Tính ra đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Quý Lâm Đông nghe Đàm Vũ Trình nhắc đến chuyện có bạn gái. Ông mừng thay cho Đàm Huy, mừng vì con trai đã đến tuổi lập gia đình, bố mẹ anh cũng không cần phải lo lắng nữa.
Hai người đang tập trung chơi cờ thì cửa phòng làm việc mở ra. Khâu Đan cầm trên tay hai hộp cơm bước vào, thấy Đàm Vũ Trình thì hơi ngạc nhiên: “Vũ Trình, con đến lúc nào thế?”
Đàm Vũ Trình bước tới một bước, ngẩng đầu cười đáp: “Dì Khâu, con đến được một lúc rồi ạ.”
“Con ăn cơm chưa?” Khâu Đan đặt hai hộp cơm lên bàn.
Đàm Vũ Trình mỉm cười: “Con chưa ạ.”
“Sao không nói cho dì sớm? Vậy phần này cho con.” Khâu Đan đưa một phần cơm cho Đàm Vũ Trình. Anh nhìn bà, giọng nói thoải mái: “Con cảm ơn dì.”
“Ăn đi.” Khâu Đan đưa phần còn lại cho chồng.
Quý Lâm Đông nhận lấy, dặn vợ: “Em nhớ lấy thêm một phần nữa, anh đã nhờ phòng bếp hầm canh cho em rồi.”
“Em biết rồi.” Khâu Đan đứng dậy đi ra ngoài. Lúc chuẩn bị đóng cửa, bà nhìn thấy chồng đang cười rạng rỡ, hào hứng nói chuyện và chơi cờ với Vũ Trình. Khâu Đan lắc đầu, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Dưới ánh đèn văn phòng, gương mặt Đàm Vũ Trình vẫn toát lên vẻ phóng khoáng và quý phái.
Chín giờ tối.
Đàm Vũ Trình chào tạm biệt Quý Lâm Đông và Khâu Đan. Sau một buổi tối chơi cờ, cà vạt của anh hơi nới lỏng, cổ áo hé mở. Anh bước ra từ quầy thanh toán, dáng người cao ráo, vai rộng, đi về phía bãi đậu xe. Quý Lâm Đông và Khâu Đan đứng ở cửa tiễn anh, nhìn chiếc xe màu đen khuất dần.
Hai cô gái ở quầy bán rượu và thuốc lá bên cạnh tiến đến, chớp mắt gọi: “Chú Quý, cô Khâu…”
Quý Lâm Đông và Khâu Đan quay đầu nhìn họ.
Hai cô gái trẻ tuổi có vẻ ngượng ngùng, do dự một lúc mới hỏi: “Cho cháu hỏi một chút, người đàn ông vừa rồi tên là gì ạ?”
Khâu Đan lộ vẻ hiển nhiên trên mặt.
Quý Lâm Đông nhìn cô gái đang rụt rè, nói thẳng: “Cậu ấy đã có bạn gái rồi.”
“Dạ?” Cô gái bất ngờ.
Khâu Đan cũng khựng lại, quay sang nhìn chồng: “Vũ Trình có bạn gái rồi sao?”
Quý Lâm Đông gật đầu, vòng tay qua vai vợ: “Ban nãy nói chuyện, thằng bé vừa thừa nhận với anh.”
Khâu Đan vô cùng kinh ngạc.
Hai cô gái thấy ông bà chủ không có thời gian nói chuyện với mình, lại nghe tin người đàn ông kia đã có người yêu nên lặng lẽ lùi lại. Nỗ lực dũng cảm cuối cùng cũng tan biến.
Khâu Đan ngạc nhiên một lúc rồi thở dài: “Khó trách Quý Thính lại lo lắng. Hôm trước con bé đã dò hỏi em về chuyện bạn trai.”
“Con bé tính yêu tạm bợ à?”
Quý Lâm Đông nghe xong không đồng tình: “Anh không nghĩ Quý Thính là kiểu người sẽ tìm người tạm bợ. Có lẽ con bé chỉ tình cờ gặp được người khiến nó muốn thử một lần thôi.”
