
Một tiếng động nhẹ vang lên, quang tráo hóa thành một trận mưa ánh sáng ngũ sắc bay lả tả. Băng Phách Tiên Tử, Vương Tông Hùng, Sư Tâm Chân Nhân cùng một nhóm tu chân giả và yêu tu bay về phía xoáy nước ở trung tâm cấm chế.
Hoàng Thạch Tán Nhân trong lòng giật mình, vừa định bay qua thì bị Hỏa Vân Tiên Tử giữ lại: “Chậm đã!”
Hoàng Thạch Tán Nhân vừa định hỏi nàng có ý gì, thì thấy phía trước một mảng thanh hà xông thẳng lên trời, trong chớp mắt đã bao trọn tất cả những người vừa tiến vào. Bên trong truyền ra tiếng quát giận dữ xen lẫn kinh ngạc của Sư Tâm Chân Nhân và Băng Phách Tiên Tử cùng những người khác, cùng với từng trận tiếng gió sấm.
“Hay thật, lại còn mai phục trận pháp bên trong cấm chế, người thừa kế này suy tính thật chu đáo, nhưng nàng làm vậy liệu có đủ thời gian để lấy bảo tàng không?” Hoàng Thạch Tán Nhân vừa tán thưởng vừa có chút nghi hoặc.
“Vậy thì chúng ta hãy chờ xem.” Hỏa Vân Tiên Tử khẽ nói.
Hai người cứ thế đứng đó nhìn đại trận, bên ngoài đại trận còn có một số tu chân giả chưa kịp tiến vào, lúc nãy họ còn hận mình tốc độ không đủ nhanh, giờ phút này lại vô cùng may mắn… Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường, nếu không chậm một bước, lúc này mắc kẹt trong trận e rằng lành ít dữ nhiều. Nhưng đa số người tuy không dám vào nữa, nhưng cũng không nỡ rời đi, cứ thế quanh quẩn gần đó.
Nói về Manh Manh lúc này, khi nàng bị luồng hấp lực mạnh mẽ cuốn vào, trước mắt là một mảng hồng quang rực rỡ… Đây là một thế giới dung nham, bốn vách đều là đá núi lửa đỏ rực. Nếu không phải nàng kịp thời thi triển Bộ Vân Độn, e rằng đã rơi thẳng vào dung nham rồi.
“Nóng quá!”
Chỉ trong chớp mắt, Manh Manh đã mồ hôi như mưa, cái nóng hừng hực này nàng chưa từng cảm nhận qua.
Nơi đây không chỉ nóng bức, mà còn có tác dụng cách ly thần thức rất mạnh. Ngoại trừ lối vào lúc đến, bốn bức tường không còn bất kỳ lối đi hay cửa ẩn nào khác. Manh Manh nhìn hồ dung nham đang sủi bọt ùng ục bên dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên khổ sở… Xem ra, đây là “lối đi” duy nhất.
“Thôi được, ta cũng thử một lần tự thiêu bằng lửa, xem có thể đốt ra thứ gì.” Manh Manh cắn răng, dưới chân sinh ra một tòa kim sắc liên đài, ánh sáng như mưa dệt thành, bao phủ nàng trong đó. Tiếng Phạn âm vang lên khắp nơi, tâm trạng vốn có chút bồn chồn lập tức bình tĩnh lại. Ngay sau đó, mười tám đạo ngân quang từ từ bay lên, vây quanh Manh Manh, một mảng tường quang bao trùm kim hà, Manh Manh trên liên đài lập tức hiện vẻ trang nghiêm.
“Đi!”
Manh Manh biết lúc này không phải lúc tự mãn, nàng ngự độn quang xông vào dung nham.
Vừa vào dung nham, trước mắt toàn là chất lỏng màu đỏ sền sệt, tuy có hai tầng phòng hộ, nhưng toàn thân vẫn nóng rực như thiêu đốt. Mặc dù cơ thể nàng dưới sự bảo vệ của thần thông pháp bảo sẽ không bị thương, nhưng luồng nhiệt lượng đó không thể hoàn toàn ngăn chặn. Nếu không phải Manh Manh vận chuyển Càn Nguyên Xích Hoàng Quyết hấp thu và chuyển hóa luồng nhiệt lượng này, lúc này chắc chắn nàng đã không chịu nổi rồi.
Càng đi xuống, áp lực từ bốn phía truyền đến càng nặng nề, đến sau này, giống như cõng núi mà đi. Nếu pháp bảo và thần thông nàng sử dụng không phải đều có lai lịch lớn, e rằng giờ này đã bảo hủy nhân vong rồi. Càng đi xuống, ánh sáng do Mâu Ni Châu phát ra càng rực rỡ, mưa ánh sáng từ kim sắc liên đài cũng tạo thành một màn sáng lớn.
Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên xuất hiện từng đoàn lôi hỏa màu đỏ đánh về phía nàng. Manh Manh thấy vậy đại hỉ, biết rằng suy đoán của mình vẫn chính xác – trước đó khi nàng vừa tiến vào đây, đã cảm thấy nơi này không phải là thế giới dung nham tự nhiên hình thành, e rằng là một kết giới độc đáo do một kiện đạo khí pháp bảo tạo thành, giờ xem ra, quả nhiên không sai.
Từng đoàn lôi hỏa màu đỏ đánh trúng bảo quang của Mâu Ni Châu, lập tức kích thích từng mảng tường quang rực rỡ. Manh Manh quát lớn một tiếng, mười tám đoàn ngân quang đột nhiên bạo trướng, thế giới dung nham bên ngoài bị chấn động, lập tức rung chuyển. Những dòng dung nham như sóng thần cuồn cuộn, một tiếng gầm giận dữ từ sâu trong dung nham truyền đến, chỉ thấy một con dị thú nửa rồng nửa rắn, trên trán mọc sừng đơn, dưới bụng mọc năm móng, miệng phun dung nham bơi về phía này.
Móng vuốt khổng lồ của nó quẫy động dung nham như bơi lội, mỗi lần cử động đều khiến màn sáng Mâu Ni Châu rung lên từng trận. Thật khó tưởng tượng, khi con dị thú này đến gần tấn công sẽ là cảnh tượng như thế nào.
“Chính là như vậy!” Manh Manh đại hỉ.
Trong Ngũ Hành Khố Tàng, mỗi kho đều có một thanh phi kiếm tuyệt thế trấn áp. Năm thanh phi kiếm này ban đầu đã là hạ phẩm đạo khí, trải qua bao năm tháng, dù chưa tiến hóa thành tuyệt phẩm đạo khí, thì cũng không còn kém bao nhiêu. Cấm chế do năm thanh phi kiếm tuyệt thế này bố trí đều có liên quan đến nhau, trong đó phi kiếm thuộc tính hỏa là bạo liệt nhất. Chỉ cần có thể thu phục nó thuận lợi, bốn kho còn lại với phi kiếm bị phong ấn có thể thu phục bằng Đại Ngũ Hành Phá Cấm Thuật. Vì vậy Manh Manh đã chọn Hỏa Khố, chính là để hàng phục thanh phi kiếm thuộc tính hỏa này. Lúc này thấy nó chỉ có thể hóa thân dị thú, nàng liền biết nó rốt cuộc vẫn còn cách tuyệt phẩm đạo khí một bước.
Trong tường quang rực rỡ, Manh Manh khẽ ngâm một tiếng, thân hình chợt lóe, hóa thành một con Khổng Tước ngũ sắc đứng trên liên đài… Dị thú thuộc tính hỏa vốn đã vô cùng bạo liệt, nó gầm lên một tiếng, dung nham trong miệng như thác nước phun trào ra, móng vuốt khổng lồ như Thái Sơn áp đỉnh chộp xuống.
Bảo quang Mâu Ni Châu càng lúc càng thịnh, Khổng Tước ngũ sắc ngẩng cổ, phát ra một tiếng ngâm trong trẻo, đuôi nó khẽ vẫy, một đạo thanh quang bay ra, “xoẹt” một tiếng quét trúng con dị thú kia.
“Gầm ~”
Chỉ nghe thấy con dị thú kia phát ra một tiếng gầm rung trời, toàn thân hồng quang đại tác rơi xuống… lại biến mất trong đuôi Khổng Tước. Cùng lúc đó, dung nham bên ngoài màn sáng Mâu Ni Châu cũng biến mất trong khoảnh khắc này. Nơi đây thực ra chỉ là một thạch thất rộng mấy chục mét vuông, ở mặt chính của thạch thất, có một đường hầm thông về phía trước, nhưng có thứ gì thì không ai biết.
Đuôi Khổng Tước khẽ lay động, một thanh phi kiếm đỏ rực “keng” một tiếng rơi xuống liên đài, ngay sau đó thân hình Khổng Tước chợt mờ ảo, lại hóa thành dáng vẻ của Manh Manh. Nàng đưa tay nhặt thanh phi kiếm gần như tuyệt phẩm đạo khí này lên, chỉ thấy trên chuôi kiếm khắc hai chữ “Chu Ly”, thân kiếm tỏa ra một luồng khí tức nóng bỏng, ẩn hiện tiếng rồng ngâm.
