Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 210: TÂM HỮU CHẤP NIỆM ĐÍCH HỨC AN AN

Khi Đạo diễn tuyên bố kết thúc kỳ ghi hình này, phản ứng của sáu người đều khác nhau.

Nại Hà thì vô cùng thoải mái, Dao Giai Hân vẫn còn chưa thỏa mãn, Mạch Khôn thì lưu luyến không rời, Lương Tư Vũ trong lòng ngổn ngang, còn Trần Minh Duệ thì nóng lòng muốn trở về…

Trước đây, Trần Minh Duệ chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày anh ta bị một hậu bối ép đến mức này.

Tham gia chương trình, từng phút từng giây anh ta đều phải dựa vào ý chí cực mạnh để không lao tới bóp cổ Triệu Sâm.

Giờ đây, cư dân mạng hẳn đã biết: anh ta đội tóc giả, mang miếng độn giày, tiêm filler vào mặt, bề ngoài phong độ nhưng thực chất chỉ là phù phiếm, lại còn có tiền nên ăn chơi phóng túng…

Cả danh tiếng một đời của anh ta, hoàn toàn bị hủy trong tay Triệu Sâm.

Ở nơi có máy quay, Trần Minh Duệ vẫn cố giữ phong thái nho nhã, nhưng khi vừa ngồi lên xe riêng, anh ta liền chửi rủa tổ tông mười tám đời của Triệu Sâm.

“Không cho tên đó tham gia chương trình nữa, không được để nó xuất hiện trước mặt tôi. Cút càng xa càng tốt.”

Người quản lý đưa điện thoại đến trước mặt anh ta:

“Duệ ca, trước khi chương trình kết thúc, em đã cho người tung tin của hắn rồi. Vụ việc hắn quan hệ với người hâm mộ có chứng cứ xác thực, trong đó có hai cô gái chưa đủ mười tám tuổi. Đợi gia đình hai cô ấy làm lớn chuyện, hắn sẽ bị liệt vào danh sách nghệ sĩ bị phong sát. Chứ đừng nói Đạo diễn, mấy công ty khác cũng sẽ không dám dùng. Nếu không khéo, còn có thể phải ‘ngồi bóc lịch’ luôn đó.”

“Tốt. Giữ kín mọi chuyện, đừng để liên lụy gì tới tôi.”

“Anh yên tâm.”

“Ừ. Việc cậu làm, tôi luôn yên tâm.”

Lúc này, tâm trạng của Trần Minh Duệ mới thấy dễ chịu hơn.

Còn phía Triệu Sâm thì như đang rơi vào địa ngục.

Vì trong chương trình, hắn nói năng bừa bãi, coi chuyện tình một đêm như lẽ thường, nên khi tin hắn quan hệ với người hâm mộ bùng nổ, không ai nghi ngờ tính xác thực của tin tức cả.

Người quản lý mắng hắn không tiếc lời, nhưng cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.

Anh ta đã tốn bao công sức mới giành được suất tham gia chương trình cho Triệu Sâm, định nhân lúc phim tiên hiệp đang ăn khách để tăng thêm danh tiếng cho vai nam phụ si tình mà hắn thủ diễn.

Kết quả, nổi tiếng thì có, nhưng sự nghiệp thì coi như chấm dứt.

“Ngoài mắng tôi ra thì anh còn biết làm gì? Giờ mắng có ích gì? Anh tưởng tôi muốn à? Nhưng tôi không kiểm soát được miệng mình, tôi biết phải làm sao bây giờ?”

“Triệu Sâm, đừng có diễn cái bộ dạng khốn nạn đó trước mặt tôi. Anh vừa nhúc nhích, tôi đã biết anh sắp giở trò gì rồi!”

“Anh không tin tôi nói gì, vậy tôi còn giải thích gì nữa?”

“Muốn giải thích hả? Cứ giải thích với cảnh sát đi!”

Nghe hai chữ “cảnh sát”, Triệu Sâm mới bắt đầu sợ.

“Không đến mức đó chứ? Hai bên tình nguyện thì đâu có phạm pháp, cảnh sát tìm tôi làm gì?”

“Tôi vừa nói gì, anh một chữ cũng không lọt tai sao?”

Người quản lý hất xấp giấy trên bàn vào mặt Triệu Sâm.

“Anh quan hệ với trẻ vị thành niên, hiểu không? Đồ ngu! Không hiểu thì cứ vào tù mà ngộ ra!”

“Có vị thành niên sao?”

“Anh hỏi ai thế? Hỏi tôi à? Chuyện anh làm, chẳng lẽ anh không biết?”

“Làm mấy chuyện đó đâu có kiểm tra căn cước công dân, tuy có hai cô hơi nhỏ tuổi, nhưng chắc không đến mức là vị thành niên đâu.”

Triệu Sâm càng nói càng lộ vẻ chột dạ. Người quản lý quay người định đi thì bị hắn nắm chặt tay kéo lại.

“Anh đừng đi, anh phải giúp tôi. Nếu không, tôi sẽ nói với cảnh sát là anh ép tôi làm những chuyện đó!”

Người quản lý tức đến bật cười.

“Tôi ép anh điều gì cơ? Ép anh quan hệ với trẻ vị thành niên sao? Anh nghĩ ai sẽ tin được chứ?”

“Chính vì anh bắt tôi đi tiếp vị phu nhân kia, nên tôi mới tìm mấy cô gái trẻ để an ủi bản thân.

