Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 48

Editor: Đá Bào
Beta: Bảo Trân

Lúc này trời không còn nắng, sắc trời đã hơi tối, gió thổi làm lá cây liên tục rơi rụng. Hai người bước lên cầu vượt, Tiểu Chu nhìn thấy Thư Tiêu đang ngồi bên cửa sổ trong quán Hoàng Hôn.

Cô ấy gọi Quý Thính: “Chị Thính.”

Quý Thính đáp lại một tiếng "ừ", rồi quay đầu nhìn về phía Tiểu Chu.

Tiểu Chu bước theo cô, dừng lại gần và hỏi: “Em muốn hỏi chút, tại sao anh Đàm Vũ Trình lại chia tay với cô gái đẹp kia vậy?”

Quý Thính sửng sốt một chút. Khi chuẩn bị xuống cầu vượt thì cô đi xuống trước, Tiểu Chu bước theo bên cạnh thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Quý Thính suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đừng hóng mấy chuyện bát quái như vậy.”

Tiểu Chu nghe vậy, cười ha ha nói: “Em chỉ là tò mò thôi mà.”

Cô chỉ nhớ lại những bức ảnh từng thấy trước đây. Vào ngày hôm đó, Quý Thính đang điều chỉnh các loại bánh cùng quản lý trong phòng nướng bánh thì chị Vu Hy cùng đại tiểu thư kia đang uống cà phê trong Hoàng Hôn. Khi cô mang thêm đá viên cho chị Vu Hy, nhìn vào màn hình điện thoại cô chợt thấy một tấm ảnh nhóm học sinh. Trong ảnh, có thể nhận ra ngay anh Đàm Vũ Trình, đương nhiên cũng có chị Thính trong đó. Còn có một cô gái đứng trước mặt anh Đàm Vũ Trình, ánh mắt anh dường như đang hướng về cô gái đó. Lúc ấy, cô ấy rất tò mò muốn hỏi. Vu Hy sau đó đã kể cho cô nghe và cho xem ảnh hiện tại của Thư Tiêu.

Tiểu Chu ngắm nhìn cô chủ xinh đẹp bên cạnh mình. Nếu là cô, mà anh Đàm Vũ Trình đối xử tốt như vậy, tổ chức sinh nhật chuẩn bị nhiều quà như thế mà không nhắc đến chuyện khác, cô chắc chắn sẽ rất thích anh ấy. Nhưng Quý Thính không hề có biểu hiện như vậy. Chị Thính có phải là người thích anh Đàm Vũ Trình hay không? Tiểu Chu rất tò mò.

Quý Thính không biết lúc này Tiểu Chu đang nghĩ gì. Cà phê không nhiều, hai người cầm là đủ, nhưng tốt nhất là giao càng sớm càng tốt. Cô bước vào tòa nhà Thời Đại Trác Tuyệt. Lúc này có rất nhiều người xuống uống trà chiều, thang máy phải chờ lâu, còn có những người giao hàng khác chen chúc trong thang máy.

Chờ một hồi, Quý Thính và Tiểu Chu bước vào thang máy. Mũ của một cậu giao hàng va vào Tiểu Chu khiến cô dựa sát vào người Quý Thính.

Vừa bước ra khỏi thang máy, rẽ ngang thì họ gặp ngay Đàm Vũ Trình, Trần Phi và hai người đàn ông khác đang trò chuyện ở quầy lễ tân. Anh ăn mặc đơn giản như thường lệ, chỉ áo sơ mi và quần tây đen. Tuy vai rộng, chân dài nhưng trông vẫn rất cuốn hút.

Trần Phi nhìn thấy bọn họ, gọi: “Này, chị Thính, Tiểu Chu, ở đây kia kìa.”

Tiểu Chu lập tức đáp: “Em đến đây, anh Trần Phi.”

Quý Thính bị hai người trêu cười. Khi cô ngước nhìn lên, ánh mắt của Đàm Vũ Trình cũng vô tình nhìn nhau qua lại. Đi được một đoạn, lời nói của Thư Tiêu hiện lên trong đầu Quý Thính. Cô dừng lại, bước tới đưa ly cà phê trong tay cho anh. Đàm Vũ Trình nhận lấy ly cà phê đầy đá, cụp mắt nhìn cô hỏi: “Còn đau không?”

Bên cạnh còn có hai người đàn ông mà cô không quen biết cũng đang theo dõi.