“Chu Ly, ngươi và ta liên thủ, sau này không chỉ tung hoành Chân Giới, mà ngay cả Linh Giới, Tiên Giới, cũng có một chỗ đứng cho chúng ta!” Manh Manh khẽ nói, thân kiếm Chu Ly khẽ rung lên từng trận, vang lên tiếng kiếm minh “keng keng”.
“Ha ha, vào xem có những thứ gì.” Manh Manh thu phi kiếm lại, cứ thế đạp kim sắc liên đài bay vào trong đường hầm.
Đường hầm không dài, khoảng trăm mét. Lúc này nàng đã giao tiếp ý niệm với những nô bộc linh hồn, biết rằng cấm chế bên ngoài đã bị phá, Mộc Chân Nhân và Kiếm Đạo Nhân đang dựa vào trận đồ khổ sở chống đỡ, còn Tế Đạo Lâm và những người khác sau khi nàng hàng phục Chu Ly Kiếm cũng lần lượt thu phục năm thanh phi kiếm còn lại, lúc này đã thuận lợi tiến vào trong kho tàng.
Phía trước chính là kho tàng, có thể thấy hơn chục giá sách, trên đó đặt hàng trăm túi trữ vật màu tím… Trong tất cả các túi trữ vật, túi trữ vật màu tím có không gian lớn nhất, quý giá nhất. Manh Manh tuy chưa biết bên trong chứa vật phẩm gì, nhưng chỉ nhìn những túi trữ vật này, đã cảm thấy chuyến đi này không uổng phí rồi.
Thân hình nàng khẽ động, vừa bay ra khỏi thạch thất, liền nghe thấy phía trên đột nhiên vang lên tiếng gió sấm. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức biến đổi, thầm kêu một tiếng “nguy hiểm thật!” rồi tùy tay thi triển Đại Ngũ Hành Phá Cấm Thuật.
Theo một mảng ngũ sắc hà quang bay lên phía trên, tiếng gió sấm chợt ngừng. Nàng đưa tay vẫy một cái, mười hai viên vật phẩm lớn bằng hạt đậu tằm, màu tím đỏ, giống như trân châu rơi vào lòng bàn tay, trông vô cùng đáng yêu.
“Thật là kiếm được rồi!”
Manh Manh vui sướng tột độ, đây là Càn Nguyên Lôi Châu, chỉ có đại tu sĩ Hóa Thần kỳ sau khi tu luyện Lôi Quyết mới có thể luyện thành loại Lôi Châu này bằng đại luyện thông, uy lực cực lớn, hơn nữa đây là chính tông thần lôi, ngay cả dùng để chống đỡ thiên kiếp cũng có thể dùng được. Nàng có được những viên Lôi Châu này, dù gặp đại tu sĩ Hóa Thần kỳ, cũng có thể nổ cho hắn một trận tơi bời.
Nhưng bây giờ không phải lúc hưng phấn, thân hình nàng bay lên, đem những giá sách cùng với túi trữ vật trên đó toàn bộ đưa vào Phù Đồ Không Gian, sau đó vội vàng bay ra khỏi kho tàng Hỏa Khố.
Tế Đạo Lâm và những người khác cũng lần lượt xuất hiện, Manh Manh không kịp bay nhiều, đưa tất cả bọn họ vào Phù Đồ Không Gian, ngay sau đó ngự kim sắc liên đài bay ra khỏi xoáy nước.
Ầm ầm ~
Lúc này, bên ngoài kho báu, linh lực cuồn cuộn, bảo quang tung hoành. Mặc dù hai đại trận vẫn chưa bị phá, nhưng Mộc Chân Nhân và Kiếm Đạo Nhân đều vô cùng chật vật, từng ngụm máu tươi phun ra, mặt trắng bệch như giấy vàng.
Manh Manh không chút do dự đưa bọn họ vào Phù Đồ Không Gian. Lần lấy bảo vật này thuận lợi như vậy, hai người này coi như có công lớn, tuy chỉ là nô bộc linh hồn, nàng cũng tuyệt đối sẽ không phụ lòng hai người này.
Mộc Chân Nhân và Kiếm Đạo Nhân vừa biến mất, hai đại trận lập tức không có người chủ trì. Trận đồ vốn đã hư hại không thể chịu nổi sự liên thủ của mấy chục cường giả Nguyên Anh kỳ, ầm ầm vỡ tan. Vương Tông Hùng, Băng Phách Tiên Tử và Sư Tâm Chân Nhân cùng các yêu tu cũng lần lượt hiện thân, nhìn ánh mắt Manh Manh như lưỡi dao sắc bén, ước chừng nếu ánh mắt có thể giết người, Manh Manh lúc này đã luân hồi vô số lần rồi.
