“Sư muội, trước hỏi phi kiếm của ta có chịu buông tha không!”
Lời vừa dứt, một đạo kiếm hồng đỏ rực chợt vút ra, lướt qua đỉnh đầu bốn kẻ kia. Tóc đứt bay tán loạn, năm kẻ chỉ cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, chẳng kịp phản kháng lấy một chút, đã trọc lóc, hóa thành ‘địa trung hải’.
“Ngươi... ngươi là Nguyên Anh kỳ tiền bối?!” Mồ hôi lạnh của Trương Bằng túa ra như tắm. Dù Tư Mã gia có thế lực ngút trời đến đâu, nhưng trước mắt, nếu xử lý không khéo, e rằng khó giữ được mạng. Hắn tuy cuồng vọng, nhưng không hề ngu xuẩn, vội vàng cúi mình hành lễ với Manh Manh, nói: “Kẻ không biết không có tội, vãn bối hành sự lỗ mãng, mong tiền bối rộng lòng tha thứ!”
“Đi đi, mong ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!” Manh Manh thờ ơ phất tay, ý bảo hắn cút đi. Mấy tên tu sĩ cấp thấp này, chưa đáng để nàng phải ra tay sát phạt.
Quyển thứ nhất: Thế gia thần trù. Chương bốn trăm sáu mươi lăm: Trở về Huyền Thiên.
Chương bốn trăm sáu mươi lăm: Trở về Huyền Thiên.
Khi khí tức của Manh Manh hoàn toàn bộc lộ, khắp các ngóc ngách Thiên Nguyên thành đều cảm nhận được luồng uy áp cường đại ấy. Trong một mật thất nơi phủ thành chủ, một tu sĩ tóc bạc chợt mở bừng mắt, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Tu sĩ Nguyên Anh kỳ? Không ổn rồi!”
Thần thức của hắn hướng ra ngoài dò xét, sắc mặt lập tức biến đổi, thân hình loé lên đã biến mất khỏi mật thất, thoáng chốc đã bay về phía Manh Manh và những người khác, đồng thời trong miệng phát ra một tiếng trường khiếu mang ý cảnh cáo.
Trên không Phượng phủ, Trương Bằng kinh hãi bởi khí tức Manh Manh toả ra, đang định ngượng ngùng rời đi, bỗng nghe một trận trường khiếu như sấm rền cuồn cuộn vọng đến. Hắn quay đầu nhìn về hướng phủ thành chủ, thấy một bóng người đang đạp không mà đến, trong lòng lập tức đại hỉ, quay người quát lớn: “Phượng Vũ, lão tổ nhà ta đã đến! Nếu ngươi còn cố chấp không chịu, e rằng đến lúc đó Trương mỗ đành phải dùng đến thủ đoạn bá đạo!”
“Thật là vô lý!”
Manh Manh vốn không có sát cơ, chỉ muốn đuổi mấy con ruồi đáng ghét này đi là xong, nhưng sự việc lại không như ý muốn. Tên này lẽ nào thật sự nghĩ rằng tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ kia có thể ngăn cản được nàng sao?
Nàng sắc mặt lạnh đi, Nam Minh Ly Hỏa Kiếm chợt vút ra, hoá thành một đạo chu hồng cuốn về phía Trương Bằng và đám người kia. Đám người kia lập tức cảm nhận được một luồng khí tức tử vong bao trùm lấy mình, sắc mặt tức thì tái nhợt.
“Đạo hữu xin hãy nương tay!”
Lão giả vừa đến lập tức đại kinh thất sắc, hắn chính là ngoại tổ phụ của Trương Bằng, Tư Mã Hạo. Hắn vừa rồi đã nhìn ra Manh Manh không có sát ý, nên không hề sốt ruột, nhưng không ngờ Trương Bằng lại là kẻ quen thói công tử bột, mở miệng là nói bừa, lại dám chọc giận Manh Manh, khơi dậy sát cơ của nàng. Tư Mã Hạo đại kinh, vừa lên tiếng ngăn cản, một đạo kiếm quang màu xanh bắn ra, chặn đứng Nam Minh Ly Hỏa Kiếm. Nhưng Manh Manh lập tức điểm một ngón tay, mười hai Thanh Phù tức thì bay ra, nhốt Trương Bằng và đám người kia vào trong kiếm trận, sau đó tế ra Hỏa Giao Xích, một con hỏa long khổng lồ xuất hiện giữa không trung, gầm thét lao về phía Tư Mã Hạo — Đây vẫn là Manh Manh cố ý thu bớt uy lực của Hỏa Giao Xích, nếu không, dù phía dưới không biến thành biển lửa, thì những căn nhà kia cũng khó tránh khỏi sụp đổ.
Tư Mã Hạo vốn không có ý giao thủ với Manh Manh, nhưng sự ngu xuẩn của Trương Bằng đã đẩy sự việc đến mức không thể không đánh, hơn nữa hắn hiện tại cũng không thể lùi bước, nếu không uy vọng của hắn cũng sẽ tan thành mây khói.
“Đạo hữu đã cố chấp muốn động thủ, lão hủ đành phải thỉnh giáo một hai chiêu vậy!”
Tư Mã Hạo lẩm bẩm một tiếng, một đạo kim quang từ trong cơ thể hắn bay ra, lơ lửng trên đỉnh đầu, lại là một quyển bảo thư màu vàng kim. Trang sách xào xạc lật mở, vô số phù văn bạc dày đặc từ trong sách bay ra, từng cái từng cái đánh lên thân hỏa long... Hỏa long tức thì như trúng định thân pháp, dừng lại giữa không trung, trên thân thể khổng lồ sáng lên từng mảng ngân quang, thể tích cũng dần dần thu nhỏ lại.
Manh Manh lại chẳng hề lo lắng, nàng liếc nhìn quyển bảo thư màu vàng kim kia một cái, đột nhiên há miệng, một đoàn hắc viêm bay ra, bắn trúng con hỏa long kia. Khi hắc viêm trúng vào hỏa long, hỏa long đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm rống tựa như vui sướng, thân thể chợt biến thành màu đen đỏ.
Khi Manh Manh phun ra Hỗn Độn Thiên Hỏa, sắc mặt Tư Mã Hạo đã biến đổi, hắn vội vàng vận chuyển chân nguyên, quyển bảo thư màu vàng kim trên đỉnh đầu toả ra kim quang càng thêm rực rỡ, càng nhiều phù văn bạc bay về phía hỏa long.
“Gầm!”
