Khi Trường Tuệ vội vã đến điện, thì Hoàn Lăng đã uống thuốc xong, lại một lần nữa chìm vào giấc mê sâu không tỉnh lại.
Trong cung, vị lão Ngự y râu tóc bạc phơ đang cúi đầu nghiên cứu đơn thuốc, bỗng có bóng dáng người ập vào khiến tay ông run rẩy, mực tàu loang lổ trên giấy.
– Hoàng huynh sao đột nhiên ngất mấy?
– Thân thể Thiên tử giờ ra sao?
– Bao giờ Hoàng huynh tỉnh lại?!
Những câu hỏi liên tiếp dồn lên vai lão Trương, ông chỉ thở dài lắc đầu, đáp:
– Công chúa, tình trạng bệ hạ không mấy khả quan.
Bởi vì cuộc binh biến Bắc Lương, xứ Nam Nhung vốn phồn hoa yên vui nay lại rơi vào nội loạn ngoại khốn, Hoàn Lăng tuy là bệ hạ, lại tự biết mệnh chẳng còn dài. Ngày qua ngày nhọc lòng phiền não, tâm thần hao tổn hết sức, chẳng khác nào lấy mạng sống mình mà vá víu cho vết thương Nam Nhung.
– Thời gian còn lại cho bệ hạ không nhiều.
Lão Trương cố nén lời này, song đại sự Nam Nhung lâm nguy, nàng em gái được bệ hạ yêu thương cũng cần sáng mắt nhìn rõ tình hình.
Trường Tuệ sắc mặt trắng bệch, môi run run nói thều thào:
– Hoàng huynh còn được bao lâu?
Câu hỏi này nàng từng dặn dò lão Trương, khi ấy ông đáp ba năm, nay ngửa tay chỉ hai ngón khô héo. Lời đáp khiến Trường Tuệ giọng nghẹn:
– Hai năm ư?
Lão Trương khua khoảng tay, ánh mắt đục ngầu đầy bi thương mà bất lực, từ tốn nói:
– Chỉ còn hai tháng.
– Nếu tỉnh lại rồi suy nghĩ muộn phiền quá độ, ngần ấy thời gian cũng không còn.
– Công chúa, binh biến sẽ xảy ra, Nam Nhung không thể vắng chủ, đã đến lúc phải lập người kế vị rồi...
Ràng Hoàn Lăng có biến, nếu không có chủ nhân mới lên ngôi kịp thời, chẳng đợi bên biên cương náo loạn, ngay trong kinh thành Nam Nhung cũng sẽ bùng nổ thảm họa.
Thân thể Hoàn Lăng hiện đã không thể cứu bằng thảo dược quý hiếm, lão Trương ngồi trơ trọi bên bàn lâu không thể viết nổi đơn thuốc hiệu nghiệm, đành lom khom rời đi.
Ngồi thất thần bên tẩm điện, Trường Tuệ trước mặt là gã Hoàn Lăng bất tỉnh, nàng nắm chặt bàn tay trắng bệch, giá lạnh không thể sưởi ấm, chỉ có thể vang lên tiếng gọi thiếp thân.
Vì sao thế?
Trường Tuệ không thể hiểu, huynh của nàng vốn là người tốt lành như vậy, sao trải qua hai đời luân hồi ở thế gian lại chẳng thể có kết cục an lành.
Giám phòng nghiêm mật báo cho nàng, rằng Hoàn Lăng ngất xỉu trong triều là bởi có kẻ bàn tán đến sự mất tích của Nguyên Kỳ, mũi nhọn quay sang chĩa vào Trường Tuệ.
Đám đại thần nói, Trường Tuệ gả cho Mộ Tương Tuyết tức đã gánh một phần Bắc Lương, lại là người cuối cùng thấy mặt Nguyên Kỳ trước lúc hắn bị ám sát mất tích, đồng thời có khả năng ngăn chặn tấu thư khẩn cấp từ biên giới. Nếu truy tìm gián điệp Bắc Lương, thì Trường Tuệ cùng Mộ Tương Tuyết là nghi phạm hàng đầu.