Quý Thính đáp: “Không còn đau nữa rồi.”

“Ừm,” Đàm Vũ Trình gật đầu.

Tiểu Chu bên kia đưa ly còn lại cho Trần Phi. Trần Phi nhận lấy, Tiểu Chu cười nói: “Anh Trần Phi, nhớ đếm cho kỹ nhé.”

“Bây giờ đã rõ rồi, cần gì đếm nữa?” Trần Phi trừng mắt, rồi đưa cà phê cho hai người đàn ông bên cạnh Đàm Vũ Trình. Nhìn thấy túi đồ trong tay Quý Thính, anh hỏi: “Chị Thính, chị còn phải đưa cà phê cho ai nữa à?”

Tiểu Chu tiến tới lấy một phần từ tay Quý Thính. Quý Thính đáp lại Trần Phi: “Ừ, còn một chỗ nữa.”

“Hồng Tường hả? Nó ở ngay tòa bên cạnh.” Trần Phi có đôi mắt tinh nhanh, nhìn tên ghi chú trên túi rồi nhận ra ngay.

Đàm Vũ Trình nghe thấy hai chữ ấy liền hơi cụp mắt, lặng lẽ nhìn tờ ghi chú bánh sừng bò trong tay Quý Thính, đúng là tên Hồng Tường. Anh mở nắp cà phê, hỏi bình tĩnh: “Những người khác trong tiệm đâu rồi?”

Quý Thính nhẹ nhàng đáp: “Họ đều bận hết rồi.”

“Đi thôi,” cô nói, cùng Tiểu Chu tới thang máy. Cửa thang máy vừa mở, Quý Thính và Tiểu Chu bước vào.

Trần Phi nhanh chóng chia hai ly còn lại cho hai người bên kia, dùng giác quan thứ sáu liếc nhìn Đàm Vũ Trình. Cậu ta luôn cảm thấy anh Đàm có vẻ chú ý đến Hồng Tường. Đàm Vũ Trình cầm ly cà phê uống một ngụm, ánh mắt không lộ rõ điều gì, có chăng chỉ là điều gì sâu thẳm nhất.

Trong thang máy, Quý Thính đứng ngơ ngác. Vừa bước ra đã thấy anh đứng trước quầy lễ tân, dáng vẻ rất thu hút, hồi cấp 3 cũng vậy, giờ vẫn thế.

“Đinh—”

Thang máy đến tầng một.

Quý Thính lấy lại bình tĩnh, gạt bỏ những suy nghĩ, theo Tiểu Chu đi đến tòa kế bên, nơi công ty Hồng Tường tọa lạc trên tầng mười sáu. Vừa ra khỏi thang máy, cô tiến đến quầy lễ tân và hỏi một câu. Không lâu sau, Phương Vũ mặc comple, đi giày da bước ra với nụ cười trên môi. Quý Thính mỉm cười rồi trao đồ trong tay cho anh.

Phương Vũ nhận lấy rồi hỏi: “Bên ngoài có lạnh không?”

Quý Thính đáp: “Sau khi anh tan làm sẽ biết.”

“Chắc chắn là lạnh, em có muốn vào ngồi một chút không?” Phương Vũ ngỏ lời. Quý Thính lắc đầu: “Em không vào đâu, sợ làm phiền anh.”

“Không sao, bây giờ mọi người đều đang nghỉ ngơi. Chỗ chúng tôi có giờ nghỉ. Không ngờ hôm nay em lại là người giao đồ, tôi còn tưởng phải gọi thêm vài ngày nữa.” Phương Vũ cười rạng rỡ, ánh mắt hai mí rõ to.

Tiểu Chu đứng một bên nghe thấy, nở nụ cười kỳ quái, rồi nói xen vào: “Hôm nay đúng lúc chị Thính rảnh mà.”

“Thật sao?” Phương Vũ nhìn Tiểu Chu, “Đó là niềm vinh dự của tôi.”

“Đương nhiên rồi.” Tiểu Chu nghĩ nụ cười của anh rất tỏa sáng và dễ gần, cô mới dám tham gia vào cuộc trò chuyện. Ngược lại nếu là anh Đàm Vũ Trình, cô sẽ cân nhắc hơn nhiều. Nhưng những người như anh Đàm Vũ Trình lại rất thú vị. Cô đang nghĩ linh tinh, Quý Thính quay sang nói với Phương Vũ: “Đồ đã giao xong rồi, chúng tôi đi trước đây.”