Hỏa long phát ra một tiếng gầm thét, trên thân đột nhiên bốc lên một mảng hắc hồng sắc hỏa diễm, những phù văn trên thân nó cũng toả ra ngân quang càng thêm mãnh liệt... Hắc hồng hỏa diễm tiếp xúc với ngân quang, bắt đầu luyện hóa. Chỉ trong chốc lát, màu sắc của những phù văn kia dần dần ảm đạm, cuối cùng phù văn cũng hoàn toàn biến mất, ngay cả bảo thư trên đầu Tư Mã Hạo cũng kim quang ảm đạm.
“Đạo hữu xin hãy dừng tay!”
Tư Mã Hạo thân hình chợt lùi lại phía sau, lớn tiếng quát.
Manh Manh vốn đang điều khiển hỏa long chuẩn bị tiếp tục tấn công, nhưng Tư Mã Hạo đã như vậy, nàng đành phải cho hỏa long dừng lại, lạnh lùng nói: “Đạo hữu còn lời gì muốn nói sao?”
Tư Mã Hạo cười khổ nói: “Lão phu quản giáo không nghiêm, khiến Bằng nhi mạo phạm giai đồ của đạo hữu, nguyện lấy mười vạn khối linh thạch làm vật bồi tội, còn mong đạo hữu chấp thuận!”
Lời này đã là công khai nhận thua. Quả thật hắn vẫn còn dư lực chưa dùng hết, nhưng Manh Manh ẩn giấu át chủ bài lại nào có ít hơn. Trừ phi song phương có thù hận sâu sắc không thể hóa giải, nếu không thì không cần thiết phải liều mạng đến mức cá chết lưới rách.
Manh Manh khẽ trầm ngâm, thu hồi hỏa long và Hỗn Độn Thiên Hỏa, chuyển mắt nhìn Phượng Vũ: “Sư muội, muội xem nên xử lý thế nào?”
Phượng Vũ tự nhiên cũng biết cân nhắc lợi hại, nàng liếc nhìn Trương Bằng đang bị nhốt trong kiếm trận, môi tái mét, răng run cầm cập, gật đầu nói: “Sư tỷ, cứ thế đi, cũng là nể mặt Tư Mã tiền bối.”
“Nhất ngôn vi định!”
Manh Manh thu hồi phi kiếm, kiếm trận, thả Trương Bằng và đám người kia ra. Mấy người cúi gằm mặt, ủ rũ bay đến bên cạnh Tư Mã Hạo.
“Đồ vô dụng!”
Tư Mã Hạo trừng mắt nhìn hắn một cái, chắp tay cáo từ Manh Manh, sau đó dẫn mấy người quay về phủ.
Manh Manh và đoàn người lại trở về đại sảnh, Phượng Vũ lo lắng hỏi: “Sư tỷ, Tư Mã Hạo kia sẽ không có âm mưu quỷ kế gì chứ?”
“Âm mưu quỷ kế cũng phải xây dựng trên cơ sở thực lực, cứ xem hắn sẽ làm gì.” Manh Manh thờ ơ nói.
Phương Thanh Lâm biết Manh Manh muốn đưa Phượng Vũ đến Nặc Lam thế giới, có vẻ hơi thất vọng, nhưng khi Manh Manh mời hắn đi cùng, hắn lại khéo léo từ chối. Lúc hắn cáo từ, Manh Manh đã tặng hai bình linh đan phụ trợ tu luyện và hai kiện linh khí pháp bảo.
“Phượng Vũ, muội thay ta tiễn khách.” Manh Manh nháy mắt với nàng, Phượng Vũ lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn đi theo Phương Thanh Lâm ra ngoài, một lúc lâu sau mới trở về.
“Thế nào rồi? Đã nói những gì?” Manh Manh lộ vẻ tò mò hóng chuyện.
“Cũng không có gì.”
Phượng Vũ phủ nhận, nhưng thấy Manh Manh vẫn dùng đôi mắt to tròn trừng mình, cuối cùng không thể chống cự nổi, đành thú nhận: “Ta đã hứa với hắn, sẽ đợi hắn tu luyện thành công ở Nặc Lam thế giới.”
“Ồ, vậy e rằng sẽ cần một khoảng thời gian đấy.” Manh Manh cười nói.
Tư Mã Hạo quả nhiên không thất hứa, buổi chiều hắn phái người mang đến một túi linh thạch... Điều tuyệt vời nhất là, người hắn phái đến lại chính là Trương Bằng.
“Nếu tiền bối có thời gian, ngoại tổ phụ nhà ta mời tiền bối đến phủ một chuyến!” Trương Bằng sau khi thành khẩn xin lỗi, đã chuyển lời mời của Tư Mã Hạo.
“Về chuyển lời với Tư Mã đạo hữu, đa tạ lời mời của hắn, hai tỷ muội chúng ta sắp sửa viễn hành, đành phụ lòng tốt của hắn rồi.” Manh Manh thản nhiên nói.
...
Một trận tiếng sáo chim bồ câu xé ngang bầu trời, trên đại lộ tiếng vó ngựa rầm rập, một đội kỵ binh hơn hai mươi người từ xa phi nhanh đến, hướng về Thiên Nguyên thành. Trong số những người này, cố nhiên có những tráng niên cường tráng, cũng có vài lão giả râu tóc bạc phơ.
Thấy Thiên Nguyên thành đã ở trong tầm mắt, mọi người huýt sáo một tiếng, những con ngựa lập tức chậm rãi giảm tốc độ. Lúc này, một đạo kiếm quang từ trong thành bay ra, thoáng chốc đã đáp xuống trước đội kỵ binh, kiếm quang thu lại, lộ ra thân hình Tần Dao Dao. Nàng hướng mấy vị lão giả trên ngựa hành lễ, bẩm báo: “Bốn vị gia chủ, chúng ta đã đến muộn một bước, Hà tiên tử đã cùng Phượng Vũ rời Thiên Nguyên thành trở về Phù La thế giới rồi.”
Bốn vị đứng đầu đội kỵ binh chính là gia chủ của tứ đại gia tộc Trương, Triệu, Mã, Tần. Bên cạnh là một lão giả khác, Lâm Thiên Nam. Năm người nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ tiếc nuối.
Cuối cùng, Lâm Thiên Nam nói: “Nếu Hà tiên tử và Phượng Vũ đều đã rời Thiên Nguyên thành, vậy chúng ta đành quay về thôi.”
