Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 82

Quý Thính chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, dây áo trễ xuống càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Mùi sữa tắm thoang thoảng từ cả hai người khiến không khí trở nên nóng bỏng, nhưng thời gian không cho phép họ tiếp tục âu yếm. Cô dịch người ra một chút, vòng tay ôm lấy cổ anh. Đàm Vũ Trình chống một tay lên mép giường, tay kia giữ eo cô. Ở tư thế này, mọi thứ đều lọt vào tầm mắt anh. Anh khẽ cúi xuống, cắn nhẹ vào phần da thịt đang hé mở.

Cô run rẩy, khẽ né tránh và nhắc nhở bằng giọng nói nhỏ nhẹ: “Mẹ em bảo anh đang nghỉ ngơi.”

Đàm Vũ Trình nhướng mày, hơi buông cô ra và ngước mắt nhìn.

Chiếc váy có phần xộc xệch, cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Giờ phải làm sao đây?”

Đàm Vũ Trình chống tay ra sau, ngắm nhìn cô gái đang nằm gọn trong lòng. Đôi khi, Quý Thính có sức quyến rũ chết người, đặc biệt là khi ở trên giường. Sự cám dỗ vô thức ấy, như lúc này, hoàn toàn không phòng bị.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng nói trầm khàn: “Em dọn dẹp trong phòng đi, anh sẽ sang phòng ngủ phụ nghỉ ngơi.”

Quý Thính nhìn anh chằm chằm, khẽ ừ một tiếng.

Cô nhấc đầu gối khỏi mép giường, kéo dây váy và đứng thẳng dậy. Đàm Vũ Trình thầm mắng một tiếng, đứng lên nhặt quần áo, rồi mở cửa. Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, hành lang không một tiếng động. Quý Thính đứng cạnh giường lắng nghe một lát, chắc chắn không có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô bước đến lấy máy tính, công việc quả thực vẫn còn dang dở. Cô nhân cơ hội vứt chiếc sơ mi và váy bị anh kéo xuống vào giỏ đồ dơ. Sau đó ngồi xuống bàn làm nốt những dữ liệu còn lại.

Hoàn thành xong, Quý Thính cởi đồ ngủ đi thay quần áo, cô chọn một chiếc váy dài tay ngắn. Khi mặc đồ lót, cô cảm thấy vùng da bị anh cắn hơi rát, đôi tai nóng bừng. Cô vội vàng kéo khóa váy lên. May mắn thay, trên cổ không để lại dấu vết nào; anh rất tinh ý khi chọn những vị trí kín đáo. Mặc đồ xong, Quý Thính rửa mặt rồi mở cửa bước ra.

Phòng khách rộng rãi thông với bếp và phòng ăn. Lúc này, Tiếu Hi và Khâu Đan đang bận rộn nấu nướng. Hai người bố đang giúp dọn dẹp chén đĩa. Quý Thính vừa bước ra, Quý Lâm Đông đã lên tiếng: “Nhanh lên, rót cho mẹ con ly nước.”

Quý Thính đáp lời, quay người đến khay trà rót một ly nước ấm rồi mang vào bếp. Khâu Đan đang xào thịt vịt, thêm chút ớt khiến cả căn bếp ngập tràn mùi thơm.

Bà quay lại nhận ly nước từ tay cô, liếc một cái: “Con còn biết đi ra à?”

Quý Thính khẽ cười.

Tiếu Hi nhìn thấy con trai xuất hiện bên ngoài phòng ăn. Đàm Vũ Trình vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm, mặc áo sơ mi đen, cổ áo hơi mở. Lấp ló hình xăm, bà mỉm cười nói với Khâu Đan: “Cậu xào rau nhé.”

Quý Thính không phản ứng lại mẹ, chỉ giúp dì lấy nước. Tiếu Hi nhìn Quý Thính, ánh mắt chất chứa ý cười sâu sắc. Quý Thính đứng một lát rồi quay ra khỏi bếp, vừa lúc va phải Đàm Vũ Trình đang mang rượu ra. Ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Thính nhanh chóng chuyển hướng đi về phía bàn trà. Đàm Vũ Trình mỉm cười, đứng trước bàn khui rượu. Quý Thính rót một ly trà ấm rồi đi ngang qua anh. Mùi sữa tắm quen thuộc vẫn thoang thoảng trên cơ thể cả hai.