Ấy thế nhưng, chẳng kẻ nào thật tâm muốn tóm gián điệp Bắc Lương, mà chỉ nghe tin Hoàn Lăng sức yếu, nhân cơ hội dùng mưu loại trừ cô em gái duy nhất.
Hoàn Lăng nghĩ thầm, bản thân chưa chết mà người ta đã nhắm vào Trường Tuệ ngay, nếu như bệ hạ mất rồi, bọn gian hùng ấy sẽ đối xử ra sao với nàng? Cô em gái non nớt ấy chẳng có điểm tựa, đường về tương lai trăm ngàn khó nhọc.
Trường Tuệ chính là điểm yếu duy nhất của Hoàn Lăng, bọn chúng đều hiểu thừa chỗ đau này.
Khởi đầu là những cơn ho nhẹ, tiếp đến mỗi khi Hoàn Lăng muốn phản bác, thì thành cơn ho quằn quại. Nhìn thấy từng bộ mặt dò xét dưới ngai vàng, chợt cảm thấy vô lực sâu sắc nơi tâm, ngực trái nóng rát như thiêu đốt, khi quay lại thì tiếng hô hoán xung quanh đã vang lên, ngai vàng chạm khắc rồng vàng xuất huyết, y bất tỉnh bất ngờ.
Ai đó nói!
Trường Tuệ nghẹn ngào hỏi, gương mặt vùi trong bàn tay lạnh ngắt của Hoàn Lăng, khẽ hỏi giám phòng nghiêm mật:
– Ai là kẻ đứng đầu chỉ điểm bắt ta?
Giám phòng tâu rằng:
– Là Dư Nam Vương.
Dòng dõi nhà vua Nam Nhung không ít, nhưng phần nhiều đều chết trong loạn thế tranh ngôi đời trước. Trường Tuệ chưa từng gặp đức tiên đế, chỉ nghe lỏm được ngài là người đa nghi tàn bạo, vua cha nàng cướp ngôi bằng máu mủ, người dòng hoàng tộc còn lại đều bị bức hại vì nhiều lý do khác nhau. Dư Nam Vương là huynh đệ nghĩa tử của đức vua, mang ơn cứu mạng, do chính đức vua phong làm vương bất đồng họ.
Năm tháng qua, Dư Nam Vương luôn ẩn mình ngoài lề quyền lực, hành sự cẩn trọng, nổi tiếng là người hòa nhã, không phá tan triều đình. Ai ngờ bây giờ lại bày mưu phỏng Long suốt ngày, kẻ sĩ đông lòng, tham vọng để lộ rõ ràng.
– Hắn giấu kỹ thật...
Trường Tuệ ánh mắt lạnh lùng.
Hoàn Lăng lúc ngất ra máu, bệnh tình không thể giấu được. Giống như lão Trương khuyên, nay cần lập thái tử ngay, xét cả Nam Nhung, Trường Tuệ hiện là người duy nhất có tư cách kế thừa ngôi báu, nàng phải giúp Hoàn Lăng bảo toàn Nam Nhung.
Hoặc chăng...
Trường Tuệ hồi tưởng, có thể nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ chính yếu trước biên niên tháng ngày của Hoàn Lăng cạn kiệt, lúc đó trở lại linh thể sẽ có thể kéo dài mệnh cho huynh. Nghĩ đến đó, nàng theo thói quen kéo tay áo, định xem xét liền sửng sốt hạ mắt nhìn cổ tay.
Màu sắc của khóa chém tình bỗng dưng đậm lên.
Từng tưởng chỉ là sắc hồng nhạt vì loãng máu, nào ngờ giờ lại trở thành đỏ tươi tự nhiên. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao từ khi vào cung, Mộ Tương Tuyết đối với nàng lại gia tăng hận thù đến thế?
Trường Tuệ bàng hoàng, đặt tay lên đó viên băng hoa đỏ.
Chuyện thật mỉa mai, dù trước đó nàng gây bao tai họa, xỉ vả Mộ Tương Tuyết, người kia cũng không thù ghét, nay nàng chẳng làm gì, hận thù lại tự nhiên dâng cao. Phải chăng nàng ở lại cung lâu hơn nữa, sắc khóa chém tình còn đậm sâu đến mức Mộ Tương Tuyết sẽ trực tiếp xông vào cung giết nàng?
