Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 636: Lần đầu làm cha mẹ

Đêm càng lúc càng sâu.

Gió bắt đầu nổi lên, Điền Điềm vô thức kéo cao cổ áo khoác. Cô nhìn những vì sao lấp lánh lần cuối rồi mới trở vào phòng.

Không ngờ đã ở đây gần nửa năm. Trừ những lúc nghỉ ngơi về nhà ông ngoại, còn lại cô gần như chỉ quanh quẩn ở đây. Giờ phút phải rời đi, trong lòng lại dấy lên chút lưu luyến.

Cô leo lên giường, lấy điện thoại ra xem giờ, định đi ngủ.

Bất ngờ, trên màn hình hiện một cuộc gọi nhỡ từ đồng nghiệp ở bệnh viện. Chắc thấy cô không nghe máy, người đó lại gửi một tin nhắn. Đọc xong nội dung, cô hơi sững người.

Điền Điềm chần chừ một lát rồi mới gọi lại. Đồng nghiệp bắt máy rất nhanh.

"Bác sĩ Điền, sáng mai vụ án của Trương Khang sẽ mở phiên tòa. Chủ Nhiệm nhờ tôi hỏi xem cô có ra tòa không?" Đồng nghiệp nói thẳng thắn, rồi bày tỏ quan điểm của mình, "Cô đừng lo, muốn đi thì đi, không muốn thì từ chối. Chủ Nhiệm chỉ là làm cho có lệ thôi. Nếu cô không muốn ra tòa, tôi sẽ nói giúp cô một tiếng, còn Chủ Nhiệm thì kệ ông ta đi."

Đồng nghiệp đương nhiên không ưa cái kiểu Chủ Nhiệm hay nói bóng gió.

Điền Điềm trầm ngâm một lúc, "Vương Tỷ, em nghĩ thêm chút nữa, sáng mai em sẽ liên hệ với chị, được không?"

"Cũng được, cô đừng có áp lực tâm lý là được. Dù sao cô cũng sắp rời Kinh Thành về Hoa Thành rồi, sau này chưa chắc đã gặp lại Chủ Nhiệm, ông ta có muốn ra oai cũng chẳng tìm được ai." Đồng nghiệp cũng có ý tốt.

"Cảm ơn Vương Tỷ." Điền Điềm mỉm cười, nói thêm vài câu chuyện phiếm rồi mới cúp máy.

Cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, thở dài thườn thượt.

Chuyện phẫu thuật thất bại không phải lần đầu xảy ra, bởi lẽ có những ca phẫu thuật tiềm ẩn rủi ro rất lớn. Hồi còn đi học, cô từng một lần vì kỹ thuật chưa vững mà bệnh nhân không qua khỏi. Nhưng lúc đó cô còn trẻ, kinh nghiệm non nớt, cộng thêm bệnh nhân bị tai nạn xe hơi mất máu quá nhiều, nội tạng tổn thương, vốn dĩ đã không còn nhiều hy vọng.

Lần đó cô đã khóc rất nhiều, lần đầu tiên cùng bạn bè uống say mèm.

Sau này, cô hạ quyết tâm chuyên tâm nghiên cứu y thuật, từ đó về sau không còn xảy ra bất kỳ sự cố nào, kỹ năng của cô cũng ngày càng tinh xảo.

Chuyện lần này, nói đúng ra, thực chất không phải là tai nạn y tế. Bệnh nhân đã ở giai đoạn cuối, thực sự không thể cứu vãn, nhưng cô vẫn tự trách, thậm chí đau khổ một thời gian dài vì chuyện đó.

Nếu kỹ năng và khả năng phán đoán lâm sàng của cô tinh xảo hơn một chút, nếu Trương Khang tìm đến cô sớm hơn, dù chỉ ba tháng trước, có lẽ kết quả đã hoàn toàn khác.

Thế nhưng, tất cả đã quá muộn.