“Thử thì có thể thử… nhưng mà…” Khâu Đan nghĩ đến hình mẫu mà Quý Thính đã từng mô tả, bà lơ đãng liếc nhìn hai cô gái trẻ đang bàn tán ở phía kia, má họ vẫn còn ửng đỏ.
E rằng bạn gái của Vũ Trình sẽ rất vất vả, mà Quý Thính thì không chịu được khổ.
Sống đến tuổi của họ, ai cũng hiểu rõ thế giới bên trong và bên ngoài hôn nhân đầy rẫy phức tạp, đôi khi không phải thứ một người muốn trốn là có thể trốn được. Ngay cả Quý Lâm Đông đến tuổi trung niên cũng vẫn phong nhã. Trong siêu thị này vẫn còn rất nhiều người có tâm tư khác, Khâu Đan đã không biết bao nhiêu lần phải lo lắng, từng cho rất nhiều người nghỉ việc.
Sau bữa cơm tối.
Quý Thính cùng các nhân viên dọn dẹp cửa hàng Hoàng Hôn. Sách mới được xếp lên kệ, sách cũ được mang đi bảo quản, một tuần sau sẽ mang trở lại. Trong số sách mới có nhiều tạp chí, tiểu thuyết mà Tiểu Uyển thích, Quý Thính đã đặt riêng cho cô bé một chiếc tủ nhỏ.
Giá sách ở nhiều quán cà phê thường chỉ mang tính trang trí, sách hoặc phủ đầy bụi hoặc ngày càng ít đi. Nhưng ở chỗ Quý Thính lại khác, sách ở đây đều có thể thuê. Hầu hết là nhân viên văn phòng gần đó, họ ngại mua quá nhiều sách sẽ khó khăn khi chuyển đi, nên thường thuê sách tại tiệm và gửi lại sau khi đọc với mức phí thấp. Nếu đặc biệt muốn đọc thể loại nào, họ sẽ viết danh sách để nhờ Quý Thính mua giúp.
Dọn dẹp xong Hoàng Hôn, mọi người tan làm.
Quý Thính trở về căn hộ, tự tay giặt bộ nội y vừa mua rồi phơi khô. Sau đó cô đi tắm, mặc bộ đồ ngủ thoải mái và bật đèn sưởi, nằm trên ghế sô pha xem chương trình tạp kỹ.
Ổ khóa cửa kêu cạch cạch, Quý Thính quay đầu nhìn. Cửa đóng lại, Đàm Vũ Trình bước vào phòng, tay giơ lên tháo cà vạt. Anh ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau.
Quý Thính chống cằm lười biếng, khẽ hỏi: “Từ siêu thị nhà em về à?”
Đàm Vũ Trình cởi cà vạt, đầu ngón tay cởi cúc áo, khẽ "ừm" một tiếng.
Quý Thính lười biếng không nói gì thêm, khóe môi hơi nhếch lên. Đàm Vũ Trình đi tới chỗ cô, cúi người hôn lên môi cô. Sau một hồi dây dưa, Đàm Vũ Trình mới rời ra một chút, nhìn vào mắt cô rồi nói: “Anh chơi cờ với chú Quý cả buổi tối.”
Quý Thính "ừm" một tiếng. Trong mắt anh ánh lên tia sáng, cô biết ý anh là đi lấy lòng bố cô. Lông mày cô cong lên.
Đàm Vũ Trình lại hôn nhẹ lên lông mi cô, ánh mắt chứa ý cười: “Anh đi tắm.”
Quý Thính "ừm" một tiếng, tiếp tục ôm gối xem chương trình tạp kỹ.
Đàm Vũ Trình vào phòng lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm. Anh nhìn thấy trên cổ áo sơ mi dính thứ gì đó, mới nhớ ra đó là kem che khuyết điểm buổi sáng.
Anh nhìn thăm dò Quý Thính một chút rồi hỏi: “Kem che khuyết điểm này xử lý thế nào?”