Đàm Huy và Quý Lâm Đông sắp xếp xong bát đĩa, bàn bạc về loại rượu tối nay. Quý Thính đưa trà xong, kéo ghế ngồi xuống, bấm điện thoại trả lời tin nhắn của Trương Dương về dữ liệu bị sai lệch.

Khâu Đan xào xong hai món chính, hai người bố giúp mang ra. Đàm Vũ Trình rót rượu, ngồi xuống đối diện. Tiếu Hi đã chiếm vị trí bên cạnh Quý Thính, nên cô chỉ cần ngước mắt lên là thấy anh. Đàm Vũ Trình nhìn cô, đặt những món Quý Thính thích đến trước mặt.

Quý Thính cầm đũa lên ăn. Khâu Đan cùng Tiếu Hi cụng ly rượu. Bà vẫn chưa tháo tạp dề, lúc này bà mới chú ý đến phần cổ áo của Đàm Vũ Trình, nhưng không nhìn rõ hình xăm vì nó đã bị ẩn dưới cổ áo.

Quý Thính ăn xong, tựa lưng vào ghế lắng nghe bố mẹ hai bên trò chuyện. Đàm Vũ Trình cũng nghiêng đầu nghe Đàm Huy nói chuyện, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu.

Quý Lâm Đông nghiêng người nói với Đàm Huy: “Công ty mới của anh vừa niêm yết, anh nói hết chuyện nội bộ cho thằng bé thì muốn làm gì?”

Đàm Huy thở dài: “Không phải sớm muộn gì nó cũng phải quay về sao?”

Đàm Vũ Trình trả lời: “Tạm thời con không có kế hoạch đó.”

Đàm Huy quay lại nhìn con trai.

Đàm Vũ Trình dựa lưng vào ghế, vẻ mặt lười biếng, tự nhiên nói: “Nếu bố quá bận không thể quản lý công ty, con khuyên bố nên tìm thêm một người quản lý chuyên nghiệp.”

Kế hoạch của Đàm Huy thất bại. Quý Lâm Đông cười lớn, vỗ vai Đàm Huy: “Ngay từ đầu khi thằng bé chọn ngành máy tính, tôi đã biết nó không có ý định quan tâm đến chuyện của anh.”

Đàm Huy có chút bất lực, đành uống rượu. Mấy ngày qua ở Hồng Kông, Đàm Vũ Trình đã giúp ông xử lý rất nhiều việc, ông tưởng rằng đã gây được ấn tượng, nhưng cuối cùng anh vẫn kiên trì theo ý mình.

Tiếu Hi chống cằm: “Lão Đàm, anh gấp gì chứ? Trước khi lập nghiệp, ai cũng nói nên lập gia đình. Con trai chúng ta tuy đã lập nghiệp rồi, nhưng nó vẫn còn trẻ mà. Cứ đợi đến khi nó lập gia đình rồi tính tiếp.”

Nghe xong, Đàm Huy im lặng. Đàm Vũ Trình ngước mắt, liếc nhìn Quý Thính.

Quý Thính uống một ngụm rượu, chớp mắt. Nhìn gì chứ, đừng nhìn.

Trong mắt Đàm Vũ Trình hiển nhiên chứa ý cười. Anh gõ ngón tay xuống bàn, rồi thuận tay chuyển thêm một món ăn cô thích đến trước mặt.

Khâu Đan vẫn còn nhớ chuyện Đàm Vũ Trình nói đã có bạn gái. Bà ghé sát Tiếu Hi: “Cậu không hỏi thằng bé à?”

Tiếu Hi thì thầm: “Tớ không hỏi.”

Khâu Đan: “Sao lại không hỏi?”

Tiếu Hi: “Không phải rất rõ ràng sao? Chính nó cũng đang do dự.”

Khâu Đan dừng lại. Đàm Vũ Trình không hề bác bỏ câu “thành gia lập nghiệp” của Tiếu Hi, tức là người này có tồn tại. Chỉ là anh không chắc mình có thể làm được hay không, nên mới nói với bà và Quý Lâm Đông. Chuyện tình yêu lẽ ra có thể vui vẻ kể với người khác, nhưng anh lại không muốn nói với bố mẹ, còn phải thận trọng khi giải thích — lẽ nào đang gặp trở ngại từ phía nhà gái? Khâu Đan dừng lại, mắt nhìn về phía con gái nãy giờ chỉ yên lặng ăn uống. Chỉ biết ngơ ngác ăn và uống.