Cô không còn là một tân binh ngây ngô, thậm chí còn được mệnh danh là người xuất sắc trong giới đồng nghiệp cả trong và ngoài nước, nhưng cô vẫn có những điều không thể làm được, cô cảm thấy mình thật vô dụng...

Không biết từ khi nào, cảm xúc chán nản luôn bao trùm lấy cô. Những đấu đá chốn công sở càng khiến cô đau đầu. Gần đây tâm trạng cô cực kỳ tệ, bất kỳ chuyện nhỏ nhặt nào cũng có thể khiến cô bực bội.

Cô không biết mình rốt cuộc bị làm sao, sự tự chủ mà cô luôn tự hào ngày càng đứng bên bờ vực sụp đổ.

Đặc biệt là gia đình ở nước ngoài lại gặp rắc rối không nhỏ, có lẽ vừa đến Hoa Thành, sẽ có người đến chặn cô.

Nhưng cô lại không muốn ở lại Kinh Thành, vì giáo sư không ngừng thúc giục... Giờ đây cô tiến thoái lưỡng nan, thật sự đau đầu!

Thời gian vô thức trôi đến nửa đêm.

Điền Điềm cuối cùng cũng mệt mỏi nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, cô cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Cô đã có mặt tại phiên tòa xét xử Trương Khang.

Không ngờ lại nhìn thấy một người không ngờ tới.

Điền Điềm nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn tú nổi bật giữa đám đông. Hôm nay anh mặc bộ vest tối màu, vẻ mặt nghiêm nghị, không còn sự ôn hòa, thanh lịch thường ngày. Anh đang cúi đầu nói chuyện gì đó với lãnh đạo bệnh viện và luật sư. Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, đột ngột ngẩng đầu lên.

Điền Điềm vô thức né tránh.

Cô vội vàng đi tìm các đồng nghiệp làm chứng, trò chuyện với họ một lúc.

Trước khi phiên tòa bắt đầu, để xoa dịu sự căng thẳng không tên, cô đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lại bị người khác chặn lại.

"Anh cứ nghĩ em sẽ không đến, nên không đi tìm em." Lục Kỳ Phong rõ ràng vẫn luôn để ý đến cô.

Anh cúi đầu nhìn cô gái trước mặt. Mái tóc dài của cô được buộc thành đuôi ngựa, mặc thường phục, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

"...Em mới quyết định sáng nay." Điền Điềm lùi lại một bước.

Lục Kỳ Phong nhận ra hành động của cô, nhíu mày kiếm, "Khi nào em định đi?"

Cuối cùng anh cũng hỏi câu này.

"Chưa có thời gian cụ thể."

"Vậy là không muốn anh tiễn em?" Giọng Lục Kỳ Phong ẩn chứa sự không vui.

Điền Điềm sững sờ, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, có chút bất lực giải thích: "Bệnh viện có rất nhiều việc phải bàn giao, em lại bị bệnh xin nghỉ một tuần, làm sao có thể nói đi là đi được."

Trên gương mặt tuấn tú của Lục Kỳ Phong thoáng hiện vẻ ngượng ngùng.

"Sắp đến giờ mở phiên tòa rồi, em muốn đi vệ sinh trước." Điền Điềm chỉ tay về phía nhà vệ sinh nữ đối diện.

"Xin lỗi." Lục Kỳ Phong lần này đỏ mặt hoàn toàn, quay người nhường đường.

Điền Điềm nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh.

Cô chỉ mong phiên tòa càng nhanh bắt đầu càng tốt. Trước đây cô sao không thấy ở bên anh lại là một sự giày vò đến thế?

...

Ánh nắng ban mai ấm áp chan hòa.

Tô Oản đứng trên ban công, nhìn hai cha con một lớn một nhỏ đang tập thể dục buổi sáng bên ngoài, cảm thấy vui hơn cả khi tự mình vận động.

Cô định vào bếp giúp đỡ, bỗng nghe thấy tiếng gọi từ bên dưới.

