Trong hai tháng đó, hắn không chỉ chữa khỏi bệnh mà còn được ở nhờ tại Hoa Đào Thôn, ăn uống tẩm bổ chút thịt — dĩ nhiên không phải ăn không ngồi rồi, hắn dạy lũ trẻ trong làng học chữ, đọc và viết thư hộ người khác, chăn trâu, cho lợn ăn, nhổ cỏ, trông trẻ – việc gì cũng làm. Thân thể hắn cứng cáp hơn nhiều, không còn gầy gò đến nỗi không ra hình người như lần đầu gặp mặt, khí chất thư sinh lộ rõ, phảng phất nét thanh tao, thoát tục.
Khi Trần Đan Chu nghe đến đó, nàng lần đầu tiên mở lời nói chuyện với hắn: "Vậy sao ngay từ đầu ngươi không vào thành rồi thẳng đến nhà nhạc phụ?" Gia đình có tiền có thể mời đại phu giỏi, dùng thuốc tốt, nơi ở tiện nghi, ăn uống đầy đủ tinh tươm; bệnh của hắn có lẽ mười ngày nửa tháng đã khỏi, đâu phải chịu khổ lâu đến vậy ở nơi này.
"Bởi vì ta nghèo – gia đình nhạc phụ ta... không được chào đón." Trương Diêu kéo dài giọng, nói lại lần nữa. "Ta có hôn ước từ bé, đây là lần thứ ba ta đến gặp nhạc phụ, hai lần trước lần lượt là –" Hắn xòe ngón tay đếm trước mặt nàng. "Mới sinh ra và khi ba tuổi."
Trần Đan Chu nghe đến đó đã đại khái hiểu, đây là một câu chuyện xưa cũ và thường gặp: kết thân từ nhỏ, kết quả một bên giàu sang phú quý, một bên nghèo túng khốn khó. Nay công tử nghèo túng lại đi cầu hôn, chẳng khác nào trèo cao. Thái độ của đối phương thế nào còn chưa rõ, hắn lại ốm yếu vừa bước chân vào cửa đã phải mời đại phu khám bệnh, thật sự là quá mất mặt.
Trần Đan Chu cười khẽ, mang theo bình nước suối ấm đã được rót đầy rồi đi. Trương Diêu ở phía sau lúc này mới vỗ tay, như thể vừa phát hiện điều gì: "Đan Chu cô nương, thì ra nàng biết nói chuyện à."
Trần Đan Chu quay đầu liếc hắn một cái, nói: "Khi nào ngươi giải quyết xong chuyện với nhà bên kia và có lại thể diện, nhớ thanh toán tiền thuốc cho ta."
Trương Diêu cười ha hả, nói: "Tiền thuốc này ta nhất thời chưa thể thanh toán được đâu. Ta đi tìm thể diện không phải để kết hôn, mà là để từ hôn. Đến lúc đó, ta vẫn sẽ là một kẻ nghèo mạt rệp thôi."
Từ hôn? Trần Đan Chu liếc hắn một cái, gật gật đầu: "Không sai, nếu mọi người trên đời đều thức thời như ngươi, sẽ không có nhiều phiền toái đến vậy."
Trương Diêu cười nói: "Đúng không, Đan Chu cô nương tự nhiên hiểu rõ, quý nữ nào sẽ nguyện ý gả cho một kẻ sĩ hàn môn."
Quý nữ ư? Mặc dù nàng xưa nay không nói chuyện với hắn, nhưng Trần Đan Chu không nghĩ hắn không biết nàng là ai. Một quý nữ nước Ngô như nàng, đương nhiên sẽ không kết thân với kẻ sĩ hàn môn. Trần Đan Chu liếc hắn một cái, quay người rời đi.
Sau đó Trương Diêu rời đi, Trần Đan Chu không có cảm xúc gì. Đối với nàng mà nói, hắn cũng chỉ là một kẻ qua đường dưới chân núi.
