Tầm khuya, tiếng côn trùng đôi lúc vọng lại, như chốn thu tàn năm cuối, vang lên những thanh âm cuối cùng của một kiếp đời lụi tàn.
Phút giây tiếng kêu yếu ớt mấy cánh tằm cũng gần như thinh lặng, ấy là dấu mốc khai sinh cho sự suy vong nơi trần thế.
Thẩm Dục, khi ý thức mình rời khỏi nhà Từ, không trở lại phủ Bạch để nghỉ ngơi, mà lui về lầu nguy nga, thâu đêm thao thức quán tọa.
Sinh ra bần hàn, thời kỳ ấu thơ chẳng có vật chất sung túc, so với bà vợ xuất thân danh gia là như cỏ rác bọ kiến, nay đã lên làm quan bậc tứ phẩm ngự sử viện Thiếu khanh. Mỗi bước chân đặt xuống đều không hề đơn giản như bề ngoài ta trông thấy.
Hai gian cửa sổ gỗ trắc chạm rồng mây mở rộng, ánh trăng ngời bạc chiếu trải khắp mặt bàn, tựa như sương đông lạnh buốt lòng người.
Trong căn phòng gần như không giữ nổi lấy chút hơi ấm.
Thẩm Dục thân thể nhiệt độ luôn thấp, bầy tôi phục vụ rõ biết, chủ nhân chẳng giống người thường khi lòng bàn tay toát hơi nóng.
Có lẽ bẩm sinh hay vì nghèo khó lúc nhỏ, thân thể ông ta quen lạnh giá mảnh mai.
Dù nhiên cũng như người trần thế, ông phải ăn uống, ngủ nghỉ.
Khi ăn còn cho phép người hầu giúp đỡ, nhưng ngủ thì tuyệt đối không cho ai trông chừng bên giường.
Có một lần người hầu bỗng chạm mặt, tưởng chủ nhân đã trút hơi thở cuối cùng, như một xác chết tái mét nằm trên tấm đệm lạnh băng.
Một tiếng thét đinh tai làm tỉnh giấc, người đàn ông tóc tai rối bời chậm rãi mở đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng, từ đó chẳng bao giờ cho kẻ khác bước vào phòng hậu khi trời tối.
Ngay trước bàn gỗ đen, Thẩm Dục vừa đọc xong một bản cáo trạng.
Một nữ tỳ áo hồng đem đến ấm trà còn ấm nóng.
Khi đặt bên tay trái ông, bỗng trượt chân va vào mặt chủ nhân đang nghiêm chỉnh ngồi đó.
Nữ tỳ áo hồng không hốt hoảng, rút chiếc khăn lụa lau vết ướt nơi hông ông.
Đang đưa tay chạm vào chỗ ướt thì bỗng bị một bàn tay nắm chặt.
Bàn tay lạnh giá khiến nàng nữ tỳ không đề phòng, run rẩy không thôi.
“Lang quân...”
Nàng từ từ ngẩng mặt lên, giọng nói ngọt ngào như tiếng quyến rũ khó tả, khuôn mặt thuần hậu như được phủ lớp màn mềm mại.
Ngón tay nàng mềm mại trượt trên lòng bàn tay chủ nhân, quấn quýt không rời.
“Nghe nói lang quân rất yêu thương phái đẹp, mong lang quân chớ trách nàng tiểu tỳ này…”
Thẩm Dục cúi đầu nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, ánh mắt không một chút biến động.
Ngón tay nữ tử khẽ lần tròn trên lòng bàn tay, nhẹ như lông vũ gây chút ngứa ngáy khó chịu.
Ông ta khựng lại, nhìn xuống kẽ ngón tay trắng nõn ấy.
Nhớ tới chuyện không lâu trước đây, bỗng chộp lấy.
Nữ tỳ khựng người, rồi trong lòng chợt vỡ òa sung sướng.
Nàng đã từng nói, đời nào có kẻ không thích đẹp gái...
Dù ông có vẻ đẹp như Phan An, nhưng bản tính trọc phú bậc nam nhi vốn không do nhan sắc sinh thành.
Chỉ cầm lấy ngón tay, ông đã chưa thỏa, còn nâng bàn tay nàng lên dưới ánh nến khẽ tinh xem kỹ.
Đầu ngón tay mềm mại lướt qua, khiến cô nữ tỳ phát ra tiếng thở nhỏ e ấp.
“Ha…”
“Lang quân… sao ngài làm ta có cảm giác ngứa ngáy quá…”
Cảnh trong phòng từ yên bình bỗng hóa cảnh sắc đào hoa.
Gã hầu trai khôi ngô đứng ngoài cửa, nghe tiếng rên khe khẽ, lòng bỗng khơi lên ham muốn nghe rõ, định ghé tai lắng nghe thì tiếng rên mê man bỗng hóa thành tiếng la thảm thiết vang rền.
Giữa đêm khuya khiến sợ hãi thấu tận xương tủy.
Sau cột sơn son một thiếu niên dáng người ôn nhuỷ gấp mắt bình tĩnh không lẫn với ai, chỉ đến khi nghe tiếng “vào” bình thản trong phòng thì bừng tỉnh mở mắt, bước vào bên trong.
Gần như ngay trong giây phút cửa chạm cót két mở, người ngoài ngước mắt liền chứng kiến cảnh tượng khó quên đời đời.
Nữ tỳ áo hồng quỳ dưới đất, một bàn tay duyên dáng như ngoan ngoãn đặt trong lòng chủ nhân, song một ngón tay lại như nổi loạn, uốn cong như sâu mềm với góc độ không thể lí giải, nửa rơi nửa giữ trên mu bàn tay.
