Chương 1961: Quả thật đúng là “mùi xúi hợp nhau” mà.
Cho đến một ngày nọ, khi trong bếp dọn ra một con gà hấp nguyên con đặt lên trên bàn cơm, vừa mở nắp ra thì thấy con gà kia còn được thoa phấn má hồng, đánh mắt nữa...
Chỉ là màu phấn chẳng còn nhìn rõ, đã bị cháy xém tới mức không thể nhìn được nữa.
Cả nhà im lặng không nói gì.
Miên Miên dạy dỗ hai tiểu nữ, bảo rằng: “Phấn son son phấn vốn là để làm cho người ta trở nên xinh đẹp hơn, chứ không phải để làm cho người ta trông kinh dị, hơn nữa tuyệt đối không được dùng lên thức ăn.”
Hai tiểu nữ ngây thơ hỏi: “Tại sao không được?”
Lục Diệu liền đáp: “Bởi vì nếu dùng phấn son lên thức ăn thì sẽ có độc, có thể khiến ông nội các con bị ngộ độc mà chết.”
Tô Hoài nghe vậy chỉ biết câm nín...
Hai đầu nhỏ đồng loạt nhìn về phía Tô Hoài, rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Lời của Lục Diệu có hiệu quả thật, hai đứa nhỏ không muốn ông nội bị độc chết, từ đó cũng không còn tái phạm chuyện để son phấn lên ăn uống.
Các tiểu nữ cũng rất thích đeo trang sức, thường xuyên lục tung đồ trang sức của mẹ hoặc bà nội, Tô Hoài nhìn thấy vậy liền bảo quản sự trang sức của phủ Tương, phải có đủ trang sức cho con gái trưởng trong phủ, liền gọi ngay chủ hiệu trang sức nhà mình đến, bảo người đó đem tất thảy những món trang sức đang thời thượng nhất, mũ miện đẹp đẽ chuyển về phủ.
Chủ hiệu sau đó cũng chính tay đem đến tận nơi.
Hơn chục người mỗi người đều cầm trên tay một chiếc khay, trong đó có đủ bộ trang sức mũ miện, từ đầu đội, tai đeo, cổ đeo, đến cổ tay đều có đầy đủ.
Hầu hết đều làm bằng vàng nguyên chất, gắn thêm ngọc trai và bảo thạch, rất lộng lẫy và rực rỡ.
Tô Hoài chỉ nhẹ nhàng liếc qua tất cả trang sức rồi giữ lại toàn bộ, để cho hai tiểu nữ đeo chơi.
Hai tiểu nữ cảm thấy rất mới mẻ, tự đứng trước gương, đeo trang sức lên đầu chất đống, tuy còn nhỏ tuổi không thể phân biệt đẹp hay xấu, chỉ biết chất sao cho nhiều là được.
Sau đó lại đứng trước gương ngắm nghía đứa trẻ lóng lánh như được dát vàng.
Với hai tiểu tiểu hài tử, đeo trang sức cũng khá là mỏi mệt, chưa tới nửa ngày thì đầu nhỏ đã mỏi và cổ bị ê ẩm, trông như hai đóa hoa hướng dương nhỏ bị héo vì nắng.
Khi Tô Hoài trở về nhà, hai đóa hoa hướng dương nhỏ liền tỉnh táo trở lại ngay, tháo hết trang sức trên đầu rồi đeo lên đầu Tô Hoài.
Còn cầm cả chiếc lược của bà nội, rất chăm chút chải chuốt cho ông nội.
Tô Hoài nhìn vào gương, chỉ tay về bên trái bảo: “Chỗ này cho ta cài cái trâm.”
Hai tiểu nữ cầm một chiếc trâm vàng to và nặng đưa lên cài vào tóc ông nội.
Tiểu nữ còn nói: “Ông nội, chúng cháu chính là tớ nữ của ông, hôm nay ông muốn mặc váy nào cơ?”
