Chương 123: An toàn
Trên đường trở về không mấy thuận lợi. Diệp Khương Ly nắm Hoàng Cốt Dương* bỗng nhiên xông tới cắn quả đào của người ta bày bán. Hắn bồi thường linh thạch vẫn chưa đủ, còn phải mượn Phương Minh Liễu một khối.*(Hoàng Cốt Dương: Dê xương vàng - tên con thú cưng của Diệp Khương Ly)*
Phương Minh Liễu cũng chẳng giúp hắn, nàng chỉ đứng bên cạnh cười càng thêm điên dại.
Trên đường nhìn thấy những tu sĩ dáng người cường tráng, cao lớn trong đội săn, hắn cuối cùng không kìm được mà cảm thán từ đáy lòng: “Nếu sau này ta cũng có thể trở nên cường tráng như vậy thì tốt biết mấy.”
Phương Minh Liễu liếc nhìn bờ vai rộng như cánh tủ lạnh đôi mở của những người kia, trầm mặc một lát, rồi lại nhìn dáng người gầy gò, thẳng tắp của Diệp Khương Ly.“Ta cảm thấy bây giờ ngươi trông như thế này là tốt rồi, không cần phải giống người khác.”
Diệp Khương Ly nghe vậy ngược lại hơi kinh ngạc: “Vì sao, chẳng phải con gái sẽ thích đàn ông cường tráng hơn sao?”
Phương Minh Liễu sững sờ: “Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Nhớ lại lời mẹ đã khuất căn dặn, hắn rất nghiêm túc nói với Phương Minh Liễu: “Bởi vì người cường tráng có thể mang lại cảm giác an toàn cho người khác, cũng càng khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy hơn.”Mẹ hắn cũng vì cảm thấy cha có thể bảo vệ bà nên mới gả cho cha. Và cha cũng tuân thủ lời hứa, một mực bảo vệ mẹ, cho đến khi bà cuối cùng vì thể chất *Tiên Thiên* yếu ớt, bệnh tật mà tạ thế.
Nghe câu này, Phương Minh Liễu chợt thần sắc đọng lại, đôi mắt chìm vào một khoảng trống đen kịt.Cảm giác an toàn ư?
Thế nhưng nàng chỉ suy nghĩ về từ này trong chốc lát, rồi vô thức cảm thấy hoang đường.Đúng vậy, hoang đường.Không một ai có thể mang lại cảm giác an toàn cho người khác; người duy nhất có thể thực sự mang lại cảm giác an toàn cho chính mình, chỉ có bản thân.
Bởi vì những gì nàng trải qua từ nhỏ đến lớn đều nói cho nàng biết rằng, sức mạnh của người khác chỉ tạo thành mối đe dọa cho nàng.Nàng không thích đàn ông cường tráng. Nàng thà rằng bạn đời của mình cũng yếu đuối, vô năng như nàng, thì cũng chẳng sao cả.
Bởi vì sức mạnh của người khác chưa bao giờ mang lại cho nàng cảm giác an toàn. Điều duy nhất nó mang lại, từ trước đến nay, chỉ là nỗi sợ hãi.
Là nỗi đau bị cha mình nhấn xuống đất, đánh đập sau khi đi sinh nhật bạn học về nhà muộn.
Là khi tan học buổi tối, không mang ô, đội mưa về nhà. Bộ đồng phục sợi tổng hợp màu trắng mùa hè đã thu hút ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành lạ mặt, kẻ đã nắm chặt cổ tay nàng, liên tục nói sẽ đưa nàng về, rồi định kéo nàng lên xe máy.
Là khi người cha say rượu mời huynh đệ về nhà uống, một cách hoang đường yêu cầu nàng ra tiếp khách, bắt nàng ngồi trên đùi huynh đệ rồi khoe khoang về con gái mình.
Sau đó, khi nàng cảm thấy sỉ nhục, về phòng đóng chặt cửa không chịu ra, ông ta liền trực tiếp phá bung cánh cửa.
Nàng nhớ rõ cảm giác sợ hãi khi mình điên cuồng giãy giụa, thét lên trong mưa to. Nếu không phải đạp đổ chiếc xe máy rồi chạy thoát vào một cửa hàng, nàng không biết mình sẽ phải chịu đựng hậu quả thế nào.
Ở tuổi mười mấy, nàng đã có lòng tự trọng, biết đúng sai, thế nên càng cảm thấy tủi nhục và ghê tởm.
Cha nàng đã bắt nàng ngồi trên đùi một người đàn ông và bị hắn ôm kéo, bởi vì nàng biết cha uống rượu là để vay tiền huynh đệ, nên nàng phải ngoan ngoãn, khéo léo, vì nhà rất cần tiền.
Nàng cũng biết phản kháng chẳng có tác dụng gì, bởi cánh cửa phòng đóng chặt kia không thể chống chọi với cơn thịnh nộ của cha, có thể dễ dàng bị một người đàn ông trưởng thành phá nát.
Sau này nàng cũng trưởng thành, cũng có sức lực, thế nhưng tại nhà ga, khi bị kẻ khác cướp giật, nàng mới nhận ra một cách rõ ràng rằng, dù chỉ là khác biệt giới tính và không chênh lệch quá nhiều về thể hình, vậy mà nàng thực sự không thể tự bảo vệ tài sản của mình.
Cảm giác an toàn, là thứ ngay cả người đáng lẽ phải mang lại cho nàng cảm giác an toàn nhất cũng không làm được.
Cái ngày lẻ loi một mình ở nhà ga cầu xin sự giúp đỡ từ những người xa lạ, và khi nhận ra chẳng có kết quả gì, cảm giác tuyệt vọng ấy đã phá tan mọi thiện cảm của nàng đối với hai chữ "cường tráng".
Hai chữ ấy không phải sự bảo vệ cho nàng, mà là thứ ghì chặt lấy cổ họng, khiến nàng nghẹt thở và áp lực cùng cực.
Nếu bản thân không đủ mạnh, thì sức mạnh của người khác chỉ an toàn khi họ không có ác ý với mình.Nếu có, nó sẽ lập tức trở thành mối đe dọa.
Càng hồi tưởng lại quá khứ, nàng càng thêm nảy sinh oán hận.Oán hận bản thân tay trói gà không chặt, oán hận vẻ thảm hại của một người không đủ mạnh mẽ để bảo vệ chính mình.
Thế nên, khi bước chân vào thế giới này, nàng mới có thể tỉnh táo lựa chọn giữa cuộc sống an ổn bình thường và cái chết không biết trước.
Phải đủ mạnh, mới có thể tự mình định đoạt vận mệnh.Giữ mãi sự yếu đuối, khao khát người khác thương hại và cứu giúp, vĩnh viễn là chuyện ngu xuẩn và đáng buồn nhất.
Nàng quá hiểu rõ mùi vị của sự yếu đuối.
Đề xuất Huyền Huyễn: Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?