“Ngươi chính là Hà Manh Manh?” Vương Tông Hùng giận dữ quát hỏi.
“Là ta.”
Manh Manh vẫy tay ra hiệu hắn đừng nói vội: “Ta biết ngươi là Vương phó chưởng môn, ta cũng biết ngươi đến vì chuyện gì, nhưng hãy đợi một chút, ta có một câu rất quan trọng muốn nói với mọi người.”
Vương Tông Hùng lập tức nghẹn lời, ngậm miệng lại. Những người khác đang nóng lòng muốn thử cũng nín thở lắng nghe xem nàng rốt cuộc muốn nói gì.
Ánh mắt Manh Manh lướt qua từng khuôn mặt của họ, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ: “Kho báu Ngũ Hành Tông đã có chủ, ta không chơi với các ngươi nữa!” Nói xong, nàng tế ra một vật cầm trong tay, thúc giục chú ngữ, một mảng hồng quang đột nhiên bay lên, bao phủ nàng bay vút lên không, tốc độ cực nhanh. Chờ đến khi mọi người phản ứng lại, đám hồng quang kia đã hóa thành một điểm sáng trên chân trời, trong chớp mắt đã biến mất.
Quyển 1: Thế Gia Thần Trù - Chương 487: Đệ Ngũ Tuyệt
Chương 487: Đệ Ngũ Tuyệt
Nói về Huyền Thủy Tiên Tử sau khi chia tay với Manh Manh và những người khác, trước khi đi, Manh Manh đã nói cho nàng biết còn bao nhiêu thời gian, vì vậy nàng một đường ngự kiếm bay nhanh, không dám chậm trễ chút nào. Nếu chân nguyên không đủ, nàng liền uống linh tửu bổ sung. Hơn một tháng sau, nàng cuối cùng cũng xuất hiện trong phạm vi thế lực của Huyền Thiên Tông.
Ngay cả là một trong những tông môn lớn nhất Phù La thế giới, Huyền Thiên Tông hành sự cũng không quá bá đạo. Ngoại trừ tiên thành và một số tài nguyên chủ yếu phải nằm trong tay tông môn, các tài nguyên thứ yếu khác phần lớn được kiểm soát bởi một số gia tộc tu chân. Nhưng một số tán tu hoặc tu chân giả của các môn phái không đối địch khi đến phạm vi thế lực của Huyền Thiên Tông vẫn khá được hoan nghênh… Lấy sáu đại tông môn mà nói, tuy ngầm kết minh kéo bè, đấu đá lẫn nhau, nhưng nếu đến phạm vi thế lực của nhau, chỉ cần không gây chuyện quá đáng, sẽ không có vấn đề gì.
Huyền Thủy Tiên Tử là tán tu, không có thù oán gì với Huyền Thiên Tông, nhưng cũng không có giao tình. Sau khi tiến vào phạm vi thế lực của Huyền Thiên Tông, nàng thẳng tiến đến một ngọn núi tên là Thúy Bình Sơn, cách Hư Hoa Thành khoảng hơn ngàn dặm.
Thúy Bình Sơn nằm ở phía nam Hư Hoa Thành, ngọn núi này rộng hàng trăm dặm, ít người qua lại… Sở dĩ nói ít người qua lại là vì dãy núi này quanh năm bị một lớp độc chướng bao phủ, trong núi ngoài độc vật ra không có đặc sản gì khác. Ngoại trừ một số người nuôi độc trùng, luyện độc dược thường xuyên đến đây, nói chung không có tu chân giả nào khác sẽ đến.
Huyền Thủy Tiên Tử lần đầu tiên đến, nhìn thấy dáng vẻ ngọn núi này không khỏi nhíu mày, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng may là ngọn núi này không gây chú ý cho người khác, nếu không cũng là một phiền phức.
Mây chướng bao phủ Thúy Bình Sơn đối với tu chân giả dưới Trúc Cơ kỳ có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đối với một tu chân giả Nguyên Anh kỳ thì không có chút uy hiếp nào. Huyền Thủy Tiên Tử quan sát địa thế Thúy Bình Sơn một lượt, rồi ngự độn quang thẳng đến chủ phong. Khi nàng hạ xuống đỉnh phong, chướng khí xung quanh cuồn cuộn, tản ra bốn phía, độc trùng trong đá, bụi cỏ cũng nhao nhao bỏ chạy, mười mấy con yêu trùng cấp ba cũng chật vật chạy xuống núi, không hiểu vì sao một nơi nghèo nàn như vậy lại thu hút sự chú ý của một tu chân giả Nguyên Anh kỳ.