– Thần thiếp!
Sự bâng khuâng bị tiếng gõ cửa đột ngột xô giật, khiến nàng giật mình.
Đẩy tay Hoàn Lăng vào chăn, Trường Tuệ đứng dậy mở cửa:
– Có việc gì?
Giám phòng tôn kính tâu:
– Công chúa phủ truyền tin, bảo công tử Ảnh Tuyết đột nhập viện của Phu quân, lâu không trở, có phải công chúa cần về phủ xem xét?
Trường Tuệ từng nghiêm cấm không cho người nào vào đạo Mộ Tương Tuyết, ra vào đều需 được sự đồng ý của nàng, cũng không để Mộ công tử ra ngoài.
Để kiềm chế Mộ Tương Tuyết, một nửa vệ sĩ tại viện là thân tín của Trường Tuệ, số gia đinh còn lại cũng là những vệ sĩ khỏe mạnh, chỉ nghe lệnh nàng, sao lại để Ảnh Tuyết lọt vào?
Lại còn mãi không thấy ra, là nghĩa gì?
Nhớ đến sắc khóa chém tình thâm hơn, Trường Tuệ đoán biết điều chẳng lành, vội vàng trở lại phủ đệ.
Trước khi đi, nàng dặn giám phòng nghiêm mật canh giữ tẩm điện đợi nàng trở về, nàng còn nhiều chuyện phải bàn với Hoàn Lăng, muốn cho y biết rằng nàng không hề bất lực như y nghĩ, muốn để y yên tâm rằng nàng có thể tự bảo vệ mình, thậm chí bảo vệ Nam Nhung.
Nàng vốn có rất nhiều lời muốn nói, đợi Hoàn Lăng tỉnh rồi mới giãi bày, nào ngờ lại chẳng được cơ hội ấy.
Lên xe ngựa ra khỏi cung, nàng chẳng ngoảnh đầu lại một lần, cũng không hay rằng khi nàng quay chân vào cung Nam Nhung, nơi ấy sẽ trải qua biến thiên to lớn đến thế...
***
Trở về phủ, Trường Tuệ gặp Lục Châu đang đứng ngoài hồi hộp đợi chờ.
Thấy nàng về, Lục Châu vội chạy tới, nói vội:
– Nô tì chỉ châm chút lời với Ảnh Tuyết, không ngờ hắn nổi giận muốn làm khó Phu quân, đã hai giờ vẫn chưa ra khỏi trong đó...
Lúc đầu, Ảnh Tuyết nói muốn tìm Mộ Tương Tuyết, Lục Châu lo sợ làm phiền Phu quân nên ngăn cản, nào hay hắn lén lút trốn vào khu hoang viện. Lục Châu đuổi theo, đúng lúc thấy Ảnh Tuyết đẩy cửa dòm vào trong, nàng muốn vào trong nhưng nhớ lời lệnh của Trường Tuệ, đành ngần ngại ngoài cửa, đợi đã hai giờ.
– Ai cho phép hắn vào trong?
Trường Tuệ nhíu mày hỏi,
– Người ngoài cổng không hay gì sao?
Lục Châu lắc đầu, đây cũng là lý do khiến nàng sốt ruột gọi công chúa trở về.
– Bẩm bệ hạ... ngoài viện không có ai canh phòng.
Đoàn người do Trường Tuệ chỉ huy vây quanh hoang viện không một bóng người. Lục Châu thấy chuyện lạ, dám gõ cửa, ai ngờ cánh cửa gỗ ọp ẹp không khóa, hé ra một khe hở nhỏ, nàng lén dòm vào bên trong, sân viện trống trơn, yên tĩnh đến đáng ngờ.
Nghĩ lại, Lục Châu vẫn thấy nao núng, níu lấy tay Trường Tuệ, dò đoán:
– Trong kia... chẳng lẽ đã xảy chuyện rồi sao?
Trường Tuệ chẳng đáp, chỉ sai Lục Châu ra lệnh cho mười mấy gia đinh theo nàng vào xem xét.
Khi vừa đến cửa hoang viện, quả thật nơi đây trống trải vô người, những người được phái giữ viện cũng không còn đâu. Trước mặt Trường Tuệ, Lục Châu sai người ở lại canh coi, rồi hỏi:
– Có ai đi ra không?