Cưỡi ngựa hăm hở đến, thất vọng mà đi, ngay cả những con ngựa cũng ủ rũ không còn tinh thần.
Mười ngày sau, Manh Manh dẫn Phượng Vũ và những người khác tiến vào Phù La thế giới, đến trước một dãy núi trùng điệp.
“Phía trước chính là Huyền Thiên Tông.” Manh Manh nói.
Phượng Vũ và những người khác ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trước là những ngọn núi khổng lồ vạn trượng, hùng vĩ uy nghi. Trong rừng núi, hoa bốn mùa thường nở, chim quý thú lạ không ngừng bay lượn. Giữa các đỉnh núi, vô số cung điện được xây dựng, từng dòng thác nước từ đỉnh núi cao ngàn trượng đổ xuống, tựa như vô số ngọc long lượn lờ trên không trung.
“Nếu các ngươi muốn gia nhập Huyền Thiên Tông, ta sẽ tiến cử cho các ngươi. Nếu các ngươi muốn tự do tu hành, ta có thể giúp các ngươi tìm một nơi để tu luyện và cư trú, nhưng các ngươi sẽ không thể hưởng các phúc lợi của môn phái.” Manh Manh nói.
Mười vạn linh thạch có được từ Tư Mã Hạo đều đã đưa cho Phượng Vũ, Manh Manh cũng không phải là người thiển cận đến mức đó. Tuy nhiên, truyền thừa mà Thanh Linh chân nhân để lại kém hơn Huyền Thiên Tông vài phần. Nếu không phải đệ tử trong môn, thì sẽ không thể đổi lấy các loại thần thông truyền thừa.
“Sư tỷ, mọi việc đều do tỷ quyết định cho chúng muội.” Phượng Vũ nói.
“Được thôi.”
Manh Manh khẽ suy nghĩ, nói: “Các ngươi đừng vội gia nhập Huyền Thiên Tông. Về phương diện tu luyện, các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm cung cấp vật tư và thần thông cần thiết cho các ngươi.”
“Cứ theo lời sư tỷ.” Phượng Vũ dứt khoát trả lời, nàng tin Manh Manh sẽ không hại nàng, càng không phụ bạc nàng.
Đang nói chuyện, hai đạo kiếm quang bay vút đến. Người dẫn đầu chính là Ô Thiên Vĩ trưởng lão, cố nhân của Manh Manh, còn một đệ tử Kim Đan kỳ khác thì không quen biết.
“Ô trưởng lão, đã lâu không gặp!”
Manh Manh chào hỏi.
“Đúng là đã lâu không gặp, không ngờ chỉ trong hơn mười năm ngắn ngủi, sư muội lại đã thăng cấp Nguyên Anh kỳ, thật đáng mừng đáng chúc!” Ô Thiên Vĩ trên mặt lộ vẻ cảm khái. Năm xưa Manh Manh còn phải ngước nhìn hắn, mà giờ đây không chỉ có thể nhìn ngang, e rằng với tốc độ tu luyện này, ngày phải ngước nhìn nàng cũng không còn xa.
Manh Manh khẽ cười, chuyển đề tài: “Ô trưởng lão, không biết ngài ngẫu nhiên đi ngang qua đây, hay là cố ý đến?”
“Ha ha, đương nhiên là cố ý đến. Ngươi vừa thông qua trận pháp truyền tống, đã có đệ tử bẩm báo tông môn. Ta phụng mệnh tông chủ đến đây, mời ngươi đến Huyền Thiên phong gặp mặt. Đây là Triệu Hiểu Phong, đồ đệ của ta, sau này sư muội phải chiếu cố nhiều hơn!” Ô Thiên Vĩ giới thiệu đệ tử Kim Đan kỳ phía sau mình.
“Tông chủ triệu kiến, phái một đệ tử bình thường là được, đâu dám làm phiền Ô trưởng lão.” Manh Manh khách khí nói.
“Sư muội khách khí rồi. Lần này sư muội lập đại công, nhưng chưa kịp nhận thưởng đã vội vã rời đi, tông chủ lo lắng lắm đấy.” Ô Thiên Vĩ cười lớn nói.
“Đâu dám. Có thể làm phiền Triệu sư điệt đưa bọn họ đến cố cư Thiên Hạc viện ở Tử Tiêu phong được không?” Manh Manh hỏi.
“Vâng, sư thúc.” Triệu Hiểu Phong đáp một tiếng, chào hỏi Phượng Vũ và những người khác bay về một hướng khác.
Manh Manh cảm ơn Ô Thiên Vĩ một tiếng, hai người cùng ngự độn quang bay về Huyền Thiên phong.
Quyển thứ nhất: Thế gia thần trù. Chương bốn trăm sáu mươi sáu: Tai họa bất ngờ.
Chương bốn trăm sáu mươi sáu: Tai họa bất ngờ.
Phù La thế giới có sáu đại tông môn, sau đó là vô số môn phái vừa và nhỏ cùng các gia tộc tu chân. Ngay cả sáu đại tông môn này, tuy là ngang hàng, nhưng cũng có sự phân chia cao thấp. Thái Huyền môn, xét về thực lực tổng hợp, là đệ nhất không thể nghi ngờ, hơn nữa còn là môn phái có lịch sử lâu đời nhất trong Phù La thế giới. Nhưng thứ hạng phía dưới thì khó nói, thực lực chân chính chưa từng được phô bày, khó mà nói ai mạnh hơn. Ngay cả Huyền Thiên Tông, Tiêu Vũ Hinh cũng chỉ hiểu được một phần nhỏ.
Không lâu sau, hai người đã bay đến đại điện Huyền Thiên Tông, hạ độn quang. Manh Manh và Ô Thiên Vĩ bước vào, Tông chủ Tôn Thắng Vũ và các trưởng lão đang ở trong điện. Manh Manh vừa bước vào đại điện, lập tức cảm thấy mấy chục đạo thần thức quét qua người mình, trong đó có vài đạo rõ ràng không thuộc về tu sĩ Nguyên Anh kỳ. May mắn đối phương không phóng thích uy áp, nếu không nàng chắc chắn không thể chịu đựng nổi.
“Đệ tử Hà Manh Manh bái kiến Tông chủ và chư vị trưởng lão!” Manh Manh không kiêu không ngạo hành lễ, khí độ ung dung.
“Tốt!”