Quý Thính nhìn sang, thấy vết nhỏ dính trên cổ áo đen của anh. Cô mới kịp phản ứng, bước xuống thảm, đi chân trần qua nói: “Chỉ cần lau bằng bông tẩy trang là được.”
Quý Thính bước lên sàn nhà tắm ẩm ướt, mở tủ lấy nước và bông tẩy trang ra, xoay người kéo cổ áo anh xuống, luồn miếng bông vào. Đàm Vũ Trình cụp mắt nhìn, một tay vòng qua eo đỡ cô, tránh cô bị ngã trên sàn trơn trượt.
Sau khi Quý Thính lau xong, vết cắn tối qua đã hơi xanh tím, vết răng sâu nông rõ ràng hệt như một hình xăm. Cô ngước mắt lên nói: “Thật ra trông cũng đẹp mắt.”
Đàm Vũ Trình nhướng mày: “Em cắn đẹp đấy.”
Quý Thính đánh vào vai anh một cái, Đàm Vũ Trình cười khẽ. Anh ngước mắt nhìn mình trong gương, dấu răng của cô lưu lại trên mép cổ áo trông rất đẹp, như thể cô đang lưu lại dấu vết sở hữu trên người anh.
Anh thu hồi tầm mắt, cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Tắm chung nhé.”
Quý Thính theo phản xạ muốn rời đi. Giây tiếp theo, cô bị anh bế lên bồn rửa mặt, Quý Thính kêu "a" một tiếng, môi liền bị anh hôn lấy. Đầu ngón tay cô níu lấy chiếc áo trên vai anh, chẳng mấy chốc đã biến thành cô ôm lấy cổ anh.
Chương trình tạp kỹ bên ngoài vẫn vang lên tiếng cười, cảnh khách mời ngã xuống bùn.
Ánh sáng và bóng tối đan xen với bóng người trong phòng tắm. Áo sơ mi và bộ đồ ngủ của Quý Thính rơi xuống, xương quai xanh như một vũng nước, vẻ mặt mơ hồ mê người. Đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp vòng quanh eo anh.
Đêm khuya.
Vũ Hy đang trực ca đêm. Sau khi xong việc, cô bước ra khỏi khách sạn. Cô nhìn thấy Mộng Gia đang đứng cách cửa không xa, ngậm điếu thuốc trên môi, đi đôi giày cao gót bảy phân, khoanh tay đứng đó.
Vũ Hy mặc bộ vest đi ra, hỏi: “Sao không vào trong ngồi?”
Mộng Gia nhìn cô một cái, nói: “Không vào.”
“Mấy giờ cậu tan làm?”
Vũ Hy mỉm cười: “Sáng mai, nhưng nếu cậu muốn ăn khuya, tớ có thể xin nghỉ hai tiếng để đi cùng.”
“Vậy cậu mời.”
Vũ Hy gật đầu, lấy điện thoại di động ra xin nghỉ. Mộng Gia thấy cô gọi điện, kéo tay cô đi về phía cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó.
Vũ Hy cất điện thoại, nhìn Mộng Gia: “Cậu còn chưa nghĩ thông suốt à?”
Mộng Gia nhìn Vũ Hy, dập điếu thuốc xuống rồi hỏi: “Nghĩ thông suốt cái gì? Chuyện của Đàm Vũ Trình và Quý Thính à?”
Vũ Hy gật đầu.
Mộng Gia cắn răng: “Lúc tớ theo đuổi Đàm Vũ Trình, tớ đâu thấy cậu có hứng thú như vậy. Bây giờ lại muốn ép tớ phải nhanh chóng chấp nhận để họ có thể vui vẻ hạnh phúc bên nhau sao?”
Vũ Hy bất đắc dĩ: “Tớ không có ý đó. Mấy ngày nay tớ cũng không dám hỏi tâm trạng của cậu, chỉ là đang quan tâm suy nghĩ của cậu thôi.”