Người kia lắc đầu:
– Chẳng ai thấy ai ra, cũng không có tiếng động gì.
Lục Châu nuốt khan nước bọt, cảm giác mặt mày bỗng lạnh lẽo, nhìn Trường Tuệ hỏi:
– Vậy, ta nên vào không?
– Sao không?
Trường Tuệ bĩu môi, đẩy cửa đi vào, trông thấy Lục Châu sợ hãi, mỉa mai nói:
– Ngại thì cứ đứng ngoài!
Kiếp này, linh khí cạn kiệt gần như không còn, đạo sĩ và yêu ma trước đây đã hóa thành những câu chuyện huyền thoại, Trường Tuệ tu luyện bất thành, tất nhiên chẳng sinh ra ma quái gì đáng sợ.
Cửa gỗ ọp ẹp phát ra tiếng ken két.
Lên tiếng dẫn đường, nàng phát hiện trong viện thực sự yên tĩnh đến rùng rợn, chỉ có điều những người được cử tới bảo vệ nơi đây bỗng dưng chẳng biết đi đâu.
Hít sâu một hơi, Trường Tuệ cảm nhận thấy không khí thuốc thơm trong viện thay đổi, pha lẫn chút mùi huyết nhơ bùn đất, khó mà phân biệt rõ.
Nàng đứng yên, đầu tiên gọi khẽ:
– Ảnh Tuyết?
Không đáp.
Nàng chau mày, cao giọng gọi tiếp:
– Mộ Tương Tuyết?
Có tiếng động nhỏ phát ra, Trường Tuệ dò theo tiếng, thấy cánh cửa phòng chính bị khẽ mở ra, một tiểu vệ trẻ trung nửa mở cửa hỏi:
– Đại nhân tìm Phu quân ư?
Khác với lần trước còn lúng túng, sợ hãi, cậu thiếu niên bây giờ như đổi người, tựa như bảo kiếm ẩn trong binh khí.
– Không.
Trường Tuệ lạnh lùng nhìn cậu, nói:
– Ta tìm Ảnh Tuyết.
Cậu nhỏ nghiêng mặt, dường như có lệnh trong phòng, ngập ngừng đáp:
– Công tử nói người đang trong phòng, bệ hạ có thể vào gặp.
– Công tử...
Nghe từ “công tử” nói ra, Trường Tuệ cảnh giác hỏi:
– Công tử ngươi nói ấy là Mộ Tương Tuyết sao?
Cậu nhỏ lại nghiêng mặt, trả lời:
– Đúng vậy.
– Ngươi là người hắn?
– Đúng.
Trường Tuệ thật chẳng hay Mộ Tương Tuyết từ khi nào lại có người thế này, rồi giày xéo phủ công chúa, ý thức được tình hình không ổn, định cùng gia đinh xông vào, liền bị cậu thiếu niên ngăn lại:
– Công tử nói chỉ cho ngài một mình vào.
Trường Tuệ dừng bước, hỏi:
– Nếu không cho bọn họ đi theo thì sao?
Cậu nhỏ ra sức nhắc lại mệnh lệnh:
– Chỉ cần một mình vào!
Lời đó tức là, giả như có người dám ùa vào sẽ chỉ có chết.
Nhiệt độ thân thể Trường Tuệ bỗng giảm sâu, nhìn sân viện trống rỗng, nhớ đến gia đinh lặng lẽ biến mất, một ý nghĩ kinh khủng hiện lên tâm.
Không, không thể!
Nàng dốc sức đẩy cửa phòng, bước vào, cắn răng bảo:
– Các ngươi đợi ngoài kia.
Cánh cửa phòng sau khi nàng vào liền đóng sập lại, ánh sáng bị che khuất.
Cửa sổ phòng đóng kín, màn che tầng tầng lớp lớp, tối đen như đêm khuya.
Trừu tượng giữa bóng tối, nàng lặng người đứng đó, thoáng thấy trước mặt vách ngăn gỗ tròn, không rõ có nhầm lẫn hay không, màn hứng ánh sáng trước kia như vải mỏng phủ hoa văn trúc mờ mịt.