“Chờ tý.” Phương Vũ lập tức gọi lại, nhìn mặt xinh đẹp của Quý Thính, nói: “Chờ chút nhé.” Nói xong, anh quay người vào trong, tiện thể mang cà phê và bánh sừng bò cho đồng nghiệp.

Tiểu Chu đụng vai Quý Thính hỏi: “Anh ấy làm gì vậy?”

Quý Thính cũng hơi bối rối, đứng ở quầy lễ tân.

Chẳng mấy lát sau, Phương Vũ lại ra ngoài, trên tay cầm một cuốn sách đưa cho Quý Thính, cười nói: “Cái này cho em.”

Đó là cuốn sách “Kết thúc hay bắt đầu” của Bối Dao. Quý Thính nhìn thấy sắc mặt sửng sốt, ngước lên nhìn Phương Vũ. Anh mỉm cười nói: “Có chữ ký. Tôi không rõ vì sao, chỉ thấy nó hợp với em thôi.”

Ngón tay Quý Thính dừng lại, thản nhiên nói: “Chữ ký này có giá trị lắm, tôi không thể nhận đâu.”

“Không sao đâu. Tôi thích sưu tầm sách có chữ ký, thấy thú vị là gom hết. May mà tìm được cuốn này còn có chữ ký, tôi nghĩ nó hợp với em.” Phương Vũ cười rồi đưa cuốn sách về phía trước.

Quý Thính nhìn trang bìa.

Gió thổi trên vai Quý Thính, trong gió là những ngôi sao lấp lánh.

Cô lại nhìn về Phương Vũ. Trên gương mặt anh vẫn nở nụ cười, Quý Thính không phải người nhút nhát, cô nghĩ rồi nhận lấy cuốn sách: “Lần sau nếu tìm được sách hay, tôi sẽ giữ lại cho anh một cuốn.”

“Được.” Phương Vũ gật đầu.

Quý Thính cười, nói lời chào: “Vậy chúng tôi đi trước.”

“Ừ, tạm biệt.” Phương Vũ gật đầu.

Tiểu Chu cũng chào anh rồi theo Quý Thính bước vào thang máy. Vào trong thang máy, Tiểu Chu mở miệng dò hỏi, nhìn cuốn sách trên tay Quý Thính: “Đây là tuyển tập thơ hả chị?”

Quý Thính gật đầu.

Tiểu Chu nhìn sắc mặt chị nói: “Anh chàng đẹp trai kia thích chị phải không, chị Thính?”

Quý Thính ngước mắt nhìn Tiểu Chu: “Đừng nói lung tung.”

Tiểu Chu cười ha ha: “Chị Thính, chị xinh đẹp vậy, có người thích là bình thường thôi. Hơn nữa anh chàng đẹp trai kia còn gọi hai lần, nhờ chị giao hàng, ý nghĩa không đơn giản đâu.”

Quý Thính nhìn Tiểu Chu một cái, nói: “Em thật biết chọn từ ngữ đấy.”

Tiểu Chu lại cười.

Quý Thính từ chối bàn luận chuyện này, nhìn vào cuốn sách trên tay rồi đi ra khỏi thang máy. Phương Vũ có thích cô hay không không quan trọng, quan trọng là cô thích những cuốn sách anh tặng.

Trở lại quán Hoàng Hôn, Thư Tiêu đã rời đi. Tiểu Uyển cầm một mảnh giấy đưa cho Quý Thính, nói: “Chị Thính, cô gái xinh đẹp bên cửa sổ vừa để lại cho chị.”

Quý Thính nhận lấy, mở ra đọc. Trên đó là nét chữ đẹp của Thư Tiêu:

“Quý Thính, tôi đã về nhà.

Tôi quyết định sẽ cố gắng thử lại, vì rất khó để gặp được một người tốt như anh ấy.

— Thư Tiêu.”

Quý Thính nhìn chằm chằm một lúc, gấp tờ giấy lại, nghĩ ngợi rồi xé bỏ. Cô không thấy cần thiết giữ lại, liền xé ra và ném vào thùng rác.

Ban đêm.

Trở về căn hộ, Quý Thính sau khi tắm xong, mặc bộ đồ ngủ mềm mại ngồi trên sofa, đắp chăn điều hòa, lấy cuốn sách Phương Vũ đưa ra mở ra đọc thản nhiên. Cô cũng tìm thấy lời chúc phúc mà Đàm Vũ Trình đã viết cho mình.