Quý Thính vẫn đang ăn rất nhiều món mẹ nấu, hoàn toàn không biết mẹ đang thầm chê bai mình.

Ăn tối xong. Hai người bố lại lấy bàn cờ ra chơi, hai người mẹ đứng sau lưng chồng quan sát.

Quý Thính ngồi trên thành ghế sofa chơi game trên điện thoại. Đàm Vũ Trình ngồi bên cạnh, cùng cô lập thành một đội đi hoàn thành nhiệm vụ. Hai người phối hợp rất ăn ý trong trò chơi. Nhân vật của Đàm Vũ Trình hy sinh để cứu Quý Thính. Rảnh tay, anh đặt điện thoại lên bàn trà, lấy một quả quýt bóc ra đút cho cô. Quý Thính vô thức nghiêng đầu định ăn. Một giây sau, cô dừng lại, tự tay lấy đi.

Đàm Vũ Trình nhướng mày.

Quý Thính nhai miếng quýt, liếc nhìn sang bên kia. Hai vị phụ huynh nhất thời không nhìn về phía này. Khâu Đan và Tiếu Hi đang chăm chú khoa tay múa chân, còn hai người bố thì vững như Thái Sơn, hoàn toàn không bị hai bà vợ ảnh hưởng, như thể đang nhập thần.

Đàm Vũ Trình lại đưa cho cô miếng quýt nữa. Khi Quý Thính cầm lấy, anh khẽ xì một tiếng, ghé sát tai cô thì thầm: “Trước kia em không phải đã từng được anh đút cho ăn hay sao?”

Quý Thính nhìn anh: “Anh từng đút em ăn cái gì?”

Đàm Vũ Trình lười biếng nhìn cô.

Quả thực anh chưa từng đút cô ăn theo kiểu thông thường. Chỉ là khi ở bên nhau, anh thường ôm cô vào lòng và mớm cho cô, đôi khi còn cắn mấy miếng đồ ăn trong miệng cô. Quý Thính nhét miếng quýt vào miệng, cúi đầu điều khiển nhân vật chơi tiếp. Đàm Vũ Trình lấy quả măng cụt, tách vỏ cho cô. Quý Thính thích ăn măng cụt, nhưng không thể ăn quá nhiều, anh chỉ bóc ra hai múi rồi dừng lại.

Sau đó, Đàm Vũ Trình nhận được điện thoại của Trần Phi, anh đứng dậy đi rửa tay rồi quay lại dùng máy tính bảng xử lý công việc.

Quý Thính bị Khâu Đan gọi đi giúp pha trà. Cô rời khỏi trò chơi, ngồi trước khay trà, rót nước sôi rồi châm trà. Dù không chuyên nghiệp lắm nhưng cũng coi như ra dáng, cô dùng chiếc kẹp để gắp tách trà đưa cho mọi người.

Tiếu Hi ngồi xuống bên cạnh, vuốt nhẹ cổ tay cô, ý nói: “Cổ tay Quý Thính đeo vòng tay sẽ rất hợp.”

Đàm Vũ Trình ở bên cạnh ừm một tiếng. Quý Thính nghe thấy, quay đầu nhìn. Mẹ anh nói, anh ừm cái gì.

Tiếu Hi mỉm cười nói với Quý Thính: “Đợi chút nữa dì sẽ mua cho con một chiếc vòng tay để đeo nhé.”

Quý Thính lập tức từ chối: “Dì Tiếu, con rất ít khi đeo. Công việc ở tiệm nhiều, con không đeo được, dễ bị va đập, trầy xước rồi hỏng mất.”

“Không sao đâu, mua về giữ đó cũng được.” Tiếu Hi vỗ vỗ cổ tay cô, cười híp mắt nghiêng đầu nhìn cô.

Quý Thính bất lực. Tiếu Hi rất thường xuyên mua đồ trang sức cho cô, cô cũng có rất nhiều. Nhưng những chiếc vòng tay thường rất đắt tiền. Cô lặng lẽ đá anh dưới gầm bàn. Đàm Vũ Trình nhìn hộp thư, khóe mắt vương ý cười.

Đề xuất Cổ Đại: Khi Ta Ở Cổ Đại Làm Lão Thái Cực Phẩm
Quay lại truyện Đốt Cháy
BÌNH LUẬN