Mộng Gia trợn mắt trừng một cái, gọi rất nhiều cá viên cà ri và tương ớt tỏi. Vũ Hy lấy hai chai sữa chua, trả tiền. Hai người đi đến chiếc bàn cao đứng ăn. Mộng Gia dùng xiên xiên cá viên, ăn từng miếng một, rất nhanh.
Vũ Hy uống sữa chua, dựa vào bàn cao nhìn Mộng Gia: “Quý Thính, tuy cậu ấy không nói nhưng rất quan tâm đến cậu. Cậu thấy đấy, mấy năm nay chúng ta luôn đến cửa hàng gây phiền toái, nhưng cậu ấy chưa bao giờ tức giận. Cậu sống ở xa như vậy, phải nhờ người lái xe đến mang cho cậu một hoặc hai ly cà phê, có khi còn mang bánh từ cửa hàng cho. Nhưng cậu ấy đều không so đo với cậu.”
Mộng Gia bĩu môi ăn cá viên: “Không phải tớ cũng mua cho cậu ấy một chiếc túi đẹp đắt tiền hay sao.”
“Cậu không mua thì cậu ấy không có sao? Đàm Vũ Trình sẽ mua cho cậu ấy.”
Mộng Gia nghe lời này, liếc nhìn Vũ Hy.
Vũ Hy mỉm cười, bắt gặp ánh mắt Mộng Gia: “Quý Thính vẫn rất tốt bụng mà.”
Mộng Gia "xì" một tiếng, xé hộp sữa chua rồi cắm ống hút.
Vũ Hy cầm hộp sữa chua nói: “Dù sao, biết chuyện của hai người họ tớ cũng rất vui.”
“Tớ rất vui khi thấy một nhóm bạn cùng lớp nói về Thính Thính và Đàm Vũ Trình trong nhóm chat. Mặc dù không biết tại sao lại vui như vậy, nhưng có một điều rõ ràng là Thính Thính rất xinh đẹp, không hề thua kém Thư Tiêu. Cậu ấy xứng đáng được người khác nói đến và ghen tị.”
Mộng Gia không nói gì. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Quý Thính thật sự rất xứng đáng.
Sáng sớm hôm sau.
Quý Thính dậy trễ một chút, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mặc váy hai dây ngáp dài bước ra ngoài. Cô thấy Đàm Vũ Trình mặc áo sơ mi và quần dài màu xám đang ngồi trên ghế sô pha, tay lướt máy tính bảng, hình như anh đang làm việc. Quý Thính đi tới, lười biếng ngồi vào vòng tay anh.
Khóe môi Đàm Vũ Trình hơi nhếch lên, đôi bàn tay to lớn ôm eo cô. Quý Thính ôm lấy cổ anh, tựa vào vai anh, liếc nhìn máy tính bảng: “Đây là cái gì vậy?”
Mất mấy giây anh mới phản ứng: “Thị Tỉnh?”
“Anh đã trang trí lại à?”
Quý Thính tỉnh táo hơn nhiều, tò mò nhìn sang.
“Thị Tỉnh” là nhà hàng dã ngoại đầu tiên do Đàm Vũ Trình mở. Nó đã trở nên rất nổi tiếng ngay khi mới ra mắt vì địa điểm rất rộng và cách trang trí khá thịnh hành vào thời điểm đó. Sau vài năm, phong cách dã ngoại bùng nổ, nhà hàng của anh đã trở thành nơi khởi xướng hoạt động dã ngoại. Ban đầu chỉ là kinh doanh bán vé nhưng hoạt động rất tốt. Lúc này, giao diện về phong cách cắm trại kiểu mới của “Thị Tỉnh” đang hiện trên máy tính bảng của anh.
Đàm Vũ Trình vuốt màn hình cho cô xem phong cách trang trí mới. Anh nói: “Đã bắt đầu từ hai tháng trước, thay đổi từ trong ra ngoài.”
Quý Thính nhìn qua khen ngợi: “Không tệ, có không khí hơn trước.”