Chẳng ngờ một đốt xương ngón tay bị bẻ gãy thẳng thừng.
“Ai sai nàng đến đây?” Nam nhân trẻ hiện bộ mặt ung dung thường thấy khi làm việc tại đại lý tự, ánh mắt lạnh lãnh, môi mỏng như thể không mảy may suy động trước cực hình này.
Nữ tỳ áo hồng mép mặt tái nhợt, cả người run như sàng sẩy, muốn rút tay nhưng tựa bị trói chặt không tài nào thoát.
Nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay thứ hai của nàng.
Nàng giãn đồng tử trong giây phút đau đớn khốc liệt, nhìn thấy bên trong đầu ngón máu đỏ ối cùng trắng xương mờ mờ hiện lên.
“Là...”
“Là nhà họ Triết!”
“Họ sợ ngài giả bộ lạnh nhạt trước phu nhân… không tỉnh táo…”
“Nên mới sai người khác phái nữ hầu đến dò xét…”
Nàng tỳ chịu đựng cực hình dã man, nhanh chóng khai ra kẻ chủ mưu.
Người hầu vừa bước vào dâng khăn cho chủ nhân, tiện tay lau vết máu lở loét dường như từ những mảnh xương vụn rơi vãi trên bàn.
Thiếu niên bạch y không hỏi chủ nhân đã cúi nhìn một cái, liền kéo nữ tỳ ra ngoài.
Hai kẻ vệ sĩ thô kệch nhận người, tuân mệnh.
Lang quân lệnh, nếu người nữ này đã giết Nguyên Hương, thì cứ phải để y trả giá bằng mạng sống tương xứng.
Nữ tỳ áo hồng Nguyên Hương đã phục vụ Thẩm Dục gần cả năm.
Nhan sắc đoan chính, tính tình giản dị, trung hậu, nhất mực trung thành, chưa hề gây rối.
Cho đến nửa tháng trước, nàng bị một gã nàng giả mạo thành mặt nạ y phục.
Để tạo dáng mặt hoàn hảo, trước tiên bị bàn tay đánh gãy dây gân ở chân tay, rồi bị cạo trọc đầu, móc mắt, đập vỡ răng đang cắn môi.
Dưới diện mạo sống đỏ hồng, da mặt bị cạo từng lớp.
Cuối cùng bị thắt cổ bằng sợi dây thừng dày như ngón tay cái, siết chặt đến chết.
Chuyện này, sự khốn khổ của gã giả mạo còn ghê gớm gấp trăm lần Nguyên Hương thật sự, người phàm khó mà tưởng tượng nổi, song những kẻ từng kề cận chưởng quản tại đại lý tự vì theo chủ vào phòng xử án hằng ngày, tất có đủ mưu kế thủ đoạn.
Bạch Tịch trở lại phòng, trong tay mang một bát thuốc.
Ông ngậm ngùi khẽ tỏ vẻ chần chừ, bước đến khuất khoảng màn che gần tường, người khuất mặt lộ vẻ do dự.
“Nay đêm lang quân đã uống thứ thuốc hồi sức độc hại kia, dù sao cũng nên dùng thuốc thanh tâm hạ hỏa mà giải độc…”
Chưa dứt lời, người đàn ông thay y xiêm sạch sẽ bước ra ngoài màn.
Thẩm Dục lãng đãng gập ống tay áo lại, nghe lời ấy chẳng thèm chút chú ý.
Bạch Tịch vốn cho rằng chủ nhân mang hận, vội vàng nói: “Loại thuốc đó tuy chóng lành nhưng ảnh hưởng sức khỏe…”
Thẩm Dục ngươi rũ mi mắt, nhìn bát thuốc, trong đầu bỗng hiện hình dáng nữ nhân trên vườn hương thảo với gò má trắng trong, môi anh đào nghiến chặt trong bối rối.
Ánh mắt nàng kinh hãi chạm vào bụng ngài, không bắt được gì, rồi rút tay lui như thỏ hốt hoảng...
Bàn tay dừng chậm, ông trầm giọng bảo: “Không cần.”
Tối nay, nhà họ Triết...
Chẳng hề cho ông uống thuốc gì.
Qua khoảng một hơi, Bạch Tịch ra ngoài được nghe tiếng hai kẻ hầu bí mật tán gẫu:
“Nguyên Hương có đức hạnh gì mà gặp chuyện này cũng được chủ nhân thù trả…”
“Bị hành hạ tới mức này, có chết nơi suối vàng chắc cũng nhẹ lòng thôi...”
Những câu nói trầm lặng thấm thía lọt vào tai Bạch Tịch khiến ông nét mặt lạnh cứng, mắt hướng về phương Tây.
Nơi đó là khu vườn hương thảo, chốn nhà họ Triết.
Ông nghĩ đến chủ nhân trong phòng lặng thinh, bàn tay thầm nắm chặt thanh kiếm.
Lòng đoán rằng, sớm muộn gì, vị lang quân cũng sẽ nếm trải thứ cảm giác ngọt ngào ấy trong biển máu lễ cầu của nhà họ Triết.
Hết.
Người viết có lời:
Kính tạ các thiện lương thiên sứ đã ban cho ta những phiếu Tướng Vương hay nước dưỡng phân từ ngày cuối năm Canh Dần 2022.
Kính báo ơn những thiên thần đã gửi pháo pháo và mìn mìn, cùng những bình dưỡng khí sức sống.
Nguyện sẽ tu chí vun trồng, nỗ lực thi thố cho mọi người phần thưởng thỏa mãn.
Kính mong chư vị trân trọng đón nhận!
Đề xuất Xuyên Không: Khoái Xuyên: Địa Phủ Cầu Ta Đến Nhân Gian Tiêu Trừ Chấp Niệm