Tôn Thắng Vũ hài lòng gật đầu: “Hà Manh Manh, lần này ngươi dẫn dắt tiểu đội Vệ tự khai phá Lôi Điện Tiên Thành ở Nặc Lam thế giới lập đại công, môn phái quyết định trọng thưởng, hơn nữa ngươi có thể đưa ra một yêu cầu.” Nói rồi, hắn khẽ vỗ tay, ba đồng tử mỗi người bưng một khay đi đến.
“Trung phẩm đạo khí Chư Thiên Kim Cương Luân.”
“Vô thượng thần thông ‘Đại Cắt Cát Thuật’.”
“Một trăm viên Thuần Dương Đan.”
Giọng nói của Tôn Thắng Vũ không chỉ vang vọng trong đại điện, mà còn truyền khắp các đỉnh núi bên ngoài: “Thăng cấp Nguyên Anh, tấn thăng làm trưởng lão Tử Tiêu phong, sắc phong thành chủ Lôi Điện Thành.”
“Đa tạ Tông chủ!”
Manh Manh hướng Tôn Thắng Vũ hành lễ, vẫy tay một cái, ba vật phẩm kia đều bay vào lòng bàn tay nàng.
Chư Thiên Kim Cương Luân là một kiện Phật tông đạo khí, trên đó khắc họa hình ảnh chư thiên, giữa còn có một pho cổ Phật. Manh Manh nhỏ máu nhận chủ xong, một luồng thông tin lập tức tràn vào đầu nàng. Pháp bảo này được thúc đẩy bằng Đại Kim Cương Phục Ma bí pháp, uy lực tuyệt luân, cùng với Ma Ni Châu một công một thủ, chính là bảo vật phối hợp tốt nhất.
Đại Cắt Cát Thuật, vô thượng thần thông pháp thuật, có thể phóng thích vô lượng không gian cắt tuyến, vừa có thể tấn công đơn lẻ, cũng có thể quần công; vừa có thể tấn công người, vật, cũng có hiệu quả hủy diệt vạn pháp.
Thuần Dương Đan, lớn bằng hạt ngô đồng, màu vàng đỏ, hương thơm kỳ lạ thấu não, là linh đan phụ trợ tu sĩ Nguyên Anh kỳ tu luyện, vạn kim khó cầu.
Thu hồi ba món phần thưởng, Manh Manh đưa ra yêu cầu của mình: “Ta muốn thỉnh tông môn giúp ta luyện chế một kiện pháp bảo.”
Tôn Thắng Vũ và mấy vị trưởng lão ngồi ở hàng đầu nhìn nhau, hỏi: “Ngươi có tài liệu không?”
Các đại tông môn đều có những cường giả tinh thông nghệ thuật, một số tu sĩ tu luyện đến cấp cao thường sẽ điều chỉnh hướng tu luyện... ví dụ như luyện đan, trận đạo, luyện khí, v.v., mục đích là tìm kiếm cơ hội đột phá từ những tạp học.
Trưởng lão của Huyền Thiên Tông được chia làm bốn loại. Loại thứ nhất là trưởng lão chưa tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, họ thường do các tu sĩ Kim Đan kỳ của các đỉnh đảm nhiệm, quản lý các việc vặt của đệ tử nội môn, ngoại môn, thân phận kém hơn chân truyền đệ tử trong tông môn nửa bậc.
Loại thứ hai là trưởng lão Nguyên Anh kỳ của các đỉnh, thường do các trưởng lão Nguyên Anh sơ, trung kỳ xuất thân từ các đỉnh đảm nhiệm, chủ yếu là trấn giữ các đỉnh, tham gia quyết định các sự vụ của các đỉnh, thân phận cao hơn đỉnh chủ nửa bậc.
Loại thứ ba chính là trưởng lão tông môn chân chính, đa số do tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đảm nhiệm, họ có thể thực sự tham gia quyết định mọi sự vụ của môn phái.
Loại thứ tư là Thái Thượng trưởng lão bí ẩn nhất, cũng là có thực lực mạnh nhất, nhưng đệ tử bình thường... không, ngay cả trưởng lão bình thường cũng khó mà gặp được những Thái Thượng trưởng lão này, chỉ khi sự việc liên quan đến sinh tử tồn vong của môn phái, những Thái Thượng trưởng lão này mới xuất hiện.
Manh Manh muốn luyện chế pháp bảo, tự nhiên phải do những trưởng lão này ra tay, không cần nàng đặc biệt nói rõ, cũng biết sẽ không phải là tài liệu bình thường.
Nàng vung tay, lấy ra thi thể của Song Đầu Biến Sắc Long... ừm, máu thịt đã không còn, chỉ còn lại bộ xương bọc da, ngay cả tám con mắt khổng lồ kia cũng đã bị đào ra.
“Song Đầu Biến Sắc Long!”
“Đây đúng là tài liệu hiếm có!”
“Quan trọng nhất là nó còn nguyên vẹn!”
Những trưởng lão kia lập tức khẽ bàn tán, trong mắt một số người đã lộ vẻ nóng lòng muốn thử.
“Đã từng bắt sống yêu anh kia chưa?” Một trưởng lão trầm giọng hỏi.
“Vâng, yêu anh đó đã bị đệ tử bắt được.” Manh Manh đáp, lật tay đưa ra cái bình phong ấn yêu anh.
“Tốt!”
Vị trưởng lão kia nhận lấy cái bình, khen ngợi lại là cấm chế chi thuật của nàng: “Bản tọa Hồng Thiên Huyền, kiện pháp bảo này một mình không thể luyện chế được, cần mười ba vị trưởng lão cùng luyện chế, nếu không sẽ phụ lòng tài liệu này.”
“Làm phiền chư vị trưởng lão rồi, bản tọa có thể đứng xem không?” Manh Manh hỏi. Xác lập thân phận trưởng lão, nàng cũng có thể tự xưng ‘bản tọa’, tuy nàng còn trẻ, nhưng có thể tưởng tượng, thăng cấp hậu kỳ không phải là chuyện khó, thậm chí trong số mọi người, nàng là người có hy vọng nhất trở thành tu sĩ Hóa Thần kỳ. Sở dĩ thỉnh tông môn giúp luyện chế, là vì nàng tuy tinh thông cốt luyện, nhưng đối với các phương pháp luyện khí khác còn rất xa lạ, nên muốn ở bên cạnh tham quan học hỏi, ý nghĩ này cũng chẳng có gì đáng sợ, hơn nữa tông môn cũng vui lòng thành toàn.
“Đi!”