Cô liên hệ với hiệu sách để đặt mua một cuốn sách có chữ ký của Uông Tử Kỳ làm quà cho Phương Vũ.

Bíp bíp — điện thoại vang lên, Phương Vũ gửi cho Quý Thính một danh sách phim.

Phương Vũ hỏi: “Em xem mấy bộ này chưa?”

Quý Thính trả lời: “Tôi xem rồi hai bộ.”

Phương Vũ cười nói: “Có thời gian rảnh thì cùng xem những bộ còn lại đi.”

Quý Thính ngừng một lúc rồi đáp: “Được.”

Phương Vũ hỏi: “Cửa tiệm của em đóng cửa rồi sao? Tôi vừa lái xe ngang qua.”

Quý Thính đáp: “Ừ, đã 10 giờ rồi, anh vừa tan làm chứ?”

Phương Vũ nói: “Đúng, tăng ca. Tòa nhà Thời đại Trác Tuyệt bên cạnh tôi cũng còn khá nhiều văn phòng sáng đèn.”

Quý Thính nói lại: “Ừm, vậy anh lái xe cẩn thận nhé.”

Phương Vũ đáp: “Được.”

Lúc này, điện thoại lại reo, có tin nhắn từ người dùng ảnh đại diện màu đen. Quý Thính bấm vào xem.

Đàm nhắn: “Nhớ bật máy sưởi nhé.”

Quý Thính dừng một lúc rồi trả lời: “Đã bật rồi, anh vẫn tăng ca à?”

Đàm: “Ừm.”

Đàm: “Lại xem Sicily sao?”

Quý Thính: “Không, đang đọc sách.”

Đàm: “Ồ?”

Quý Thính: “Tùy tiện lật xem chút, ‘Kết thúc hay bắt đầu’.”

Đàm: “Em có cuốn sách này khi nào vậy?”

Quý Thính suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Phương Vũ đưa.”

Đàm: “Ồ?”

Quý Thính không đáp nữa, cô đóng sách lại vì hơi buồn ngủ, đứng dậy đi tắm lại, đánh răng rồi trở về phòng ngủ. Những ngày tiếp theo, Hồng Tường ngày nào cũng gọi cà phê nhưng không nhờ Quý Thính giao nữa. Phương Vũ nói với cô trên WeChat rằng anh ngại người khác nghĩ mình thô tục, một hai lần thì không sao, nhưng gọi ba bốn lần thì thật sự quá đáng. Quý Thính cười khẽ.

Tối hôm đó, Quý Thính đóng cửa tiệm, về căn hộ. Sau khi tắm xong, chủ hiệu sách báo rằng sách đã được gửi đi, có thể ngày mai sẽ đến. Quý Thính đáp: “Được.”

Phương Vũ nhắn rất nhiều, thường lên WeChat trò chuyện với Quý Thính. Anh đi dự tiệc xã giao, còn chia sẻ hình ảnh không khí buổi tiệc cho cô xem. Quý Thính ít khi chia sẻ, nhưng khi Phương Vũ gửi thì cô luôn đáp lại. Hai người còn tranh luận xem uống bia hay rượu ngoại khó chịu hơn, phân loại độ khó chịu theo cấp bậc. Quý Thính cảm thấy bia khó chịu nhất nhưng cũng sảng khoái nhất, còn Phương Vũ thấy rượu ngoại khó chịu hơn vì hậu vị mạnh.

Quý Thính cười nói: “Được rồi, mỗi người có suy nghĩ riêng của mình.”

Phương Vũ: “Theo lời em nói thì có vẻ em biết uống đấy.”

Quý Thính: “Cũng được thôi.”

Lúc này, điện thoại của Quý Thính vang lên, người gọi là Khâu Đan. Quý Thính không nói chuyện với Phương Vũ nữa mà bắt máy. Cô vừa sấy tóc, chân tóc còn hơi ướt, gọi một tiếng: “Mẹ.”

Khâu Đan bên kia dừng lại, hỏi: “Con chưa ngủ à?”

Quý Thính ừm một tiếng: “Con vừa gội đầu xong.”

Khâu Đan dặn: “Nhớ sấy khô nhé.”

“Dạ vâng.”

“Gần đây con có liên lạc gì với Phương Vũ không?” Khâu Đan trầm ngâm một lúc rồi hỏi.

