Chương 115: Ngủ được an ổn
Mạc Tranh biết dù trước đó Vệ Kiểu không tiếp tục tra hỏi cô, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không còn nghi ngờ cô. Nhất là khi ở tàng thư các, hắn nghe cô nói rằng sợ ban đêm ngủ không ngon. Người khác không biết thân thủ của cô, nhưng Vệ Kiểu thì đã tận mắt chứng kiến. Vệ Kiểu chắc chắn đã đoán ra điều gì từ đó và đến tra hỏi. Mạc Tranh liền thành thật thừa nhận: “Đô úy, ta cũng không phải đêm nào cũng đi lại, chỉ có một hai lần như vậy thôi.”
Vệ Kiểu à ừm một tiếng: “Chuyện có nhiều đến mấy cũng không thể giải quyết xong xuôi trong một hai lần được, tách ra nhiều lần một chút, cũng không đến nỗi mệt mỏi đến mức ngủ gật ở tàng thư các chứ.”
Mạc Tranh khẽ gập gối thi lễ: “Đa tạ Đô úy quan tâm, cũng không có mệt mỏi đến mức ấy.” *Cái tên đáng chết này dám giở trò giả ngây giả dại theo lời cô! Hắn quan tâm cô câu nào chứ?*
Vệ Kiểu đứng lên: “Dương tiểu thư, ta là người ngoài, hay là cứ để người nhà cô đến quan tâm cô thì hơn.” Hắn giương mắt nhìn về phía một hướng trong khu nhà.
“Cậu Định An công này thật không dễ dàng chút nào, vạn nhất nửa đêm lại bị gọi dậy vì cháu gái bị tập kích lần nữa, chắc sẽ sợ đến chết khiếp mất.”
“Đô úy.” Mạc Tranh tiến lên mấy bước, “xin Đô úy đừng kinh động cậu ta, ta sẽ nói cho Đô úy biết ta đi làm gì!”
Vệ Kiểu ở trên cao nhìn xuống liếc cô một cái, quay người đi về một bên khác. *Chắc hắn không thật sự đi gọi Định An công dậy chứ, người này tràn đầy ác ý với mọi người, trước đó không vạch trần cô cũng chỉ là vì chờ xem còn có chuyện gì náo nhiệt nữa.* Mạc Tranh vội vàng đi theo sau.
Dù sao trước mặt Vệ Kiểu, cô cũng không cần che giấu thân thủ của mình nữa. Cô bước nhanh đuổi kịp, ở phía sau nhẹ giọng gọi: “Đô úy, ngài nghe ta nói, ta còn có một bí mật muốn nói cho ngài ——” Nhưng mặc kệ cô gọi thế nào, bóng người phía trước vẫn nhấp nhô nhảy vọt, khi thì đáp xuống mái hiên, khi thì giẫm lên tường viện, cũng không quay đầu lại.
Mạc Tranh cứ thế đuổi theo, ám khí đang nắm trong lòng bàn tay trượt về trong tay áo. Vệ Kiểu này cũng không trực tiếp đi đến viện lạc của Định An công, mà là đi dạo khắp nơi. Mạc Tranh không cho rằng Vệ Kiểu không biết Định An công ở đâu. Đây không giống như đang tìm kiếm, mà càng giống là đang tản bộ.
…
…
Chỉ có hai ngọn đèn lồng của nhóm Tú y cũng đã tắt, người hòa vào bóng đêm, Định An công phủ dường như có thêm một bức tường vô hình.
“Đô úy đi đến đây có thích hợp không?” Một vị Tú y thấp giọng nói. Đô úy nói muốn tra hỏi tiểu thư Dương gia kia. Nhưng gọi người ta ra ngoài tra hỏi không phải cũng thế sao? Cần gì phải đích thân đi?
Một vị Tú y khác với giọng bất mãn: “Có gì mà không thích hợp? Bệ hạ chỉ là không để Đô úy tiến cung, chứ đâu nói không được đi lại khắp nơi.”
“Đúng vậy, Định An công phủ thì thế nào?” Một Tú y thấp giọng nói, “Cho dù trong lòng Hoàng đế có thân cận hơn Nghi Xuân hầu đi chăng nữa, thì cũng vẫn là thần tử thôi.”
Tú y lúc trước khẽ ho một tiếng: “Ta không phải ý tứ này, ta nói là, các ngươi quên rồi sao, Định An công phủ vốn dĩ là......” Những lời còn lại hắn không nói hết, nhưng những người khác đều lập tức hiểu ra.