Nhưng một tháng sau, Trương Diêu trở về, tinh thần phấn chấn hơn trước nhiều. Hắn mặc áo tay hẹp đơn giản, đội mão quan, đi đôi guốc gỗ cao, thoạt nhìn như một quý công tử.
"Kỳ lạ thật, họ vậy mà không chịu từ hôn." Quý công tử Trương Diêu cau mày.
"Có thể thấy được người ta có phong thái cao nhã, thoát tục." Trần Đan Chu nói, "Trước đây ngươi đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Trương Diêu lắc đầu: "Vị tiểu thư kia sau khi ta đến liền đi thăm viếng bà con, đến nay chưa về. Dù cho phụ mẫu nàng có đồng ý thì vị tiểu thư này rõ ràng là không ưng thuận, ta cũng sẽ không ép buộc. Hôn ước này, vốn dĩ cha mẹ chúng ta đã nên nói rõ ràng sớm hơn, chỉ là cha ta bỗng dưng lâm bệnh qua đời đột ngột, đến cả địa chỉ cũng không kịp để lại cho ta, thành thử ta cũng không có chỗ để gửi thư." Một mực chờ đến bây giờ mới hỏi thăm được địa chỉ, liền bôn ba đến đây.
Trần Đan Chu hiếu kỳ: "Vậy giờ ngươi đến đây làm gì?"
"Từ hôn chứ, miễn cho trì hoãn vị tiểu thư kia." Trương Diêu nói với lời lẽ chính đáng, đường hoàng.
Trần Đan Chu nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
Trương Diêu cười: "Quý nữ cũng sẽ thô lỗ như vậy sao."
Trần Đan Chu lần đầu tiên đề cập thân phận của mình: "Ta thì tính là quý nữ gì."
"Quý ở thực chất bên trong." Trương Diêu chỉnh tề dung mạo nói, "Không ở vẻ bề ngoài."
Trần Đan Chu cười lạnh: "Quý ở thực chất bên trong thì có tác dụng gì?"
Trương Diêu ồ một tiếng: "Hình như đúng là không có tác dụng gì thật."
Trần Đan Chu vừa bực mình vừa buồn cười, xoay người bỏ đi. Trương Diêu ở phía sau gọi với theo: "Ta có chuyện muốn nói, ta có chuyện muốn nói." Hắn có lẽ cũng hiểu tính tình của Trần Đan Chu, không đợi nàng đáp lại hay dừng bước, liền tự mình nói tiếp.
"Thật ra ta đến kinh thành là vì vào Quốc Tử Giám học. Chỉ cần có thể vào Quốc Tử Giám, tương lai ta liền có thể làm quan." Quan viên Đại Hạ triều đều được tiến cử phong phẩm, xuất thân từ các sĩ tộc thế gia. Kẻ sĩ hàn môn vào quan trường đa phần chỉ là làm lại dịch. Nhưng nếu có thể vào Quốc Tử Giám, kẻ sĩ hàn môn cũng có cơ hội làm quan. Kẻ sĩ hàn môn có thể vào được học phủ cao nhất Đại Hạ, thân phận đó e rằng cũng chẳng còn là hàn môn nữa.
"Là nhờ phúc thầy của cha ta." Trương Diêu cao hứng nói. "Thầy của cha ta quen biết Tế tửu Quốc Tử Giám, ông ấy đã viết một phong thư tiến cử ta."
Trần Đan Chu à một tiếng, quay người tiếp tục đi, chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng.
"Ngươi nghe ta nói này." Trương Diêu lần nữa đuổi theo, mặt mày hớn hở. "Ngươi biết vì sao ta muốn làm quan không?"
Trần Đan Chu khó được thoáng nảy ra ý đùa, quay đầu nhìn hắn cười một tiếng: "Vì cưới quý nữ ư?"
Trương Diêu à một tiếng: "Thì ra nàng cũng biết cười à."
Mặt Trần Đan Chu sa sầm xuống: "Ta đương nhiên biết cười. Chỉ cần là người thì ai mà không biết cười, chỉ là xem thế gian có để nàng cười hay không. Nàng bây giờ không có tư cách lẫn tâm tình để cười."