Lúc đầu, Thị Tỉnh chủ yếu theo phong cách ngoài trời thoáng đãng. Hiện tại đã tăng thêm một số kiểu sân mới, điều này ngay lập tức nâng cao bầu không khí chung.
Đàm Vũ Trình nghe cô khen ngợi, trong mắt tràn đầy ý cười. Anh cho cô xem mọi thứ xong rồi nói: “Tối nay mời Long Không và những người khác đến tụ họp ở nhà hàng.”
“Lâu như vậy rồi, cơn giận cũng tiêu tan rồi.” Đàm Vũ Trình giọng lười biếng, thản nhiên nói.
Quý Thính nghĩ đến vẻ mặt Long Không khi tung tin đồn trong nhóm, chắc hẳn đã bớt giận rồi nhỉ?
Đàm Vũ Trình mở nhóm chat năm người:
Đàm: Tối nay đến Thị Tỉnh, tôi mời.
Tin nhắn được gửi đi, yên lặng vài giây.
Long Không: Đi.
Vũ Hy: Được, được.
Mộng Gia: .
Mộng Gia dường như tâm trạng vẫn còn kích động sau khoảng thời gian này, nhưng Đàm Vũ Trình không quan tâm. Quý Thính ở bên cạnh vẫn không ngừng suy nghĩ. Cô cầm máy tính bảng bấm vào và chỉnh sửa, bấm nút gọi nhỏ.
Quý Thính: Mộng Gia.
Mộng Gia: Đi, đi, đi!
Mộng Gia nhanh chóng trả lời ba chữ. Quý Thính mỉm cười.
Đàm Vũ Trình nhìn cô, cười khẩy một tiếng: “Cô ấy đi hay không thì có gì quan trọng?”
Quý Thính liếc nhìn anh.
Đàm Vũ Trình hơi nhướng mày, kéo cô từ chỗ ngồi bên cạnh sang vị trí khác. Quý Thính mất cảnh giác, đối mặt với anh, đưa tay giữ vai anh hỏi: “Anh không đi làm à?”
Đàm Vũ Trình tựa lưng vào ghế, đôi chân dài hơi tách ra. Cô ngồi trên đùi anh, váy xộc xệch, khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút cảm giác mơ màng như vừa mới tỉnh dậy. Đàm Vũ Trình nói: “Gần đây anh có thể đi muộn một chút.”
Quý Thính "ồ" một tiếng, ngáp một cái rồi lại dựa vào vòng tay anh. Đàm Vũ Trình ôm cô, cúi đầu nhìn. Quý Thính còn có chút buồn ngủ nên dựa vào lòng ngực anh, lại ngủ thiếp đi.
Dù sao thì sáng nay Trương Dương sẽ là người mở cửa tiệm.
Buổi tối ra ngoài.
Khoảng hơn năm giờ chiều, Quý Thính trở về căn hộ, thay một chiếc áo sơ mi màu hoa mai và váy denim, tóc xõa trên vai. Cô xách túi đi xuống lầu, chiếc xe màu đen đã đỗ ở đó. Quý Thính mở cửa xe bước vào.
Đàm Vũ Trình mặc áo sơ mi và quần dài màu đen. Vết cắn trên cổ áo hôm nay không che đi. Anh chống tay trên bảng điều khiển trung tâm, thắt dây an toàn cho cô rồi thuận thế hôn lên môi cô. Sau đó khởi động xe. Lông mày Quý Thính cong lên, chiếc xe màu đen lái ra ngoài.
Lúc hoàng hôn, họ đã đến Thị Tỉnh.
Lần trước đến đây hai người mới bắt đầu dây dưa với nhau, nhưng lần này đã có chuyển biến lớn. Quý Thính đi giày cao gót được Đàm Vũ Trình nắm tay bước vào, xem cửa hàng mới sửa sang. Khi nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy cô, họ đều cảm thấy có chút quen mắt, nhưng đều kịp phản ứng đây chính là vợ tương lai của sếp. Thật xinh đẹp.