Phủ đệ của Triệu Đàm tiền triều. Trước đó Đô úy là do nhận đồ vật của phụ thân hắn mà phát bệnh. Mặc dù trên đường đi không tái phát, các thái y cũng đã dùng thuốc, xem ra không có việc gì, nhưng…
Không biết là do phát bệnh dẫn đến, hay là do thuốc của các thái y, Đô úy mấy ngày này, từ đầu đến cuối không thể chợp mắt. Cho nên mới nửa đêm đi lại khắp nơi. Đi đến đây, liệu có khơi dậy căn bệnh cũ không?
Vị Tú y kia nhìn về phía phủ đệ phủ trong màn đêm, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Dù sao nơi này là nơi Vệ Kiểu và mẫu thân từng ở khi còn bé.
…
…
Giả sơn chồng chất, cây cổ thụ, lầu các, suối nước uốn lượn, mai vàng e ấp. Vệ Kiểu khoác áo choàng ngồi trên núi giả, nhìn vườn hoa tối đen như mực chìm trong bóng đêm không nhúc nhích.
“Đô úy, Định An công phủ vườn hoa……” Mạc Tranh đứng trên ngọn cây ở một bên, nhẹ nói.
“Rất khó nhìn.” Vệ Kiểu ngắt lời cô, nói tiếp.
Mạc Tranh gật đầu: “Đô úy yên tâm, ngày mai ta sẽ nói với cậu để tìm người đến sửa sang lại……”
“Còn có cái bí mật là cái gì?” Vệ Kiểu ngắt lời cô, hỏi.
Mạc Tranh từ trên cây nhảy xuống, đáp xuống dưới hòn non bộ, ngẩng đầu nhìn Vệ Kiểu: “Đôi vợ chồng đồ tể trong ngõ là đồng bọn của ta.”
Vệ Kiểu ở trên cao nhìn xuống nhìn cô, kéo dài giọng, “Ngaa…” một tiếng.
“Đô úy tận mắt thấy thảm trạng ở trấn Bạch Mã, ta đương nhiên là nhờ có đồng bọn tương trợ mới thoát thân được.” Mạc Tranh nói, “ta cũng từng nói với Đô úy là ta không tin người ở đây...”
Cô đảo mắt nhìn quanh bốn phía. “Nên sau khi vào kinh không chỉ ta thay đổi thân phận, mà còn để họ thay đổi thân phận, lấy nghề đồ tể để che giấu.”
“Cho nên ta sẽ lén lút ra ngoài gặp họ vào ban đêm, ta cũng để họ đang điều tra xem rốt cuộc là ai muốn giết ta, và cả mẹ ta nữa.”
Nói xong, cô nhìn Vệ Kiểu, lại tiến lên một bước. “Đô úy, ta nhất định phải điều tra ra là ai muốn giết ta, ta cũng muốn đề phòng người khác giết ta, mời ngài giúp ta……”
Vệ Kiểu chỉ nhìn vườn hoa chìm trong bóng đêm phía trước, nói: “Dương tiểu thư, chờ cô nghĩ kỹ tất cả bí mật sau, rồi hãy nói lời này đi.”
“Ta không có lừa ngài.” Mạc Tranh vội vàng nói, “Đô úy lợi hại nhất, người khác đều sợ ngài, ngài là người không sợ bất cứ ai, ta tin tưởng ngài, chỉ có ngài có thể giúp ta……”
Nói vài câu, phía trên lại không có hồi đáp, Mạc Tranh ngẩng đầu, nhìn thấy Vệ Kiểu dựa vào núi đá, thân hình dù vẫn bất động, nhưng không còn cứng đờ như tảng đá nữa, đầu hắn hơi rủ xuống, tựa trên đầu gối…… Tựa hồ đã ngủ.
Ngủ?!
…
…
Buổi chiều, Lăng Ngư cầm sách trong tay đi vào tàng thư các, đến phòng của Vương Tại Điền.
“Không sai, Vệ Kiểu tối qua và hôm nay đều không đến.” Hắn thỏa mãn nói.
Vương Tại Điền vừa đọc sách vừa thuận miệng nói: “Có gì mà không sai? Một ngày không đi học mà thôi.”
“Hắn thì tính là gì là học hành, có đến cũng chỉ ảnh hưởng người khác thôi.” Lăng Ngư nói.
Vương Tại Điền lật qua một trang sách, gật đầu: “Đúng vậy, ở tàng thư các có một người ngủ là đủ rồi.”