Tuy không định ở lâu, nhưng Huyền Thủy Tiên Tử dù sao cũng là nữ giới, ở cùng với đám côn trùng này luôn có chút rợn người. Phi kiếm quét qua, tất cả những sinh vật còn thở trên chủ phong mà chưa kịp chạy đều bị tiêu diệt sạch. Huyền Thủy Tiên Tử san phẳng bãi đất trống trên đỉnh phong, ném ra mấy cây trận kỳ. Nàng thúc giục pháp quyết, trận kỳ lập tức sinh ra cảm ứng, vô số mây khí từ trận kỳ tuôn ra, đẩy lùi những chướng khí kia, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ chủ phong Thúy Bình Sơn.
Khoảng nửa tháng sau, một đạo hồng quang từ chân trời bay đến, trong chớp mắt lao về phía chủ phong Thúy Bình Sơn, chìm vào trong mây mù… Khi đạo hồng quang đó bay đến, vì bảo quang kỳ dị, đã thu hút sự chú ý của không ít tu chân giả đi ngang qua. Mấy chục đạo kiếm quang gần như đồng thời bay về phía chủ phong Thúy Bình Sơn, trong đó có không ít là tu chân giả Nguyên Anh, Kim Đan.
Đạo hồng quang kia tự nhiên là bảo quang phát ra từ Âm Dương Liên. Âm Dương Liên bay nhanh, thậm chí so với Phong Lôi Dực hay Thiên Bằng Chân Nhân cũng không kém bao nhiêu, nhưng pháp bảo này có hai khuyết điểm: một là chỉ có thể bay theo hướng cố định; hai là trong quá trình bay, người điều khiển hoàn toàn không thể kiểm soát trạng thái bay, giống như ngồi máy bay vậy, máy bay đã cất cánh thì không thể hạ xuống, chỉ có thể đợi máy bay hạ cánh rồi mới nói.
Khi Manh Manh hạ xuống đỉnh núi, Huyền Thủy Tiên Tử tiến lên bái kiến, và giao lại Âm Liên. Manh Manh thu lại hai pháp bảo vừa định hỏi chuyện, lông mày khẽ nhíu lại liền đưa Huyền Thủy Tiên Tử vào Phù Đồ Không Gian.
Ngay sau đó nàng thu lại những trận kỳ kia, thân hình xông thẳng lên trời, những chướng khí hóa thành từng sợi khói màu sắc tản mát đi khắp nơi.
“Đạo hữu xin dừng bước?” Một tu chân giả trẻ tuổi hiện thân giữa không trung, lớn tiếng gọi.
Manh Manh vốn định bay đi, nhưng thấy trang phục của tu chân giả kia là trang phục của Huyền Thiên Tông, liền dừng lại hỏi: “Xin hỏi các hạ là vị sư huynh nào của Thiên Ấn Phong?”
Thiên Ấn Phong là một trong những thượng phong của Huyền Thiên Tông. Tu chân giả Nguyên Anh kỳ trước mắt tuy trẻ tuổi, nhưng nghĩ lại mình dường như còn nhỏ hơn hắn, nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên, năm tu chân giả Nguyên Anh kỳ phía sau hắn lại không có dấu hiệu của Huyền Thiên Tông trên quần áo, không biết là vì lý do gì.
“Bổn tọa là trưởng lão Đệ Ngũ Tuyệt của Thiên Ấn Phong, xin hỏi đạo hữu có phải là Hà Manh Manh sư muội của Tử Tiêu Phong không?” Thanh niên mỉm cười đáp.
Đệ Ngũ Tuyệt?
Manh Manh khẽ động dung.
Họ “Đệ Ngũ” trong Huyền Thiên Tông có uy tín khá cao, không nói đến cống hiến hay không, nhưng Huyền Thiên Tông có một vị đại tu sĩ Hóa Thần kỳ mang họ kép Đệ Ngũ. Mặc dù dòng dõi này không nhiều người, nhưng mỗi người đều là tu chân giả có tu vi khá tinh thâm.
“Thì ra là Đệ Ngũ sư huynh, tiểu muội chính là Hà Manh Manh.” Manh Manh ánh mắt quét qua năm lão giả phía sau hắn, nói: “Tiểu muội còn có việc cần làm, xin cáo từ!”
“Chậm đã!”