"Mẹ ơi, ra chạy bộ đi, mẹ xuống nhanh lên, bố bảo mẹ là con sâu lười!" Tiểu Phàm tinh nghịch lè lưỡi trêu chọc người trên lầu.

Tô Oản dở khóc dở cười, tối qua cô mệt đến rã rời cả người, làm sao còn sức mà tập thể dục buổi sáng!

Kẻ gây tội không phải là người đàn ông đang mỉm cười kia sao.

Cô lườm xuống dưới, "Hai bố con cứ từ từ tập luyện, mẹ đi làm bữa sáng cho. À mà, Tu Yến..."

Nghe thấy tiếng cô gọi, Lục Tu Yến lùi lại nhìn cô, gương mặt tuấn tú hiếm hoi nở nụ cười, "Có chuyện gì vậy, Lục phu nhân?"

Tô Oản giận dỗi trừng mắt nhìn anh, "Đừng bắt Tiểu Phàm vận động quá sức, vừa phải thôi."

"Xem ra em vẫn chưa hiểu rõ sức bền của đàn ông rồi." Lục Tu Yến khẽ cười, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, "Ngày mai anh nên tập riêng cho em một chút, thể lực của em kém quá."

"..." Mặt Tô Oản đỏ bừng lên.

Câu này tối qua anh đã nói không chỉ một lần, cô bị hành hạ đến mức toàn thân đau nhức, làm sao có sức mà chạy bộ buổi sáng được.

Cô muốn phản bác, nhưng vì có Tiểu Phàm ở đó, đành nghiến răng tức giận.

Anh ấy cũng thật là, trước mặt con cái mà nói năng gì đâu không.

"Bố nói đúng đó, mẹ yếu lắm, phải như dì Điền Điềm vừa biết bơi vừa biết leo núi, chơi game cũng phải xông pha lên trước chứ." Tiểu Phàm cười hì hì, lại lè lưỡi trêu chọc người trên ban công.

Tô Oản bất giác mỉm cười, cả lớn lẫn nhỏ đều chê cô.

Gần đây cô cũng không biết mình bị làm sao, cơ thể quả thực có chút yếu, có thể là do chăm con mệt mỏi. Ai mà nói nội trợ toàn thời gian nhàn hạ, cô sẽ cãi tay đôi với người đó.

"Đừng lười biếng, chạy cho tốt vào." Lục Tu Yến liếc nhìn người phụ nữ trên lầu một cái, rồi dắt Tiểu Phàm tiếp tục chạy bộ buổi sáng.

Tuy nhiên, anh không nghiêm khắc như lời nói. Cơ thể Tiểu Phàm đặc biệt, dù sao tim không được khỏe, dù sau này có thể dần hồi phục, cũng không thể tập luyện cường độ cao.

Dù sao thì như vậy cũng tốt hơn là mỗi ngày ôm máy tính bảng hoặc điện thoại.

Lục Tu Yến không phải là người ôn hòa, luôn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng hành động chăm sóc Tiểu Phàm lại vô cùng dịu dàng.

Tiểu Phàm rất giỏi quan sát sắc mặt, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu cười với bố. Lúc này, Lục Tu Yến sẽ vỗ vai cậu bé để khuyến khích, cậu bé lập tức hăng hái, định tăng tốc chạy nhanh hơn, nhưng lại bị Lục Tu Yến kéo lại. Hai bố con đuổi bắt nhau, chạy bộ vui vẻ.

Tô Oản nhìn hai bố con thân thiết không rời, nụ cười dần nở trên khóe môi.

Tiểu Phàm lần đầu tiên làm con của họ, còn họ, há chẳng phải cũng lần đầu tiên làm cha mẹ sao.

Cô tin chắc rằng, chỉ cần có tình yêu, vết thương dù lớn đến mấy cũng sẽ lành.

Đề xuất Huyền Huyễn: Trọng Sinh Sau, Nàng Thành Kiếm Đạo Lão Tổ Tông
BÌNH LUẬN