Sau khi đi dạo quanh một vòng, họ trở lại bàn ngoài cùng. Một nhân viên đã mang một phần salad trái cây tới cho Quý Thính. Đàm Vũ Trình ngồi cạnh, mở một lon bia.
Một lúc sau, Long Không lái xe tới, Vũ Hy đi cùng xe của anh ta. Hai người xuống xe đi lên, Quý Thính nhìn thấy. Vũ Hy mỉm cười bước nhanh tới ngồi cạnh Quý Thính, cúi đầu chào Đàm Vũ Trình: “Chào buổi tối Đàm Vũ Trình.”
Đàm Vũ Trình nhìn cô ấy, cầm lấy chai bia rót cho mỗi người một ly. Quý Thính nhìn Long Không.
Long Không cũng nở nụ cười quen thuộc, nụ cười giống như cựu lớp trưởng. Anh ta kéo ghế ngồi xuống nói: “Chào buổi tối Quý Thính.”
Quý Thính mỉm cười: “Chào buổi tối.”
Đàm Vũ Trình đẩy ly bia tới chỗ Long Không. Long Không nhận lấy cụng ly với anh. Đàm Vũ Trình cũng cầm ly bia lên chạm với anh ta, rồi nhấp một ngụm.
Long Không quay lại nhìn một chút: “Thay đổi rồi à?”
Đàm Vũ Trình "ừm" một tiếng, cầm xiên thịt lên gắp lươn xiên đặt vào đĩa của cô. Quý Thính cầm đũa ăn. Long Không nhìn theo động tác của Đàm Vũ Trình. Quả thực, Đàm Vũ Trình đã chăm sóc Quý Thính theo cách này từ rất lâu rồi.
Anh ta nhún vai mỉm cười: “Thật tuyệt.”
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên: “Có cái gì tuyệt?”
Long Không chỉ vào anh và Quý Thính: “Hai người các cậu rất xứng đôi.”
Khóe môi Đàm Vũ Trình hơi cong lên: “Đương nhiên.”
Long Không: “…”
Vũ Hy ở một bên che miệng cười, nắm lấy tay Quý Thính: “Đàm Vũ Trình khá tự tin đấy.”
Quý Thính mỉm cười.
Mọi người tụ tập ở đây để ăn thịt nướng. Một lúc sau, chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại, Mộng Gia mặc áo dây cùng quần short, đi giày cao gót tiến đến. Cô bước đi khó khăn và lẩm bẩm vài câu bằng tiếng Quảng Đông. Vũ Hy cười lớn, nhanh chóng đứng dậy kéo cô đến.
Quý Thính bị Vũ Hy kéo đi, cô cũng đang đi giày cao gót, chỉ có thể đứng ở trên vươn tay về phía trước. Mộng Gia nhìn thấy bàn tay thon dài và đôi mắt xinh đẹp đang mỉm cười của Quý Thính. Cô cố tình dùng sức cầm tay Quý Thính, nhưng ánh mắt lại chạm phải mắt của Đàm Vũ Trình đang uống rượu và chỗ cổ áo hơi mở của anh. Mộng Gia rụt rè, sức lực thả lỏng một chút, ngoan ngoãn leo lên đỉnh dốc.
Quý Thính mỉm cười nhìn cô, cũng cảm nhận được ý định vừa rồi của cô ấy. Mộng Gia nhìn vào đôi mắt tươi cười của Quý Thính, không có chút tức giận nào huống chi là có cảm xúc không tốt khác, tựa hồ đã nhìn thấu ý đồ của cô.
Mộng Gia tặc lưỡi một tiếng không bận tâm, nắm lấy cánh tay Quý Thính hỏi: “Khi nào cậu kết hôn?”
Quý Thính bị cô kéo bước vào, nghe vậy thì hơi ngạc nhiên: “Không nhanh như vậy đâu.”
“Cậu ta chỉ thật sự thuộc về cậu sau khi kết hôn.” Mộng Gia cười nói.
Quý Thính nghe xong liếc nhìn cô ấy: “Cậu chắc chắn chứ?”