Đệ Ngũ Tuyệt ánh mắt lóe lên, quát lớn với các tu chân giả xung quanh: “Ở đây không có chuyện gì của các ngươi, mau tản đi!”
Âm thanh chấn động, như sấm rền, những tu chân giả xung quanh nghe vậy kinh hãi, nhao nhao ngự độn quang rời đi, trong đó có một số lại ẩn mình vào các ngọn núi gần đó.
Đợi đến khi những người khác rời đi, Đệ Ngũ Tuyệt chắp tay với Manh Manh nói: “Nghe nói Hà sư muội may mắn có được truyền thừa của Ngũ Hành Tông thượng cổ, tiểu huynh có một thỉnh cầu không tình nguyện, nguyện mượn Đại Ngũ Hành Thần Thông xem qua. Nếu Hà sư muội có yêu cầu gì, cứ việc nói ra!”
Cái gì? Muốn “mượn” Đại Ngũ Hành Thần Thông xem qua?
Sắc mặt Manh Manh lạnh đi, không chút do dự từ chối: “Đệ Ngũ sư huynh nói đùa rồi, Đại Ngũ Hành Thần Thông này là bí pháp tiểu muội tu luyện, sao có thể cho người khác xem, xin thứ lỗi tiểu muội khó lòng tuân mệnh!”
Đệ Ngũ Tuyệt nghe vậy không hề bất ngờ, nhưng trên khuôn mặt nho nhã đã lộ ra vài phần sát khí: “Thật đáng tiếc! Vốn dĩ ta nghĩ chúng ta có tình đồng môn, trao đổi lẫn nhau là một chuyện vui vẻ cho cả hai. Không ngờ Hà sư muội lại khiến sư huynh thất vọng đến vậy. Hà sư muội, hôm nay ở đây ta nói thẳng, có hai con đường: một là ngươi giao Đại Ngũ Hành Thần Thông cho ta mang về nghiên cứu một thời gian, sau khi xong việc chắc chắn sẽ có trọng tạ; con đường thứ hai là do ta tự mình lấy, e rằng khi động thủ không biết nặng nhẹ, nếu có chỗ đắc tội, vậy thì phải nhờ sư muội ngươi gánh vác một hai rồi!”
Manh Manh không hề phật ý, thản nhiên cười nói: “Đệ Ngũ Tuyệt, nghe giọng điệu của ngươi là muốn ra tay cướp đoạt rồi?”
“To gan!”
Một lão giả phía sau Đệ Ngũ Tuyệt quát lớn: “Thiếu gia giao dịch với ngươi là coi trọng ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn tuân mệnh, dựa vào địa vị của Đệ Ngũ gia tộc trong tông, ngươi nhất định sẽ có tiền đồ lớn; nếu không biết điều, e rằng hôm nay ngươi không chỉ đơn giản là mất tài vật đâu!”
“Các ngươi lại là thứ gì?” Manh Manh thấy trên người bọn họ không có dấu hiệu của Huyền Thiên Tông, nên nói chuyện cũng không khách khí.
Từ khi có được kho báu Ngũ Hành Tông, nàng chưa từng nghĩ có thể bình yên vô sự. Nàng rất rõ, giới tu chân chú trọng chữ “duyên”, tông môn tuy sẽ không từ chối nàng giao nộp kho báu, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không ép buộc nàng. Tuy nhiên, nếu trong tông môn có người nhòm ngó kho báu này, họ cũng sẽ không ngăn cản. Chỉ cần khi hành sự không vi phạm quy định của môn phái là được.
“Ngươi…”
Lão giả kia đại nộ, vừa định tiến lên thì bị Đệ Ngũ Tuyệt giữ lại: “Không cần tức giận, đây là cuộc tỷ thí giữa đồng môn chúng ta.”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Manh Manh, lạnh lùng nói: “Hà sư muội, xem ra chúng ta không thể không động thủ rồi, nếu có chỗ đắc tội, mong hãy bỏ qua!”
Ngay khi hắn thốt ra chữ cuối cùng, miệng đột nhiên há ra, một đạo kiếm quang màu xanh bay thẳng ra, hóa thành một đạo cầu vồng bắn thẳng về phía Manh Manh.
Manh Manh đã sớm có phòng bị, ngay khi Đệ Ngũ Tuyệt vừa há miệng, Mâu Ni Châu đã hóa thành mười tám đoàn ánh sáng bạc lớn bằng cái chày bay lượn ra, bảo vệ toàn thân nàng trong bảo quang.
Tiếp theo, thanh hồng xanh biếc bắn trúng bảo quang Mâu Ni Châu, phát ra âm thanh trầm đục, kích thích từng mảng tường quang rực rỡ. Đạo thanh hồng kia cũng hiện nguyên hình, là một thanh phi kiếm màu xanh.