Vị trưởng lão kia vung tay áo, hà quang chợt nổi lên. Manh Manh chỉ cảm thấy trước mắt quang hoa loé lên, khi định thần nhìn lại, đã đứng bên ngoài một cái hỏa huyệt khổng lồ. Mười ba trưởng lão định thi thể Song Đầu Biến Sắc Long phía trên hỏa huyệt, dồn dập đánh ra từng đạo pháp quyết vào trong ngọn lửa.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn, liệt diễm đỏ rực từ trong hỏa huyệt phun trào ra, trong nháy mắt nhấn chìm thân thể khổng lồ của Song Đầu Biến Sắc Long... Manh Manh lập tức triển khai thần thức, cẩn thận cảm nhận quá trình luyện chế của các trưởng lão.
Tử Tiêu phong, Thiên Hạc viện.
Triệu Hiểu Phong đang cùng Phượng Vũ, Cố Phỉ Phỉ và những người khác trò chuyện với Mã Ký, Trương Bách Phượng, Tần Kỳ Kỳ, Lâm Thanh Bình, Triệu Kiếm Thu, Tiền Nhất Minh, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo của một tu sĩ Kim Đan kỳ. Những năm nay, Mã Ký và những người khác dưới sự giúp đỡ của linh đan và linh tuyền, tu vi cũng tiến bộ vượt bậc, đều đã đạt đến Trúc Cơ cửu tầng, chỉ còn một bước nữa là có thể kết đan.
Cái viện này của Manh Manh bọn họ không có tư cách cư trú, nhưng hôm nay Manh Manh trở về, hơn nữa còn mang theo khách, Triệu Hiểu Phong biết quan hệ của bọn họ với Manh Manh, liền sai người gọi bọn họ đến tạm thời bầu bạn với Phượng Vũ và những người khác.
Một đạo kiếm quang đáp xuống trước viện của Manh Manh, một đệ tử Huyền Thiên Tông đi vào bẩm báo, bảo Triệu Hiểu Phong về Huyền Thiên phong, đồng thời thông báo Manh Manh sẽ trở về sau vài ngày nữa.
“Chư vị, Hà sư thúc có thể sẽ trì hoãn vài ngày, các ngươi cứ ở đây cùng Phượng Vũ đạo hữu, có thời gian không ngại đi xung quanh dạo một vòng.” Triệu Hiểu Phong nói xong, gật đầu chào mọi người, cùng người đến bay vút lên trời, trở về Huyền Thiên phong.
“Phượng Vũ, trước hết hãy đến chỗ chúng ta xem thử, ở đó có một khẩu linh tuyền do Hà sư thúc tổ để lại, đặc biệt hữu ích cho việc tu luyện.” Trương Bách Phượng nói.
Mấy người vốn đã quen biết, lại đa số là nữ, trò chuyện rất hợp ý, cười đùa vui vẻ bay xuống Tử Tiêu phong... Liên tiếp hơn mười ngày, Phượng Vũ và đoàn người dưới sự dẫn dắt của Trương Bách Phượng đã đi khắp vùng xung quanh Tử Tiêu phong. Phượng Vũ và những người khác đều đến từ Võ giới, nơi đó linh khí nghèo nàn, tài nguyên hữu hạn, làm sao có thể sánh bằng Huyền Thiên Tông, nơi đối với họ không khác gì tiên giới. Sau vài ngày tu luyện, tu vi đã có tiến triển rõ rệt.
“Phượng Vũ, chúng ta đi Hư Hoa thành đi.” Mắt Trương Bách Phượng sáng lấp lánh.
“Hư Hoa thành... có xa quá không?” Phượng Vũ có chút do dự.
“Không đâu, Hà sư thúc tổ không biết khi nào mới trở về.” Trương Bách Phượng nói.
Phượng Vũ trầm ngâm một lát, gật đầu: “Được, vậy làm phiền Bách Phượng tỷ rồi.”
“Không phiền.”
Trương Bách Phượng triệu ra Vân Linh Chu, sau khi mọi người lên thuyền, nàng liền thúc giục Vân Linh Chu bay về hướng Hư Hoa thành... Năm ngàn dặm đối với pháp bảo như Vân Linh Chu mà nói, cũng không mất quá nhiều thời gian. Khi tòa tiên thành khổng lồ ở phía xa lọt vào mắt Phượng Vũ và những người khác, mấy người đều không kìm được mà phát ra tiếng tán thán.
“Ở đây có rất nhiều tu sĩ phải không?” Phượng Vũ hỏi.
“Đa số đều là tu sĩ, nhưng cũng có võ giả Tiên Thiên và võ giả Hậu Thiên. Tòa tiên thành này do Huyền Thiên Tông và Vạn Thú Tông cùng quản lý, bên trong có không ít đồ tốt.” Trương Bách Phượng giới thiệu.
“Những đồ tốt đó đa số chúng ta đều không dùng được.” Mã Ký ở bên cạnh nói một cách cụt hứng.
“Tại sao?” Phượng Vũ kỳ lạ hỏi.
“Nhiều pháp bảo linh đan hoặc là chúng ta không mua nổi, hoặc là hiện tại không thể sử dụng, còn một số vật phẩm cấp thấp đều xuất hiện dưới dạng tài liệu, tu sĩ Trúc Cơ kỳ như chúng ta lại không thèm để mắt, nên có chút khó xử.” Mã Ký giải thích.
“Thật ra vẫn còn cách, đó là chúng ta mua những tài liệu linh đan cần thiết, sau đó tốn linh thạch nhờ luyện đan sư trong môn giúp luyện chế, chỉ là phải trả thêm một khoản linh thạch nữa.” Tần Kỳ Kỳ nói.
Đang nói chuyện, mọi người đã hạ xuống trước thành, sau khi nộp phí vào thành, đoàn người tiến vào tiên thành. Con gái luôn không thể thoát khỏi sự cám dỗ của những vật phẩm đẹp đẽ. Trương Bách Phượng và những người khác những năm nay nhờ có linh tuyền mà tiết kiệm được không ít linh thạch, trên người Phượng Vũ cũng mang theo một ít. Tuy những thứ quá đắt không nỡ mua, nhưng một số vật nhỏ mang tính trang sức vẫn mua vài món, tốn không nhiều, lại có thể thỏa mãn một chút.
“Đứng lại!”
Một thanh niên tuấn tú đột nhiên xuất hiện trước mặt Cố Phỉ Phỉ và những người khác. Nàng ngẩn ra một lát mới phát hiện mình đã đi lạc khỏi Phượng Vũ và những người khác, liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thanh niên kia cười... một nụ cười dâm đãng. Hắn đưa tay sờ lên mặt Cố Phỉ Phỉ: “Khuôn mặt xinh đẹp không tệ, để thiếu gia đây xem có đáng để điều giáo không?”