Mộng Gia: “…”
Phì. Quý Thính quá tỉnh táo.
Đến bàn ăn, Quý Thính vuốt phẳng váy rồi ngồi xuống. Vũ Hy ngồi bên cạnh cô, Mộng Gia ngồi xuống bên cạnh Long Không. Đàm Vũ Trình không rót bia cho Mộng Gia, ngược lại Quý Thính rót. Đàm Vũ Trình cứ thỉnh thoảng lại đặt tay lên tay vịn của Quý Thính, thản nhiên uống rượu.
Ba người phụ nữ trò chuyện. Long Không trò chuyện với Đàm Vũ Trình về chuyện của bọn anh. Thỉnh thoảng, Long Không cũng nhắc đến một số chủ đề thú vị, ba người phụ nữ sẽ lắng nghe và thảo luận về chúng.
Khi Quý Thính nghe thấy chuyện gì đó buồn cười, cô lại xích đến gần Đàm Vũ Trình để nói chuyện với anh. Đàm Vũ Trình cúi đầu lắng nghe và nắm lấy tay cô. Tình cảm của họ không hề che giấu.
Mộng Gia ngước mắt lên nhìn, chống cằm nheo mắt.
Long Không hoàn toàn không còn giận, cười nói: “Anh Trình, Quý Thính, hai người không định công khai một chút sao?”
Vũ Hy thăm dò: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Đàm Vũ Trình nhướng mày nhìn Quý Thính. Quý Thính dựa vào tay vịn khoác tay anh, anh nắm lấy bàn tay cô, đầu ngón tay cô bị anh siết chặt. Họ đối mắt nhìn nhau.
Khóe môi Đàm Vũ Trình hơi nhếch lên: “Em có muốn công khai một chút không?”
Tim Quý Thính đập thình thịch, cô nói: “Được.”
Đàm Vũ Trình cầm lấy điện thoại cúi xuống bấm. Quý Thính cũng lấy điện thoại di động bấm vào vòng bạn bè, nhất thời không biết nên dùng bức ảnh nào. Cuối cùng cô chọn được một bức ảnh chụp anh.
Trước khi định đăng lên, cô đến gần Đàm Vũ Trình thì thầm: “….Bố mẹ em.”
Đàm Vũ Trình hơi nhướng mày. Vài giây sau, bố mẹ vợ tương lai bị chặn trước, bài viết được đăng lên. Bên Quý Thính cũng tương tự, cô đã chặn cả bố mẹ rồi mới gửi đi.
Vài giây sau anh đăng trước. Bức ảnh anh chọn là bức ảnh chụp cô trong phòng khách, cô đang ngồi trên tấm thảm đọc sách, khuôn mặt nhìn nghiêng rất tập trung.
Đàm: Đây là sự lựa chọn của trái tim tôi, một tình yêu không thể diễn tả được.
(Kèm hình chụp)
Quý Thính: Rất vui khi được ở bên cạnh anh.
(Kèm hình chụp)
Sự chênh lệch giữa hai bức ảnh chỉ cách nhau một vài giây. Ngay khi nó được đăng lên, vòng bạn bè và bạn học chung đều như bị nổ tung.
Giang Lệ: Họ ở bên nhau à?
Asan: Xin chúc mừng.
Một bạn nữ cùng lớp: Chết tiệt, Đàm Vũ Trình, lời tỏ tình của cậu quá đẳng cấp.
Một bạn nam cùng lớp: Quý Thính xinh đẹp như vậy, bị Đàm Vũ Trình cướp mất rồi.
Giang Lệ: Quý Thính thật dịu dàng.
Ôn Nam Tịch: Tốt quá.
Phó Diên: Chà, chúc mừng, chúc mừng, bạn tôi đã thượng vị.
Asan: Chúc phúc cho hai người, sớm kết hôn nhé!
Đề xuất Hiện Đại: Ác Giống Cái Kiều Mềm, Hãm Sâu Năm Thú Phu Vào Tu La Tràng