“Ha ha, nghe nói Hà sư muội ngoài biệt danh ‘Vân Thường Tiên Tử’ ra, còn có biệt danh ‘Đa Bảo Tiên Tử’, không biết kiện đạo khí pháp bảo này của ngươi có thể chịu được mấy lần tấn công của ta?” Đệ Ngũ Tuyệt cười lạnh một tiếng, thanh phi kiếm màu xanh đột nhiên hóa thành một thanh cự kiếm màu xanh, chém xuống bảo quang hộ thân của Manh Manh.
Manh Manh búng tay triệu ra Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, hóa thành một thanh cự kiếm màu đỏ son đỡ lấy thanh cự kiếm màu xanh kia. Cùng lúc đó, Hỏa Giao Thước hóa thành một con giao long đỏ dài hơn mười mét, toàn thân lửa cháy hừng hực, lao về phía Đệ Ngũ Tuyệt, từng đoàn hỏa cầu từ miệng nó phun về phía đối diện.
Đệ Ngũ Tuyệt vốn dĩ không trông mong một kiếm thành công, nhưng Manh Manh đột nhiên thi triển ba kiện đạo khí pháp bảo, vẫn khiến hắn có chút kinh ngạc. Thấy con hỏa giao nhe nanh múa vuốt lao tới, hắn không hoảng hốt triệu ra một kiện pháp bảo hình đĩa.
Kiện pháp bảo hình đĩa này có tám cạnh, tương ứng với bát quái, toàn bộ pháp bảo tinh quang lấp lánh, bảo khí bừng bừng, cũng là một kiện đạo khí pháp bảo. Đệ Ngũ Tuyệt thấy ngọn lửa phun ra từ con hỏa giao đã không còn xa, lập tức thúc giục kiện pháp bảo này.
Kiện pháp bảo hình đĩa này phát ra một tiếng kêu trong trẻo, chợt bay lên đầu Đệ Ngũ Tuyệt, sau một trận mờ ảo, pháp bảo hình đĩa đột nhiên hóa quang, tạo thành một cột sáng tám mặt bao phủ Đệ Ngũ Tuyệt trong đó.
Bùm, bùm…
Những ngọn lửa kia va vào cột sáng, chỉ nghe thấy từng tiếng nổ trầm đục, những ngọn lửa kia đều bị tiêu diệt.
“Gầm!”
Hỏa giao gầm lên một tiếng, vươn móng vuốt chộp lấy cột sáng tám mặt, chỉ thấy quang hoa bốc lên, móng vuốt to lớn của con hỏa giao lại bị bật ngược trở lại.
Năm tu chân giả Nguyên Anh kỳ vừa lui ra xa hơn trăm mét thấy vậy đều có chút bất an, họ đang định tiến lên thì Đệ Ngũ Tuyệt trong cột sáng mặt mày thâm trầm, quát lớn: “Lui xuống, không cho phép các ngươi xen vào việc của ta!”
Lời vừa dứt, mười hai đạo kiếm quang màu xanh băng từ trong cột sáng bắn ra, tạo thành một kiếm trận chặn đứng đòn tấn công thứ hai của hỏa giao.
“Đây là… Thanh Phu Kiếm Trận!”
Manh Manh chú mục nhìn, mười hai thanh Thanh Phu Kiếm này quả nhiên chính là mười hai thanh Thanh Phu mà mỗi đệ tử mới nhập môn Huyền Thiên Tông đều phải có, chỉ là đối phương không biết đã thêm vào vật liệu gì, lại biến thành một bộ phi kiếm thuộc tính băng.
Quyển 1: Thế Gia Thần Trù - Chương 488: Đấu Chuyển Tinh Di
Chương 488: Đấu Chuyển Tinh Di
Mỗi đệ tử mới nhập môn Huyền Thiên Tông đều có một bộ Thanh Phu Kiếm. Bộ Thanh Phu Kiếm này tuy phẩm cấp ban đầu không cao, nhưng lại là một bộ phi kiếm có thể trưởng thành, tức là theo sự thăng tiến tu vi của người sử dụng, có thể tìm kiếm vật liệu phù hợp để rèn luyện bộ pháp bảo này thành phi kiếm có thể phù hợp với tu vi và công pháp tu luyện của mình, hơn nữa để điều khiển bộ pháp bảo này có một bộ kiếm quyết độc đáo, bộ phi kiếm này bản thân nó chính là một kiếm trận nhỏ.