Trương Diêu biết câu nói kia đã đâm trúng nỗi đau của nàng, liền nghiêm túc nói lời xin lỗi. Trần Đan Chu không nói gì thêm, cúi đầu vội vã bước đi, Trương Diêu vẫn cứ đuổi theo.
"Ta làm quan là vì làm việc lớn, ta có những biện pháp trị thủy cực kỳ tốt." Hắn nói. "Cha ta làm lại dịch cả đời, ta đã học được nhiều điều từ ông ấy. Sau khi cha ta qua đời, ta lại dùng năm năm đi khắp núi non sông ngòi, nhận thấy lũ lụt phương Nam và phương Bắc đều có sự khác biệt, ta đã nghĩ ra nhiều biện pháp để quản lý, nhưng –"
Trần Đan Chu quay đầu, nhìn thấy Trương Diêu với vẻ mặt ảm đạm lắc đầu. "Các quan viên địa phương đều không nghe ta. Có người chịu cho ta làm lại viên, nhưng ta vẫn không có quyền làm chủ. Không có quyền làm chủ thì muốn làm việc gì cũng quá khó khăn, cho nên ta mới quyết định muốn làm quan –" Hắn ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt sáng ngời. Trần Đan Chu quay đi ánh mắt, nhìn về phía trước.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi sao?" Nàng nói.
Trương Diêu cười ha hả: "Nàng có thể giúp được gì chứ, nàng có là gì đâu."
Trần Đan Chu nhìn hắn, trợn mắt. Nàng có là gì đâu, nhưng ai cũng biết nàng có một tỷ phu là quyền thần thế lực khuynh đảo triều đình Đại Hạ, chỉ một câu nói liền có thể khiến người ta làm quan. Có rất nhiều người đố kỵ và căm ghét Lý Lương, cũng có rất nhiều người muốn nương nhờ Lý Lương. Những kẻ ghen ghét Lý Lương sẽ đến mắng mỏ, chế giễu nàng, còn những kẻ muốn nương nhờ Lý Lương tìm đến nàng cũng không ít. Trương Diêu này ngay từ đầu đã tiếp cận nàng một cách vụ lợi, mưu cầu danh lợi như vậy, liệu có phải vì mục đích này không?
"Ta không có ý gì khác." Trương Diêu vẫn cười như cũ, dường như không thấy lời này mạo phạm nàng. "Ta không phải muốn tìm nàng hỗ trợ, ta chỉ là nói chuyện thôi. Bởi vì cũng không ai nghe ta nói, mà nàng, vẫn luôn nghe ta nói, lại nghe rất vui vẻ, nên ta liền muốn kể cho nàng nghe."
Nàng có nghe rất vui vẻ sao? Không hề. Trần Đan Chu nghĩ, những năm này nàng hầu như không nói lời nào, nhưng quả thật rất nghiêm túc lắng nghe người khác nói, bởi vì nàng cần từ trong lời nói của người khác để đạt được những điều mình muốn biết. Những lời Trương Diêu nói, chẳng có lời nào là hữu dụng với nàng, cũng không phải điều nàng muốn biết, làm sao lại có thể nghe rất vui vẻ chứ?
"Đan Chu tiểu thư." Trương Diêu đứng trên núi, nhìn về phía con đường lớn xa xa, trên đường có những bóng người bé nhỏ như kiến đang đi lại, xa hơn nữa ẩn hiện những tòa thành trì. Gió núi thổi bay tà áo hắn bồng bềnh. "Cũng không có ai nghe nàng nói chuyện, nàng cũng có thể nói cho ta nghe mà."
Nàng nào có lời nào muốn nói đâu, nàng nào cần có người nghe nàng nói chuyện đâu, Trần Đan Chu nhìn về phương xa.
Đề xuất Cổ Đại: Vốn chỉ định thi đỗ làm quan, nào ngờ lại bị ép mưu phản đoạt ngôi