‘Bốp’
Cố Phỉ Phỉ một chưởng đánh bay tay hắn, giận dữ nói: “Các hạ xin hãy tự trọng!”
“Hửm?”
Trên mặt thanh niên lập tức hiện lên một luồng sát khí: “Gan lớn thật!” Nói xong, hắn vung tay, một đạo tử ảnh chợt từ trong tay áo bay ra.
“A ——”
Cố Phỉ Phỉ kêu lên một tiếng, ôm mặt ngửa ra sau ngã xuống.
“Phỉ Phỉ!”
Ba người khác đại kinh, vội vàng chạy đến xem Phỉ Phỉ, chỉ thấy từng giọt máu màu tím thấm ra từ kẽ tay Cố Phỉ Phỉ. Cố Phỉ Phỉ đau đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố nhịn không kêu thành tiếng.
“Đúng là phí hoài một khuôn mặt xinh đẹp!” Thanh niên kia cười lạnh một tiếng, nghênh ngang bỏ đi.
“Đứng lại! Không được đi!”
Ngô Thi và những người khác quát lớn một tiếng liền đuổi theo. Chỉ thấy từ phía sau thanh niên kia nhảy ra một tu sĩ, tay áo khẽ phất, một luồng đại lực cuồn cuộn ập đến, ba cô gái không tự chủ được mà bay ngã ra ngoài, khi tiếp đất toàn thân xương cốt gần như đều bị chấn vỡ, khó mà gượng dậy nổi.
Chương bốn trăm sáu mươi bảy: Bảo thành.
Ngay sau khi thanh niên kia rời đi không lâu, Mã Ký và những người khác tìm thấy Cố Phỉ Phỉ và những người khác, thấy vậy đại kinh thất sắc, nói: “Ai đã làm chuyện này?”
Khi Ngô Thi và những người khác kể lại tình hình lúc đó, Phượng Vũ đau lòng kiểm tra vết thương của Cố Phỉ Phỉ, chỉ thấy vết thương như một con rết xấu xí, trên đó đã xuất hiện thịt thối màu tím. Cố Phỉ Phỉ tuy không kêu đau lớn tiếng, nhưng có thể tưởng tượng nàng đang cố nhịn cơn đau kịch liệt.
“Bách Phượng tỷ, đan dược chữa thương và giải độc đều không có tác dụng!” Phượng Vũ thử vài lần, phát hiện không hề giúp ích gì cho vết thương của Cố Phỉ Phỉ, không khỏi sốt ruột.
“Cái này... cái này phải tìm Hà sư thúc tổ giúp đỡ.”
Trương Bách Phượng cũng sốt ruột.
“Muội có truyền âm phù, chỉ cần phát ra, sư thúc tổ trở về nhất định sẽ nhận được.” Phượng Vũ nói.
“Vậy muội mau phát đi!”
Trương Bách Phượng thúc giục, nàng lại quay sang Triệu Kiếm Thu và những người khác: “Mã Ký, ngươi đi báo án với đội tuần tra thành, yêu cầu trừng trị hung thủ. Triệu Kiếm Thu, Lâm Thanh Bình, các ngươi đi hỏi thăm xem những người đó rốt cuộc có lai lịch gì!”
Nói về thanh niên kia, hắn dẫn theo tùy tùng nghênh ngang đi qua con phố dài, thẳng đến một tòa trạch viện khổng lồ. Hai bên cổng, hộ vệ thấy hắn đến, vội vàng mở cổng. Ngay sau khi hắn bước vào cổng, một tu sĩ Kim Đan kỳ vội vàng mấy bước, đến bên cạnh thanh niên kia, nói: “Mạc sư đệ.”
Thanh niên kia tên là Mạc Thiếu Thông, là cháu của Mạc Vân trưởng lão Vạn Thú Tông, cũng là người thừa kế thứ hai của Mạc thị gia tộc. Hắn không lâu trước đó ở đấu giá trường vì một lý do nào đó đã bỏ lỡ một món tài liệu đấu giá, đang ôm một bụng tức giận, thêm vào đó Hư Hoa thành vốn là phạm vi thế lực của Vạn Thú Tông, nên hắn hành sự mới không kiêng nể gì.
Sau khi nghe thấy tiếng của tu sĩ Kim Đan kỳ kia, bước chân của Mạc Thiếu Thông khẽ dừng lại, hỏi: “Phong sư huynh, có chuyện gì sao?”
Phong sư huynh do dự một lát, nói: “Vài đệ tử chúng ta vừa gặp hình như có chút quan hệ với Huyền Thiên Tông.”
Huyền Thiên Tông?
Mạc Thiếu Thông khẽ nhíu mày, tuy hắn có Vạn Thú Tông làm chỗ dựa, nhưng nếu đối phương là người có lai lịch của Huyền Thiên Tông cũng là một chuyện phiền phức. Suy nghĩ một lát, nói: “Phong sư huynh, làm phiền huynh đi điều tra xem bọn họ rốt cuộc có lai lịch gì.”
Tuy Phong sư huynh kia không hài lòng việc Mạc Thiếu Thông khắp nơi gây sự, nhưng hắn là phụng mệnh Mạc Vân đi theo Mạc Thiếu Thông, cũng không tiện trái lời, nghe vậy lập tức đi ra ngoài hỏi thăm. Khoảng nửa canh giờ sau, hắn liền quay về bẩm báo: “Mạc sư đệ, nữ tử mà đệ làm bị thương là bạn của vài đệ tử Huyền Thiên Tông, hiện tại những người đó đã kiện đệ ở đội tuần tra thành rồi.”
“Thật sự có liên quan đến Huyền Thiên Tông?” Lần này Mạc Thiếu Thông có chút đau đầu, “Bên đội tuần tra thành nói thế nào?”
“May mắn mấy người Huyền Thiên Tông kia đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ta đã nói chuyện với Kha Thiếu An sư huynh của đội tuần tra thành, đã đuổi mấy người đó đi rồi. Mạc sư đệ, đệ xem chuyện này có nên nói với Mạc sư thúc một tiếng không?” Phong sư huynh hỏi.