Lăng Ngư nghe ra ý trong lời Vương Tại Điền, A Thanh hôm nay lại đến tàng thư các ngủ à. Vừa mới khi đi vào không thấy Công chúa cùng các tiểu thư thư đồng đến đây, hỏi giáo tập thì được biết vì sắp đến kỳ khảo thí, nên Công chúa cùng các tiểu thư đều bận rộn ôn tập, tạm thời không đến thăm sách.
“Đúng vậy, người khác không đến, cô bé lại thật tự tại.” Vương Tại Điền nói, lật qua một trang sách, “ngủ say như chết sau giá sách.”
“Thế à,” Lăng Ngư than nhẹ một tiếng: “A Thanh thật sự là không dễ.” Nói xong nhìn Vương Tại Điền, “Tiên sinh, hãy trân quý thời gian đọc sách đi, không phải ai cũng may mắn có thể vô tư đọc sách đâu.”
“Lão đây nửa đời người lang bạt khắp nơi trốn chạy, cũng chẳng có mấy thời gian vô tư đâu!” Vương Tại Điền ném cuốn sách về phía Lăng Ngư, “nhờ ngươi dạy dỗ ta đấy!”
Lăng Ngư đỡ lấy cuốn sách Vương Tại Điền ném tới, lật xem qua loa, cảm thấy rất hứng thú, liền giữ lại trong tay, nhưng vẫn không cúi đầu đọc sách, mà là nghĩ đến điều gì đó, bèn hỏi: “Tiên sinh, kỳ thi lần này ngài định chọn một nữ đệ tử sao?”
Vương Tại Điền chỉnh lại lời hắn: “Không phải chọn một nữ đệ tử, là tuyển người có tài năng đứng đầu làm đệ tử.”
Lăng Ngư cười nói: “Vậy chắc chắn là A Thanh rồi.”
Vương Tại Điền à một tiếng: “Thế thì cũng chưa chắc là con bé.”
Không phải A Thanh thì còn ai nữa, Lăng Ngư cười nói: “Tiên sinh đừng xem thường mình chứ. Đây chính là lương tài mà Tiên sinh đã nhìn trúng từ rất sớm rồi mà.”
Vương Tại Điền liếc hắn một cái, vuốt vuốt sợi râu: “Không phải ta xem thường mình, là có người chưa chắc đã dám.”
…
…
Không biết có phải hay không là bởi vì ngủ ở tàng thư các, ở rất gần Vương Tại Điền. Mạc Tranh lại nằm mơ. Mơ tới lần thứ nhất nhìn thấy Vương Tại Điền thời điểm.
Trương lão thái giám hưng phấn chỉ cho cô thấy tòa nhà phía trước. “Nhìn, đó chính là Vương Tại Điền, đây chính là vị tiên sinh giỏi nhất đương thời.”
“Một tiên sinh giỏi không chỉ vì học vấn tốt, công tử à, nếu người có thể trở thành đệ tử của hắn thì tốt biết mấy.”
Mạc Tranh nhìn về vị lão giả đang giảng giải điều gì đó với nụ cười đầy mặt trong căn nhà phía trước. Mặc dù khoảng cách xa khiến cô không nghe rõ tiếng, nhưng cô vẫn có thể từ khẩu hình mà đoán ra được ông ấy đang giảng gì, cho dù là những kinh nghĩa rõ ràng đến mấy, qua lời ông cũng trở nên sống động.
Có một vị tiên sinh chỉ dẫn như vậy, tất nhiên có thể tự do vẫy vùng trong mênh mông biển sách. Nhưng, không được rồi, cô......
Có binh vệ từ bên cạnh đi qua, cô vô thức cúi đầu lùi vào sát tường tránh đi, Trương lão thái giám cũng cẩn thận che chắn cô ở phía sau. Tiếng ồn ào từ bên tai truyền đến, cô xuyên qua khe hở nhìn về phía bên ngoài, không có thư xá hay tiên sinh giảng bài, chỉ có một vũng máu, thi thể già trẻ lớn bé nằm rải rác.
Tưởng Vọng Xuân quỳ trên mặt đất với một lưỡi đao đâm xuyên, ngẩng đầu nhìn cô. “Đi ——”
Thân hình Mạc Tranh khẽ run, tỉnh khỏi giấc mộng, không hề ngưng trệ, cũng không đứng dậy, chỉ đưa tay đè cuốn sách đang che mặt mình, tựa như vẫn còn đang ngủ.
Đề xuất Trọng Sinh: Bị Bức Làm Thông Phòng? Ta Xoay Người Gả Cho Cha Của Tra Nam