– Mộ Tương Tuyết?
Mùi thuốc tanh máu trong phòng càng nồng nặc, Trường Tuệ nhăn mũi không chịu nổi, che mũi.
Nàng nhìn bức màn che ngang trước mặt, sau lớp vải loáng thoáng thấy bóng dáng cao lớn đen tuyền, nói giễu cợt:
– Nàng không định đóng kịch nữa à?
– Người ta có biết bọn ngươi đưa hết người ta đi đâu?
– Ảnh Tuyết đâu rồi?
Nàng không tiến lên, Mộ Tương Tuyết đứng sau vách ngăn không chịu ló mặt, như đang nghịch ngợm thứ gì đó, chiếc áo choàng thùng thình làm bóng đen của hắn kéo dài mờ mịt trên vách. Giọng nói hơi khàn:
– Nàng là tìm Ảnh Tuyết phải không?
Hắn tự nói:
– Ảnh Tuyết, ừm, chính hắn đến tìm ta... Vi kẻ múa rối ngu ngốc bần tiện, lời nói cũng vô cùng khó nghe, ta chẳng hiểu... Trường Tuệ, ngươi thích hắn chỗ nào?
Trường Tuệ lùi một bước:
– Ngươi đã làm gì hắn?
Phòng tối dù mờ mịt, nhưng không có dấu hiệu có người thứ ba, thế mà tiểu vệ từng nói Ảnh Tuyết vẫn trong đó.
Mộ Tương Tuyết không trả lời thẳng, hỏi:
– Nàng biết vì sao hắn tìm ta sao?
Trường Tuệ không đáp.
Mộ Tương Tuyết cười khẩy, chẳng cần lời đáp, tiếp tục kể những trò lố của Ảnh Tuyết:
– Hắn nói ngươi và hắn phải lòng nhau từ ánh mắt đầu tiên, ngay lúc ngươi mua hắn về, hai người đã qua lại thân thiết... Nghe có đúng không?
Tất nhiên không phải vậy.
Ảnh Tuyết nói phét, nhưng Trường Tuệ không muốn giải thích mà chỉ lạnh nhạt đáp:
– Đúng.
Thật ra là đúng.
Mộ Tương Tuyết gật đầu, không hỏi thêm gì, lại kể tiếp:
– Hắn bảo hai ngươi mây mưa đêm đêm, ngươi rất thích tắm rửa cùng hắn khi say, hứa cho hắn vị trí tòng phu... Ngươi nói với hắn rằng với ta chỉ là diễn kịch, chọn ta làm phu quân là vì dễ sai khiến, tiện cho ngươi ly hôn bất cứ lúc nào.
Chưa một lần Trường Tuệ nói thật với Ảnh Tuyết những điều này, nhưng chẳng bảo đảm con cáo già kia nói háo huyền.
Nàng nhếch môi, giọng đầy bực bội:
– Tại sao ta chọn ngươi làm phu quân, chẳng lẽ còn điều gì ngươi không biết?
– Ta không có thời gian tám chuyện, Ảnh Tuyết hiện ở đâu?
Bóng đen sau màn hơi động, dường như nghịch thứ gì đó, mờ mịt chẳng rõ.
Mộ Tương Tuyết vẫn không trả lời, bỗng nhiên nói:
– Ta biết hắn nói dối ta.
Trường Tuệ ngẩn người. Bóng đen vang lời nhẹ nhàng như sương:
– Hắn đến gặp ta vì lo ngươi không chắc chắn, ngươi có thể vì hắn chán ghét ta, cũng có thể vì kẻ khác bỏ rơi hắn. Hắn hoang mang nên muốn đuổi ta xa, chỉ một mình chiếm hữu ngươi.
– Nhưng...
Giọng nói ôn hòa bỗng lạnh tanh:
– Lời hắn quá nhiều.
Mộ Tương Tuyết không phải người thích giết chóc, cho Ảnh Tuyết vào phòng chỉ vì muốn giết thời gian. Trong mắt hắn, Ảnh Tuyết không phải mối đe dọa, hắn cũng biết rõ Trường Tuệ không yêu hắn, càng không thích một kẻ đạo đức giả trụy lạc.