Tô Hoài đáp: “Vậy thì đi lấy bộ đẹp nhất của bà nội cho ta mặc thử đi.”
Hai tiểu nữ liền tò mò mở tủ quần áo của bà nội, khều khều đít chọn bộ đẹp nhất.
Lục Diệu trở về phòng, vừa nhìn thấy Tô Hoài đầu cài đầy trâm khuyên, lại nhìn thấy hai đứa nhỏ cúi người bới lục đống quần áo kia, cảm thấy đầu mình liên tục giật nhức.
Quả đúng là ông nội và ba cháu nhỏ, thật sự hợp cạ nhau không thể xem thường.
Có lúc hai tiểu nữ còn ngủ ngay trong sân của Tô Hoài và Lục Diệu, sang sáng hôm sau, Tô Hoài trực tiếp giúp hai tiểu nữ mặc quần áo, chải tóc, rửa mặt.
Ông làm việc này rất thành thạo, thậm chí chẳng cần Lục Diệu phải ra tay giúp đỡ.
Hơn nữa, ông nội trông rất vui vẻ khi làm việc đó.
Khi rửa mặt cho các tiểu nữ, ông cũng hay tiện tay véo hai má tròn nhỏ của các cháu, mềm mại hồng hào, cảm giác rất tốt.
Hai tiểu nữ lẩm bẩm nói: “Ông nội, chúng cháu không phải là tớ nữ của ông sao? Phải là chúng cháu rửa cho ông chứ!”
Tô Hoài đáp: “Hôm nay thì ta là tớ nữ của các con.”
Hai tiểu nữ nghĩ thầm, hôm nay ông nội làm tớ nữ cho mình, mai là mình làm tớ nữ cho ông nội, như thế là vô cùng công bằng.
Vậy nên hai tiểu nữ bắt đầu sai khiến Tô Hoài, khi thì lau tay cho bọn họ, khi thì thay quần áo vì bị ướt, một ngày thay không biết bao nhiêu bộ, tuy không đi tứ tung, nhưng đã thay mấy đôi giày rồi.
Miên Miên từ sau khi sinh hai con, hoàn toàn không lo lắng việc chăm sóc hai đứa con gái nữa.
Lúc mới sinh, trong nhà có không ít bà vú, hai đứa nhỏ còn ít thời gian bú nữ vú.
Hơn nữa một đứa ăn thì đứa kia cũng ăn, một bà làm không xuể.
Còn việc trông nom con trẻ, càng không cần bà.
Cậu của các bé ngày ngày động viên, bà cùng như Ý làm cha mẹ đôi khi thấy mình còn thừa thãi.
Cho nên khi con lớn thêm một chút, tới ba tuổi, Miên Miên và Sư Nhập Trần thu dọn chuẩn bị, lên đường lưu lạc giang hồ.
Hai người đã đi qua nhiều nơi, thấy nhiều phong tục tập quán, cũng giải quyết nhiều ân oán trong giang hồ.
Dần dần, họ đã nổi danh trên giang hồ.
Sau này có các đại hội võ lâm, sự kiện lớn của các môn phái đều gửi thư mời hai người tham gia.
Giang hồ võ lâm qua từng thế hệ, lớp trẻ dần tạo dựng tầm ảnh hưởng nửa bầu trời, dòng máu giang hồ cũng tiếp tục tuôn chảy tươi mới.
Quá khứ đã trở thành huyền thoại, hiện tại đang nỗ lực tạo dựng huyền thoại.
Những đứa trẻ giang hồ, muôn loài trần gian đều cố lưu lại vết tích chứng minh bản thân nơi thời đại đang phấn đấu này.
Đề xuất Đồng Nhân: Xuyên Việt Chi Nhất Phẩm Tiên Phu
Tân Ngô Trần Minh
Trả lời1 tuần trước
Truyện hay không mọi người
Ngọc Trân [Chủ nhà]
1 tuần trước
Truyện này top lượt xem bên trung nha.