Anh phải giúp tôi! Nếu anh không giúp, tôi sẽ tung tin anh lén đi khoa hậu môn để ‘sinh’ ra một chai nước hoa!”

Người quản lý sững người, không hiểu sao chuyện đó hắn lại biết được.

“Còn lần khác là nửa quả dưa chuột... để tôi nghĩ xem, anh còn ‘sinh’ ra thứ gì nữa nhỉ? À, nhớ rồi — anh từng ‘đẻ’ ra cả một con bạch tuộc!”

“Triệu Sâm, câm miệng lại!”

“Tôi không câm đâu! Nếu anh không giúp, chúng ta cùng chết chung!”

Người quản lý lúc rời đi nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Dù chuyện của anh ta không phạm pháp, nhưng nếu bị tung ra, cũng đủ khiến anh ta thân bại danh liệt.

Trong khi đó, sau khi Nại Hà rời khỏi sân bay, cô bước lên chiếc xe thương vụ đợi sẵn bên ngoài.

“Thế nào, chơi vui chứ?”

“Cũng khá vui.”

Quản lý Hoàng tỷ mỉm cười rạng rỡ:

“Lượng theo dõi trên Weibo của em đã vượt tám trăm nghìn rồi đó! Cố lên, cứ giữ vững phong độ như vậy nhé.”

“Đây là trợ lý nhỏ chị tìm cho em, tên là Tiểu Nhiễm. Sau này, lịch trình của em sẽ do cô ấy phụ trách.”

“Vâng, cảm ơn Hoàng tỷ.”

“Lát nữa em về nghỉ ngơi cho tốt. Còn kỳ sau của chương trình, chị vẫn chưa nắm được địa điểm…”

Câu nói còn chưa dứt thì điện thoại của Hoàng tỷ reo lên.

Giọng chị trong điện thoại rất cung kính, nhưng sắc mặt thì dần trở nên lạnh lẽo.

Cúp máy xong, chị nhìn Nại Hà, giọng nặng nề:

“An An, em phải cùng chị về công ty trước. Tổng giám đốc Dương muốn gặp em.”

Chị thở dài:

“Chị sẽ đi cùng. Hợp đồng của em còn sáu năm, giờ không tiện trở mặt với họ. Nhưng chỉ cần em giữ vững lập trường, hắn cũng chẳng dám làm gì em đâu.”

“Chị Hoàng yên tâm, không sao đâu, em biết mình nên làm gì.”

“Ừ, tên Tổng giám đốc Dương đó đúng là hạng hèn hạ. Bao nhiêu người tự dâng đến thì hắn không thèm, lại thích ép buộc người khác. Lát nữa em nhớ bật ghi âm toàn bộ cuộc nói chuyện nhé.”

“Dạ.”

Ba người cùng lên thang máy, đến tầng văn phòng của Tổng giám đốc.

Khi tới nơi, trợ lý nói rằng Tổng giám đốc chỉ muốn gặp Hứa An An một mình.

“An An…”

“Không sao đâu, chị Hoàng.”

Nại Hà đẩy cửa bước vào. Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên khi nghe tiếng mở cửa, thấy cô thì mỉm cười đầy thâm ý.

“Hứa An An, mời ngồi.”

Cô ngồi xuống ghế đối diện, lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt.

“Hứa An An, em có biết vì sao tôi gọi em đến đây không?”

“Anh cứ nói đi.”

Tổng giám đốc Dương đứng dậy, hai tay chống lên bàn, người hơi nghiêng về phía cô.

“Chương trình thực tế mà em đang tham gia vốn dĩ là tài nguyên của Đinh Trân. Hồi đó vì Đinh Trân bận lịch trình khác nên mới để em tạm thời thay thế.

Giờ lịch trình của cô ta đã kết thúc, có thể tham gia lại.”

“Rồi sao nữa?”

“Nếu em vẫn muốn tiếp tục tham gia chương trình, cũng không phải là không được. Dù sao, chỉ cần tôi nói một tiếng là mọi chuyện sẽ xong.

Tất nhiên, còn phải xem em có biết điều hay không.”

Thấy cô im lặng, hắn đứng thẳng dậy, vòng qua bàn, tiến đến bên cạnh ghế cô ngồi.

“Giới trẻ biết tự trọng là tốt, nhưng cũng phải biết nhìn thời thế. Đã bước chân vào giới này thì nên hiểu quy tắc của nó.

Nếu em theo tôi, tôi sẽ không để em chịu thiệt.

Ít nhất, chương trình em đang tham gia, tôi có thể giúp em giữ lại — không ai có thể cướp được.”

Đề xuất Hiện Đại: Xâm Nhiễm Giả
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Uyên Trịnh

Trả lời

16 phút trước

Chương 219 không có nội dung ạ

Ẩn danh

Uyên Trịnh

15 phút trước

Và 220 nữa ạ

Ẩn danh

Uyên Trịnh

Trả lời

5 giờ trước

Chương 210 k có nội dung ạ

Ẩn danh

Uyên Trịnh

5 giờ trước

Và 211 nữa ạ

Ẩn danh

Ngọc Trân [Chủ nhà]

2 giờ trước

ok

Ẩn danh

Uyên Trịnh

Trả lời

16 giờ trước

Chương 158 k có nội dung ạ

Ẩn danh

Uyên Trịnh

Trả lời

1 tuần trước

Chương 63 k có nội dung ạ

Ẩn danh

Ngọc Trân [Chủ nhà]

1 tuần trước

ok