Chương 184: Trông thấy kinh ngạc trong lúc hấp hối
Bất giác, trời bên ngoài dần dần tối lại.
Ánh hoàng hôn rọi khắp sân, ánh nắng nghiêng chiếu xuyên vào trong nhà.
Lục Diệu nhắm mắt dưỡng thần một lát, thoáng nghe thấy ngoài sân có tiếng nói chuyện giữa Kiếm Chỉnh với bọn thuộc hạ, dường như đang báo cáo với chủ nhân, rồi chủ nhân lại sai bảo thuộc hạ điều gì đó.
Lục Diệu chăm chú lắng nghe, đại khái là tình hình tiến triển trong cung điện.
Khi nàng mơ màng buồn ngủ thì bỗng nhiên trên mái nhà vang lên một tiếng “pạch” nhỏ nhẹ.
Lục Diệu cau mày, nàng rất quen thuộc với âm thanh đó, đó chính là tiếng móng vuốt dừng lại trên mái hiên.
Nàng lập tức tỉnh táo hoàn toàn, trở nên minh mẫn không thể tả.
Hắc Hổ?
Vừa nghĩ vậy, tiếng Kiếm Chỉnh lại vang vọng bên ngoài: “Chủ nhân, chính là con đại bàng lần trước.”
Lục Diệu bỗng cảm thấy chẳng lành, ngay cả nàng nghe được tiếng động của Hắc Hổ, Tô Hoài sao có thể không nghe thấy?
Dẫu có thể là hắn không nghe, nhưng thuộc hạ của hắn đã phát hiện, hắn có thể vừa mù vừa điếc sao?
Ngay khoảnh khắc sau, quả nhiên nghe Tô Hoài nói: “Lấy một cây cung.”
Lục Diệu như người hấp hối bật dậy, vết thương này chẳng thể dưỡng ổn, nàng xoay người xuống giường mang giày, mắt nhìn về phía cửa phòng, chưa kịp xỏ giày đã đứng dậy tiến về cửa.
Chỉ vài bước chân, khắp người vết thương đều đau nhói.
Lúc đó Tô Hoài đứng trong sân, hơi ngẩng đầu nhìn về phía trần phòng ngủ của mình.
Hắc Hổ đang dừng trên mái, nó vốn định lặng lẽ nhưng lại bị phát hiện.
Ánh mắt nó gặp phải Tô Hoài thì lập tức bộ lông trên người dựng đứng cả lên.
Đôi mắt nheo nhẹ của hắn ngời sáng ánh hoàng hôn dịu dàng.
Nhưng ánh mắt đó chẳng có một chút tình cảm, nhìn như loài thú rất đáng sợ khiến Hắc Hổ lo lắng đi đi lại lại trên mái.
Hắc Hổ phát ra tiếng hú thấp: “Mẫu thân, mẫu thân ơi, ngươi có ở đó không, người này lại nhắm tới ta rồi!”
Kiếm Chỉnh hành động cực nhanh, tiến vào phòng sách lấy ra một cây cung, trao cho chủ nhân.
Thấy vậy, Hắc Hổ liền vỗ cánh bay lên.
Đợi Lục Diệu tốn sức mở cửa bước ra thì thấy Tô Hoài đã giương cung lên nhắm thẳng lên không trung, nơi Hắc Hổ đang bay vòng nhanh chóng.
Nghe tiếng mở cửa, Hắc Hổ quay lại nhìn, nhìn thấy Lục Diệu thì vui mừng khôn xiết.
Thông thường Hắc Hổ theo Hứa Vô Hà đi đâu cũng oai phong lẫm liệt như một con hải đông xanh, nhưng so với hạng gian tà thì rõ ràng trí tuệ của nó hơi hạn chế.
Hắc Hổ chỉ biết vui vẻ, để lộ nhiều sơ hở, Lục Diệu nhìn rõ ràng, cung của Tô Hoài căng mọng, tên đã sẵn trên dây không hề đùa giỡn.
Hắn nhắm vào Hắc Hổ, thật sự muốn một mũi tên hạ gục nó.
Nếu thật sự trúng tên, tính mạng Hắc Hổ khó thoát khỏi.
Lục Diệu thấy rõ Tô Hoài đã khóa chặt mục tiêu, nhìn thấy hắn ngón tay vòng ở đuôi mũi tên sắp buông ra, chỉ trong khoảnh khắc là mũi tên bay đi, nàng còn chậm rãi tiến lên sao được, không thể để ý đến đau đớn vết thương, liền tức tốc vồ lấy hắn.
Vừa vào lúc Tô Hoài buông cung, Lục Diệu bất ngờ từ phía sau nhảy lên lưng hắn, tay thành công vướng khuỷu tay hắn một cái.
Chỗ nàng vướng chính là lúc hắn lỏng tay buông tên.
Khuỷu tay hắn bất ngờ quẹo lệch khiến mũi tên rời dây lệch đi một chút.
Chỉ vì chút sai lệch đó mà mũi tên vừa chạm nhẹ đầu cánh Hắc Hổ, tuy không trúng mục tiêu, nhưng chiếc lông phía đầu cánh bị rụng bay.
Hắc Hổ giật mình, lúc Tô Hoài giương cung bắn mũi tên thứ hai, Hắc Hổ biết chuyện chẳng lành, chim dữ không đánh với chó dữ, liền vọt bay lên cao, đổi hướng rời đi.
Lục Diệu kịp thời giữ chặt cánh tay Tô Hoài, làm mũi tên thứ hai cũng bị lệch, cuối cùng đành ngậm ngùi nhìn Hắc Hổ ngày càng bay xa.
Tô Hoài quay lại nhìn Lục Diệu, ánh mắt khiến nàng rùng mình.
Lục Diệu giải thích: “Lúc nãy ra không có sức, vấp ngã một chút, không cẩn thận chạm vào ngài.”
Tô Hoài hỏi: “Chỉ có một chút thôi sao?”
Lục Diệu đáp: “Giữ tay ngài là ngoài ý muốn.”
Nào ngờ lời vừa dứt, Tô Hoài bất ngờ buông tên mũi thứ ba thẳng vào Lục Diệu, chẳng hề thương lượng, mũi tên ngay lập tức bay đến phía nàng.
Thật là... chó dữ nổi điên không dễ đối phó.
Lục Diệu phản xạ bản năng, lập tức tránh người sang một bên, mũi tên lẹt xẹt bay ngang bên tai, đóng sầm vào cửa phía sau nàng, rung rinh không ngừng.
Đêm qua nàng đã trốn thoát nhiều mũi tên hiểm ác rồi, dù trong người thương tích nặng, kinh nghiệm vẫn còn nguyên vẹn.
Tô Hoài nói: “Lúc nãy ta cũng không kiềm chế được.”
Lục Diệu: “...”
Đề xuất Cổ Đại: Bắt Gian Đêm Động Phòng, Ta Quay Xe Gả Cho Thế Tử Tàn Bạo!
Tân Ngô Trần Minh
Trả lời1 tháng trước
Truyện hay không mọi người
Ngọc Trân [Chủ nhà]
1 tháng trước
Truyện này top lượt xem bên trung nha.