Chương 192: Vậy ra chẳng phải uổng công quấn lấy hắn
Lục Diệu không khỏi đá chân bứt rứt, nói: “Ngươi muốn xem thì ngươi tự xem đi, sao lại bắt ta phải xem?”
Tô Hoài đáp: “Nếu không phải vì ngươi cứ quấn lấy ta, giờ phút này thứ ngươi nhìn thấy đó chính là xác đồng bọn của ngươi đang chịu roi vọt ngay trước mặt.”
Nói rồi, hắn ôm lấy nàng, bước ra khỏi cửa phòng. Dưới mái hiên có một chiếc ghế, hắn ngồi xuống, không e dè chút nào mà trực tiếp đặt Lục Diệu ngồi lên đùi mình.
Kiếm Chinh và mấy tên 影衛 quỳ gối chịu phạt, quay lưng lại, chẳng thể nhìn thấy Tô Hoài cùng nàng ngồi trong lòng hắn bên dưới hành lang.
Nhưng Lục Diệu cảm thấy rất ngại ngùng, thằng đàn ông chó đẻ này bình thường đóng cửa thì dâm đã đành rồi, giờ trước mặt bao nhiêu người còn tìm cách chọc tức người ta nữa.
Lục Diệu vùng vẫy nhưng bất lực, vì tay hắn ôm chặt lấy eo nàng, càng kháng cự thì hắn càng vừa ý.
Trong sân, người cầm gậy tàn nhẫn tuyệt không nương tay, mỗi phát đánh xuống đều rất đau và chắc. Mấy tên 影衛 kia rắn chắc toàn thân chịu đòn.
Nếu là người thường chịu đủ năm mươi roi thế này, có lẽ còn chưa chết đã gãy xương rồi.
Tô Hoài hỏi nàng: “Cảm giác thế nào?”
Lục Diệu đáp: “Bọn họ đều là người luyện võ, thân thể rắn chắc, không đến nỗi chịu không nổi năm mươi roi. Đánh một trận nghỉ hai ngày là khỏe lại ngay.”
Kiếm Chinh cùng mấy tên 影衛 ngồi đó: Nói thì dễ, thử xem ngươi có gan không đi!
Lục Diệu ngẫm nghĩ một hồi lại nói: “Phải chi cởi hết quần áo ra đánh mới đúng, mặc quần áo thì phần nào đã giảm bớt sức mạnh roi rồi.”
Kiếm Chinh và bọn 影衛 nổi giận nghĩ thầm: Xem mà cứ thích gây chuyện phải không!
Tô Hoài nói: “Ngươi định xem lưng bọn họ à?”
Lục Diệu chưa kịp hiểu hết lối suy luận quái đản của hắn, quay đầu nhìn: “Ừ?”
Tô Hoài đáp: “Ngươi là thủ phạm chính, ta có nên cởi luôn ngươi ra treo lên mà đánh không?”
Lục Diệu mặt thật thà nói: “Ta chỉ đề xuất vậy thôi mà.”
Mặc dù là kẻ khốn nạn, chân sai dê chó của hắn, nhưng nàng cũng không hoàn toàn vô lý, nên lại nói tiếp: “Nhưng mà phải nói thật, chuyện hôm nay cũng không thể trách bọn họ. Bọn họ vốn không phải đối thủ của bạn ta.”
Tô Hoài rõ lắm, nếu không phải hắn tự mình xuất thủ, cũng không thể bắt được Kỷ Vô Hài.
Thế nên khi quyết định cho Kiếm Chinh cùng bọn đi bắt người, cũng đã là hắn bước xuống một bước rồi.
Lục Diệu không khỏi nghĩ thầm, hóa ra việc nàng quấn lấy hắn vẫn đem lại chút tác dụng chứ?
Khi mấy tên 影衛 chịu xong phạt, ngoại trừ Kiếm Chinh, bọn còn lại không ngoái đầu lại, đứng lên bỏ đi.
Kiếm Chinh quay lại muốn xin chỉ giáo chủ tử, nào ngờ bỗng thấy chủ tử đang ôm chặt tiểu cô nương, nàng mặt mày và hắn giống nhau đều vô cảm như tảng đá.
Tô Hoài nắm chặt quá, Lục Diệu muốn đứng lên cũng khó khăn.
Lục Diệu nghĩ bụng: Lại bị trúng phải chủ tử biến thái kiểu này, còn làm được gì đây?
Kiếm Chinh cũng đành chịu thua: Ta còn làm được gì nào?
Rồi Kiếm Chinh như không thấy chuyện gì, khoan thai rút lui.
Tô Hoài nói: “Mang bữa tối vào phòng.”
Kiếm Chinh chịu phạt xong, vẫn ngoan ngoãn mang cơm tối đến còn kèm thuốc cho Lục Diệu.
Lục Diệu suy nghĩ, lúc Kiếm Chinh bày biện cơm nước, nói: “Trước nghe ngươi nói cung đình đang tiến hành lần lượt lục soát các cung nữ nghi là ám khách, nếu cung nữ bị thương thì vệ sĩ thân cận của nàng ta hẳn sẽ biết chính xác vết thương ở đâu, vậy tìm thủ phạm ám sát sẽ thu hẹp phạm vi rất nhiều đúng không?
“Trước đây tướng quân nhà ngươi xử lý mấy chuyện tương tự rất thuần thục mà.”
Kiếm Chinh đáp: “Cô Lục nói dễ lắm, nhưng chuyện lần này không đơn giản vậy đâu. Rút cục là chuyện trong cung nữ, tướng quân không tiện can thiệp nên việc lục soát hậu cung lần này do trưởng công chúa trực tiếp đảm trách.”
Kiếm Chinh lại nói: “Hoàng thượng bị ám sát, trưởng công chúa cũng rất tức giận, nên bà ta đích thân giám sát, cung nữ nào cũng không tha, kiểm tra kỹ càng.”
Phần còn lại không cần hỏi thêm, Lục Diệu cũng hiểu. Tô Hoài không tiện tranh chấp đối đầu với trưởng công chúa, thứ hai là nếu như trước đây làm, bắt được hung thủ nhận tội, trưởng công chúa cũng sẽ điều tra đến cùng.
Nhưng nếu cứ để vậy, lúc lục soát đến ấm phòng nàng, nhất định phải quay về biện giải.
Thân thể thương tích của nàng kia không thể lành trong thời gian ngắn như vậy.
Dù có tìm ra vết thương của nàng không giống vết thương do ám khách gây ra, lại còn có phía di sản viên kia chờ để ghép chứng cứ, lúc đó nàng cũng đừng mong dễ dàng thoát khỏi.
Trước đây nghe tiểu Lạc Tử nói, trưởng công chúa bình thường rất ít khi xuất hiện, ít quan tâm việc trong cung, lần này mới thật sự tốn tâm tổn sức như vậy.
Đề xuất Cổ Đại: Vi Quân Thê
Tân Ngô Trần Minh
Trả lời1 tháng trước
Truyện hay không mọi người
Ngọc Trân [Chủ nhà]
1 tháng trước
Truyện này top lượt xem bên trung nha.