Đệ Ngũ Tuyệt không chỉ là trưởng lão của Thiên Ấn Phong, mà còn là một hậu bối nổi bật của Đệ Ngũ gia tộc lừng danh. Bản thân hắn có thiên phú xuất chúng, vật tư tu luyện không thiếu, lại dễ dàng thu thập được vật liệu cần thiết, nên bộ phi kiếm của hắn đã là hạ phẩm đạo khí, uy lực cực lớn, thêm vào sự khắc chế thuộc tính, Hỏa Giao dần dần không địch lại.
Nhìn thấy Thanh Phu Kiếm Trận của đối phương phát huy thần uy, Manh Manh trong lòng thầm thở dài. Tuy nàng không có bối cảnh như Đệ Ngũ Tuyệt, nhưng bối cảnh tốt không bằng kỳ ngộ nhiều. Nàng đã sớm thu thập đủ vật liệu để luyện chế Thanh Phu Kiếm Trận, chỉ là nàng hiện tại rất do dự, vì Thanh Phu Kiếm Trận sau khi thăng cấp thành đạo khí phi kiếm, về cơ bản coi như đã định hình, không thể thay đổi được nữa. Vì không quyết định được, nên nàng vẫn chưa重 luyện Thanh Phu Kiếm Trận. Lúc này nhìn thấy Thanh Phu Kiếm Trận của Đệ Ngũ Tuyệt phát huy thần uy, lại khiến nàng có chút ghen tị.
Đệ Ngũ Tuyệt thấy Thanh Phu Kiếm Trận của mình đã khắc chế được Hỏa Giao Thước, trong lòng vô cùng đắc ý, nói: “Hà sư muội, còn có thủ đoạn gì chưa dùng thì cứ việc thi triển ra, sư huynh đã muốn lấy đồ của ngươi, đương nhiên cũng phải khiến ngươi tâm phục khẩu phục!”
Vô lý!
Manh Manh vẫy tay thu hồi Hỏa Giao Thước, con hỏa giao khẽ rên một tiếng, nhanh như chớp bay đến phía trên Manh Manh, biến lại thành hình thước rơi vào tay Manh Manh.
“Đi!”
Đệ Ngũ Tuyệt đứng trong cột sáng khi nàng thu hồi Hỏa Giao Thước, không hề cố gắng ngăn cản. Thấy nàng thu pháp bảo xong, khẽ quát một tiếng, mười hai đạo kiếm quang màu xanh băng như hình với bóng bắn về phía Manh Manh.
Manh Manh thầm cười lạnh, thấy mười hai đạo kiếm quang đã bay đến gần, thản nhiên giơ tay lên, xuy… một trận tiếng xé gió vang lên, ba mươi sáu đạo hồng quang ẩn chứa tiếng gió sấm đột nhiên bắn ra, trong chớp mắt đã bao vây mười hai đạo kiếm quang màu xanh băng, từng đạo điện quang từ ba mươi sáu đạo hồng quang bay ra, tụ lại thành từng tia chớp bắn về phía mười hai Thanh Phu.
Keng…
Điện quang bắn ra, bùng phát tiếng sấm sét, những kiếm quang màu xanh băng kia dường như đã chịu một chút thiệt thòi ngầm, ngược lại bị ba mươi sáu đạo hồng quang quấn lấy.
Sắc mặt Đệ Ngũ Tuyệt khẽ biến, nói: “Hà sư muội quả nhiên không hổ danh ‘Đa Bảo’!” Nói xong, hắn tay bấm kiếm quyết, quát lớn một tiếng, mười hai Thanh Phu phát ra từng trận tiếng hưởng ứng, lam quang lóe lên nhanh chóng, ngưng tụ thành một thanh cự kiếm màu xanh băng chém xuống Lôi Bằng Châm.
“Ngưng!”
Manh Manh cũng không hề yếu thế, Lôi Bằng Châm phát ra một trận tiếng sấm, điện quang lóe lên nhanh chóng, hóa thành một thanh tiểu kiếm màu đỏ, “đinh” một tiếng điểm lên thanh cự kiếm màu xanh kia, chỉ nghe thấy một tiếng sấm chấn động, trên cự kiếm màu xanh băng lóe lên một mảng điện quang.
Đề xuất Cổ Đại: Sư Tỷ Ta, Kẻ Tưởng Chừng Vô Dụng, Lại Mê Mẩn Phế Liệu
[Luyện Khí]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Nguyên Anh]
Trả lờiok
[Luyện Khí]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Nguyên Anh]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Luyện Khí]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Luyện Khí]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Nguyên Anh]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Luyện Khí]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Nguyên Anh]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.