Hư Hoa thành do Huyền Thiên Tông và Vạn Thú Tông cùng quản lý. Vừa rồi hắn đi hỏi thăm tình hình, sau khi biết Mã Ký và những người khác chỉ là đệ tử Trúc Cơ kỳ bình thường, liền nhờ đệ tử Vạn Thú Tông trong đội tuần tra thành thương lượng với đệ tử Huyền Thiên Tông... Trong đó đương nhiên có sự trao đổi tình người và lợi ích, nhưng cuối cùng cũng đã dẹp yên chuyện này. Mạc Vân lần này đưa Mạc Thiếu Thông đến Hư Hoa thành để làm việc, tự nhiên nên bẩm báo với hắn.
Mạc Thiếu Thông lại có chút sợ hãi vị thúc thúc này, nói: “Cái đó không cần, chỉ là bạn của mấy đệ tử cấp thấp Huyền Thiên Tông thôi, đến lúc đó bồi thường một chút là được.”
Trong suy nghĩ của hắn, cho dù là người của Huyền Thiên Tông ra mặt, cũng chỉ là bồi thường một chút là có thể giải quyết. Ngay cả khi đối phương tìm đến tu sĩ cấp cao ra mặt, ít nhiều cũng nên nể mặt thúc thúc hắn mà không so đo, không phải mỗi tu sĩ cấp cao đều vì chuyện nhỏ này mà đắc tội một trưởng lão Vạn Thú Tông và Vạn Thú Tông phía sau hắn.
Trong một hỏa huyệt luyện khí của Huyền Thiên Tông, Manh Manh và các trưởng lão luyện chế cũng đã đến thời điểm then chốt. Theo từng đạo pháp quyết được đánh ra, tiếng lách tách trong đoàn lửa càng lúc càng nhỏ, mà dao động linh lực phát ra từ bên trong lại càng lúc càng mạnh.
“Hiện!”
Hồng Thiên Huyền quát lớn một tiếng, ngọn lửa chợt thu lại co về địa huyệt, trên không trung một cây trường tiên khổng lồ màu đỏ xanh như linh xà chợt muốn bay lên.
“Định!”
Hồng Thiên Huyền lại bạo quát, cùng các trưởng lão khác đánh ra vô số pháp quyết, cây trường tiên tựa cự xà kia chợt bị định lại giữa không trung, phát ra tiếng rít gào.
Hồng Thiên Huyền nhanh chóng lấy ra cái bình phong ấn yêu anh Song Đầu Biến Sắc Long, vung tay giải trừ cấm chế trên đó. Con yêu anh kia rít lên một tiếng muốn bay lên trời trốn thoát, nhưng bị hắn một tay tóm lấy, nhanh chóng xóa bỏ thần thức.
“Hà Manh Manh, máu!”
Hồng Thiên Huyền quát lớn.
“Vâng.”
Manh Manh vội vàng dùng móng tay cắt đứt ngón tay, ném ra một chuỗi huyết châu về phía yêu anh đã trở nên ngơ ngác kia. Con yêu anh kia sau khi bị xóa bỏ thần thức, liền trở nên ngây ngốc, cũng không bay loạn nữa. Nhưng nó dù sao cũng là yêu thú ngưng tụ thành, có một sự khao khát máu tanh tự nhiên. Ngửi thấy mùi máu, lập tức há to miệng, nuốt hết những huyết châu kia, trong mắt lại có thêm vài phần thần thái.
“Đi!”
Hồng Thiên Huyền đánh ra một đạo pháp quyết về phía yêu anh, yêu anh kêu lên một tiếng chói tai, bay về phía cây trường tiên kia... Cây trường tiên bị định giữa không trung dường như đã có chút linh tính, phát hiện yêu anh lao đến, bản năng bắt đầu phản kháng. Yêu anh chợt lao tới, hóa thành một đoàn huyết vụ đỏ xanh bao bọc lấy trường tiên.
Tuy trường tiên ra sức giãy giụa, nhưng vẫn bị yêu anh xâm nhập —
“Gầm!”
“Gầm!”
Một luồng khí tức mãnh liệt xông thẳng lên trời, trên thân trường tiên quang mang chợt nổi lên, biến thành một con Song Đầu Biến Sắc Long bay lượn trên không.
“Ha ha, không ngờ lại là một kiện trung phẩm đạo khí, ta thật sự không nỡ giao nó cho ngươi.” Hồng Thiên Huyền cười lớn nói.
Việc luyện chế pháp bảo không chỉ phụ thuộc vào trình độ của người luyện chế, mà còn phải xem tài liệu của pháp bảo. Tài liệu và khí linh dung hợp vào pháp bảo này đều thuộc về Song Đầu Biến Sắc Long, tự nhiên độ phù hợp càng cao.
“Cứ gọi là Huyền Thiên Thủy Hỏa Tiên đi.” Hồng Thiên Huyền rất thích quyền đặt tên này, sau khi đánh ra từng đạo pháp quyết về phía cự tiên trên không, giữa không trung chợt vang lên một tiếng sấm, cây cự tiên kia biến thành một cây roi da dài một thước màu đỏ xanh rơi vào tay hắn.
“Cất giữ cẩn thận đi, khí linh của pháp bảo này được tế luyện bằng máu tươi của ngươi, không cần phải nhận chủ riêng.” Hồng Thiên Huyền đưa trường tiên cho Manh Manh.
“Đa tạ chư vị trưởng lão thành toàn!” Manh Manh nhận lấy.
“Chỉ cần có cống hiến cho môn phái, môn phái cũng không tiếc ban thưởng. Hà Manh Manh, ngươi tuổi còn trẻ đã thăng cấp Nguyên Anh, tương lai tiền đồ vô lượng, hãy trân trọng!” Hồng Thiên Huyền nói.
“Vâng, Manh Manh khắc ghi lời dạy của trưởng lão!” Manh Manh cung kính đáp.
“Đi đi!”
Hồng Thiên Huyền ha ha cười lớn, vung tay áo phất ra một mảng thanh hà, bao bọc lấy Manh Manh bay ra ngoài. Chốc lát sau, khi hà quang biến mất, Manh Manh phát hiện mình đã đến bên ngoài Huyền Thiên phong.
“Những cường giả lão làng này quả nhiên đều có vài phần thần thông khó lường.” Manh Manh trong lòng thở dài.
Lúc này, tin tức Manh Manh mới tấn thăng trưởng lão đã sớm truyền ra, không ít đệ tử ra vào Huyền Thiên phong đều biết tin này, dồn dập từ xa chú ý, tò mò đánh giá vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi nhất Huyền Thiên Tông này.
