Chương 1: Thôn Làng Trong Màn Sương
Chiếc xe việt dã gầm gừ, vật lộn trên con đường núi lởm chởm suốt ba canh giờ. Lâm Vi siết chặt tay nắm cửa đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Nàng liếc qua gương chiếu hậu, nhìn con đường đèo bị bỏ lại sau làn bụi mù mịt, bực bội đẩy chiếc kính râm trượt xuống sống mũi.
"Còn bao lâu nữa?" Nàng cất tiếng hỏi lớn về phía người bí thư thôn đang ngồi ở ghế lái, giọng nói bị tiếng động cơ xé vụn.
Ông Vương, bí thư thôn, một người đàn ông trung niên da ngăm đen, liếc nhìn nàng qua gương chiếu hậu. Ánh mắt ông ta dừng lại nửa giây trên đường cong cơ thể được chiếc váy hai dây bó sát của nàng phác họa, rồi mới trả lời bằng giọng ồm ồm: "Sắp rồi, qua cái dốc phía trước là tới. Cô phóng viên từ thành phố lên đây, ăn mặc thế này... trên núi muỗi nhiều lắm."
Lâm Vi kéo nhẹ vạt váy, để lộ một đoạn đùi trắng ngần, khóe môi cong lên nụ cười châm biếm quen thuộc: "Bí thư Vương yên tâm, thuốc chống muỗi của tôi còn mạnh hơn rượu gạo của ông nhiều." Nàng lấy chiếc máy ghi âm nhỏ xíu ra khỏi túi: "Thầy Trần Mặc đến đây bao lâu rồi? Nghe nói thầy ấy từ chối lời mời của trường trọng điểm dưới thành phố?"
"Khoảng hai năm rồi," Bí thư Vương đáp lấp lửng, rồi đột ngột đạp phanh. Chiếc xe việt dã dừng lại trên một sườn núi hẹp, cảnh tượng trước mắt bỗng chốc mở ra—hàng chục căn nhà đất nằm rải rác trong thung lũng. Tòa nhà hai tầng duy nhất là trường học, vốn được cải tạo từ trụ sở ủy ban thôn. Lá cờ đỏ sao vàng rũ xuống trên cột cờ, trông như một mảnh giẻ đã bạc màu.
Lâm Vi vừa mở cửa xe, một luồng khí hỗn hợp mùi phân gia súc và khói củi xộc thẳng vào mặt. Nàng theo bản năng bịt mũi, nhưng ngay lập tức nhìn thấy hơn chục đứa trẻ mặc quần áo vá víu đang ngồi xổm trên bậc đá trước cổng trường, tất cả đồng loạt nhìn chằm chằm vào nàng. Đôi mắt chúng trong veo như nước suối khe núi, khiến người ta hoảng hốt, nhưng lại ẩn chứa sự cảnh giác không phù hợp với lứa tuổi.
"Phóng viên Lâm đến rồi!" Một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi xanh đã bạc màu vì giặt giũ bước tới đón. Anh ta cao ráo, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, đeo cặp kính gọng đen. Đôi mắt sau tròng kính hiền hòa như suối nguồn.
Đây chính là Trần Mặc. Lâm Vi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới—một vẻ ngoài thư sinh chuẩn mực, thảo nào có thể khiến đám biên tập viên già nua ở tòa soạn khóc lóc sướt mướt. Nàng đưa bàn tay sơn móng đỏ tươi ra: "Chào thầy Trần, tôi là Lâm Vi, từ báo Tuần San Đô Thị."
Ánh mắt Trần Mặc dừng lại trên bàn tay nàng một chút, rồi mới khẽ nắm lấy, đầu ngón tay hơi lạnh: "Chào mừng cô. Các em nhỏ đã đợi cô lâu rồi."
"Đợi tôi?" Lâm Vi nhướng mày, "Đợi tôi đến viết câu chuyện cảm động của các người sao?"
Nụ cười của Trần Mặc thoáng cứng lại, rồi nhanh chóng trở lại bình thường: "Các em muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài ngọn núi này." Anh quay người, vỗ tay về phía lũ trẻ: "Mau vào lớp, chiều rồi chơi với chị Lâm."
Nhưng lũ trẻ dường như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Vi. Cô bé nhỏ nhất, búi tóc hai bên, đột nhiên rụt rè hỏi: "Chị ơi, chị từ dưới núi lên hả?"
"Đúng vậy," Lâm Vi ngồi xổm xuống, cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất có thể, "Dưới núi có nhà cao tầng, có khu vui chơi, và..."
"Đừng nói với cô ấy!" Một cậu bé đầu tròn, lanh lợi đột nhiên hét lên, kéo mạnh cô bé búi tóc ra sau lưng, đôi mắt tràn ngập kinh hoàng: "Thầy Trần nói rồi, dưới núi có quái vật ăn thịt người!"
Không khí lập tức đông đặc lại. Lâm Vi nhìn sang Trần Mặc, sắc mặt anh ta hơi tái đi, ho khan hai tiếng: "Trẻ con nói linh tinh, nghe chuyện núi rừng nhiều quá. Phóng viên Lâm, tôi đưa cô đi sắp xếp chỗ ở."
Chỗ ở là một phòng học trống bên cạnh trường. Góc tường chất vài chiếc thùng gỗ đựng đồ lặt vặt. Cửa sổ duy nhất đối diện với sân sau của trường. Lâm Vi đặt hành lý xuống, chú ý đến một chiếc cốc men sứ bị sứt mẻ đặt trên bệ cửa sổ. Vành cốc bám cặn trà màu nâu, dưới đáy cốc là vài cánh hoa cúc dại khô héo.
"Điều kiện hơi sơ sài," Trần Mặc đặt hai bộ chăn đệm xuống, "Ban đêm trên núi lạnh, cô đắp thêm cho ấm."
"Thầy Trần thật chu đáo," Lâm Vi giả vờ vô tình nghịch chiếc cốc men sứ, "Chiếc cốc này theo thầy lâu rồi sao?"
Ánh mắt Trần Mặc thoáng dao động: "Ừm, mang theo từ lúc mới đến." Anh quay người định bước đi, rồi dừng lại: "À, trên núi sóng yếu, tốt nhất buổi tối cô đừng ra ngoài, thú hoang nhiều lắm."
Lâm Vi nhìn theo bóng lưng vội vã của anh ta, nụ cười trên môi dần tắt. Thú hoang? Rõ ràng lúc ở đầu thôn, nàng đã thấy tấm pin năng lượng mặt trời, và chiếc điện thoại thông minh đời mới nhất cài trên thắt lưng của Bí thư Vương.
Màn đêm buông xuống thật nhanh. Lâm Vi nằm trên giường, lắng nghe tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ, trằn trọc không ngủ được. Khoảng một giờ sáng, nàng bị đánh thức bởi một mùi khét lẹt. Bước đến bên cửa sổ, nhờ ánh trăng, nàng thấy Trần Mặc đang ngồi xổm trước một đống lửa ở sân sau, ném thứ gì đó vào trong. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt anh ta, tạo nên một vẻ dữ tợn mà nàng chưa từng thấy.
Đó là một xấp thư. Những tờ giấy trắng cuộn tròn, cháy đen trong lửa, trông như những cánh bướm đang hấp hối.