Xem qua những trò hề lỗi lầm của Ảnh Tuyết, hắn định thả hắn đi.
Đang ra cửa, Ảnh Tuyết đột nhiên quay lại, nhìn mặt Mộ Tương Tuyết lâu lắc rồi hỏi:
– Ngươi nghĩ, ta và ngươi giống nhau sao?
Nhìn vết đỏ trên trán ngươi ta, Ảnh Tuyết vuốt trên gò má mình, chua chát nói:
– Nói ta là kẻ thay thế, tên gọi tương tự... Tuế Tuế rõ ràng rất thích khuôn mặt này, mỗi lần yêu đều thích hôn nhẹ lên lông mày mày ta, phu quân này, nàng có từng nồng nhiệt vậy với ngươi?
Chắc chắn không!
Cũng thật không có.
Câu hỏi từng lẩn tránh, Mộ Tương Tuyết nhớ lại, lúc họ gần gũi hơn bao giờ hết, Trường Tuệ cũng chưa từng chủ động mà đến gần hắn. Nàng không hôn hắn trước, chẳng thiết ôm hắn, càng không tìm cầu một tình yêu dữ dội phấn khích, quả thật từ đầu đến cuối là vở kịch, chưa từng có chút chân thành.
Vậy, Trường Tuệ yêu điểm nào ở Ảnh Tuyết?
Ảnh Tuyết đã cho hắn câu trả lời.
À, chính là gương mặt hắn.
Ôm lấy đầu Ảnh Tuyết, Mộ Tương Tuyết đổi góc nhìn ngắm nghía kỹ, phát hiện gương mặt này quả thực giống hệt Hoàn Lăng. Vậy nên, điều Trường Tuệ thích hôn là gương mặt Ảnh Tuyết hay là gương mặt sau lưng kia, thuộc về Hoàn Lăng?
– Ảnh Tuyết rốt cuộc ở đâu?!
Ngoài màn, Trường Tuệ tức giận gọi tên hắn:
– Mộ Tương Tuyết, Ảnh Tuyết ở đâu?
– Hắn ở...
Mộ Tương Tuyết từ sau màn bước ra.
Tay áo dài rơi xuống đất, phát ra tiếng lách cách nặng nề, hơi đung đưa che đi vật trong tay, hắn chậm rãi tiến đến trước mặt Trường Tuệ, cúi người, nhét thứ đó vào lòng nàng, giọng nói dịu dàng pha nụ cười:
– Hắn ở đây này.
Trường Tuệ cảm thấy vật gì đó nặng và dính dớp trong tay, cúi đầu nhìn.
Trong bóng tối, trước mắt là những sợi rối tơ rối bẩn thỉu, giống như tóc buộc rối. Có chất lỏng nhỏ xuống tay tí tách, nàng khẽ động ngón tay, bất chợt thấy nhìn chằm chằm một đôi mắt tròn xoe, lồi của máu thịt rách nát phủ đầy sợi dài, bóng dáng trong rối còn có thứ như tai người. Đây là...
– A——
Nhận ra vật gì, Trường Tuệ máu nóng ngược dòng, kêu lên vang ngắn.
Bịch.
Cục tròn rơi xuống đất.
Nàng lùi lại, đụng cánh cửa, ánh sáng rực rỡ tưng bừng tràn vào phòng.
Chân nàng mềm nhũn, ngã quỵ, nhìn thấy vết máu lớn vấy trên tường, chẳng có hoa trúc gì hết.
Mộ Tương Tuyết một mình áo đen đứng trước vách, dung nhan trắng bệch nhuốm nhuần máu tươi, ánh mắt hướng về nàng lạnh lùng chẳng chút cảm xúc, lạnh lùng sắc như băng lưỡi dao.
– Hoàng thượng, cái đầu đã trả lại cho người rồi.
Hắn tay kia cầm xác người mất đầu, đi ra trong bóng tối, cong môi hỏi:
– Còn thân xác này, có cần không?
Đề xuất Cổ Đại: Hầu Gia Hối Hận Điên Cuồng Sau Khi Ta Thành Toàn Thứ Tỷ Thay Ta Xuất Giá
Huyền Trang
Trả lời8 giờ trước
Chương 93 lỗi nè