Đột nhiên, trong mây bắn ra một đạo hồng quang bay về phía Manh Manh, nàng đưa tay vẫy một cái, đạo hồng quang kia rơi vào tay, một luồng tin tức nhanh chóng tràn vào đầu nàng.
“Thật là vô lý!” Manh Manh sắc mặt biến đổi, thân hình loé lên, ngự một đám mây trắng bay về hướng Hư Hoa thành.
Tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ toàn lực chạy đi vô cùng nhanh chóng, không lâu sau đã đến Hư Hoa thành. Vào thành xong, thần thức của Manh Manh lập tức triển khai, sau khi xác định vị trí của Mã Ký và những người khác, thân hình loé lên đã đến trước mặt Mã Ký và bọn họ.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Manh Manh sắc mặt âm trầm hỏi. Nàng đã nhìn thấy vết sẹo trên mặt Cố Phỉ Phỉ, vết sẹo hình con rết xấu xí kia uốn lượn trên làn da trắng nõn, trông thật kinh hãi.
“Đều tại đệ tử hộ trì không chu đáo.” Mã Ký cúi đầu nhận lỗi.
“Ta đương nhiên biết là ngươi hộ trì không chu đáo.”
Manh Manh giận dữ nói: “Nói trọng điểm, đừng nói lời vô nghĩa!”
“Vâng.”
Trán Mã Ký khẽ đổ mồ hôi, kể lại toàn bộ sự việc.
“Phỉ Phỉ, con lại đây.”
Manh Manh nghe xong, gọi Phỉ Phỉ đến trước mặt. Tuy Trương Bách Phượng và những người khác đã dùng đủ mọi cách, nhưng cô gái vẫn đau đến run rẩy như cành hoa.
“Không sao đâu, ta trước hết sẽ giúp con ngừng đau, lát nữa sẽ chữa trị cho con. Yên tâm, đảm bảo vẫn là dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn như cũ.” Manh Manh an ủi nàng, đưa tay khẽ vuốt lên mặt Cố Phỉ Phỉ, cô gái liền cảm thấy mặt có chút tê dại, nhưng không còn đau nữa.
“Mã Ký, ngươi nói đã báo với đội tuần tra thành rồi, bọn họ không quản sao?” Manh Manh lạnh giọng hỏi.
“Vâng. Vị Tề sư thúc kia vốn không vui lắm, nhưng sau khi bị người ta gọi ra ngoài, khi trở về giọng điệu liền thay đổi, bảo chúng ta nể tình giao hảo giữa hai phái, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, hơn nữa còn trách mắng chúng ta lấy thân phận tu sĩ cấp thấp mạo phạm tiền bối, không xử phạt đã là may rồi.”
“Hừ, thật là một cái chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không!” Manh Manh giận đến cực điểm, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, hàn ý bức người.
Lúc này, mấy đệ tử Huyền Thiên Tông bay đến trước mặt Manh Manh, đệ tử dẫn đầu cúi mình nói: “Đệ tử Tề Tử Đan không biết trưởng lão giá lâm, có thất lễ không ra đón từ xa!”
“Không dám nhận!”
Manh Manh sắc mặt nghiêm lại: “Ngươi rốt cuộc là đệ tử Huyền Thiên Tông hay là đệ tử Vạn Thú Tông? Khách của Huyền Thiên Tông bị người ta sỉ nhục trên địa bàn của mình, lẽ nào ngươi lại giải quyết như vậy sao?”
Tề Tử Đan cũng thầm kêu khổ, hắn chỉ nghĩ Mã Ký và những người khác chỉ là đệ tử bình thường, không thể gây sóng gió gì lớn, nhưng không ngờ phía sau lại có một vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ. Nghe vậy, hắn ấp úng không thể trả lời.
“Chuyện của ngươi lát nữa nói sau, đối phương là ai? Ở đâu?” Manh Manh nghiêm giọng hỏi.
“Trưởng lão, ta...” Mồ hôi lạnh của Tề Tử Đan lập tức túa ra.
“Lẽ nào ngươi muốn đi làm?”
Manh Manh liếc xéo hắn một cái: “Được thôi, ta ở đây xem, đợi ngươi trả lại ta một công đạo.”
Lại đổ mồ hôi!
Tề Tử Đan ấp úng nói: “Trưởng lão, người đó là Mạc Thiếu Thông, cháu của Mạc Vân trưởng lão Vạn Thú Tông, hiện tại đang ở trong một trạch viện ở phía bắc thành, nhưng Mạc Vân cũng ở đó.”
“Được rồi, không có chuyện của ngươi nữa.” Manh Manh lạnh lùng quát.
Quyển thứ nhất: Thế gia thần trù. Chương bốn trăm sáu mươi tám: Khiêu chiến.
Chương bốn trăm sáu mươi tám: Khiêu chiến.
Thiên tử nhất nộ, huyết lưu phiêu xích.
Vì sao lại như vậy? Chỉ vì hắn có quyền lực vượt trên vạn chúng sinh.
Tu sĩ nhất nộ, lại càng có sức uy hiếp hơn cả đế vương thế tục, bởi vì họ có quyền lực vượt trên cả đế vương. Lúc này, sự phẫn nộ trong lòng Manh Manh như sóng thần cuồn cuộn, sát khí sắc bén toả ra khiến Tề Tử Đan gần như nghẹt thở.
“Hà... Hà trưởng lão, Vạn... Vạn Thú Tông... là... đồng minh của chúng ta.” Hắn lắp bắp nói. Là người phụ trách đội tuần tra thành của Huyền Thiên Tông ở Hư Hoa thành, hắn không chỉ phải đảm bảo trật tự của thành này, mà còn phải duy trì hòa bình giữa hai phái. Hắn đã phái người đi thông báo trưởng lão Huyền Thiên Tông đang trấn giữ ở Hư Hoa thành, nhưng hiện tại vẫn chưa có tin tức.
“Đi.”
Thần thức quét qua, Manh Manh đã xác định được vị trí của những đệ tử Vạn Thú Tông kia, còn về quy định không được động thủ trong tiên thành...
Đề xuất Hiện Đại: Duyên Tình Dằng Dặc, Đến Ngày Tan
[Luyện Khí]
Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không
[Nguyên Anh]
Trả lờiok
[Luyện Khí]
Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"
[Nguyên Anh]
Trả lờiok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.
[Luyện Khí]
Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung
[Luyện Khí]
Trả lờiĐầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung
[Nguyên Anh]
Trả lờikhông tìm thấy Xú nhi
[Luyện Khí]
Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.
[Nguyên Anh]
Trả lờilỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.