Quý Thính đáp: “Có ạ.”

Khâu Đan im lặng một lúc rồi nói giọng rất nhỏ: “Hay là, con đừng liên lạc với anh ta nữa nhé.”

Quý Thính hơi sửng sốt, hỏi: “Tại sao ạ?”

Khâu Đan ngập ngừng nói: “Là lỗi của mẹ, vì không tìm hiểu kỹ.”

“Anh ta có nhiều bạn gái khi còn du học, rất phong lưu. Ngoài ra, có vẻ anh ta có phức cảm Oedipus. Những người anh ta từng hẹn hò thường lớn tuổi hơn anh ta. Nghe nói còn từng có quan hệ tình cảm với sếp nữ ở New York.”

Phức cảm Oedipus: xu hướng tìm hoặc áp đặt người yêu dựa trên tiêu chuẩn của cha mẹ về ngoại hình, cách sinh hoạt, sở thích, thói quen hoặc thích yêu người lớn tuổi hơn.

“Mẹ, mẹ biết chuyện đó từ đâu vậy?”

“Vũ Trình nói.”

Quý Thính ngạc nhiên: “Làm sao cậu ấy biết?”

Khâu Đan nói thầm: “Mẹ nhờ thằng bé điều tra giúp.”

Quý Thính vô thức nhìn vào máy tính, thấy đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa cô và Phương Vũ. Cô nghĩ có thể thử tìm hiểu thêm với Phương Vũ, ít ra hai người có thể nói chuyện vui vẻ, sở thích cũng giống nhau, trước đây cô chưa từng trò chuyện vậy với Lục Hải. Cô hơi bối rối. Sau vài giây im lặng, cô nói với Khâu Đan: “Mẹ, để con suy nghĩ một chút.”

Khâu Đan cảm thấy áy náy, bà quá vội vàng bảo Quý Thính đi xem mắt mà không tìm hiểu kỹ. Bà nói: “Được rồi.”

Cúp máy, Quý Thính đứng dậy rót nước, dựa vào tủ dừng lại một chút rồi bấm vào ảnh đại diện màu đen gửi tin nhắn cho Đàm Vũ Trình.

Quý Thính: “Ở đâu?”

Đàm: “Ở công ty.”

Quý Thính: “Tan làm thì qua nhà em một chuyến nhé.”

Đàm: “Được.”

Mười mấy phút sau, chuông cửa vang lên. Quý Thính đặt ly nước xuống, đi về phía cửa. Khi cô mở cửa, Đàm Vũ Trình cởi cà vạt, nhìn cô. Anh mặc vest, đi giày da, mang theo cái lạnh của không khí bên ngoài vào. Hai người nhìn nhau một giây, Quý Thính lùi lại một bước, Đàm Vũ Trình bước vào nhà.

Trên mặt anh hiện rõ vẻ mệt mỏi. Quý Thính nhìn anh hỏi: “Phó Diên vẫn chưa về công ty sao?”

“Chưa.” Giọng anh trầm thấp, lười biếng: “Ôn Nam Tịch sau sinh có hơi trầm cảm.”

Quý Thính hơi sửng sốt. Gần đây cô có nói chuyện phiếm với Nam Tịch nhưng không thấy cô ấy có biểu hiện gì. Trường hợp ấy, Phó Diên nên ở nhà chăm sóc cô ấy. Quý Thính đi bên kia rót nước ấm cho anh. Đàm Vũ Trình thản nhiên vắt áo khoác lên tựa tay trên ghế sofa.

Quý Thính quay lại nhìn anh cởi cà vạt, mím môi hỏi: “Anh đã điều tra Phương Vũ chưa?”

Đàm Vũ Trình đặt cà vạt lên áo khoác, ngước mắt nhìn cô, gật đầu: “Có điều tra.”

Quý Thính rót một ly nước rồi đặt sang một bên, đứng cạnh bàn. Cô nhìn lông mày tuấn tú của anh, vẻ mặt nghi hoặc: “Việc anh điều tra là đúng hay sai?”

Đàm Vũ Trình nghe vậy, cởi ống tay áo, cười như không cười nhìn cô: “Đúng hay sai hả? Tôi có lừa em sao?”

Quý Thính không nói gì.

Đàm Vũ Trình nhìn thấy cuốn sách trên bàn cà phê của cô, cùng những đoạn hội thoại còn lại trên máy tính, rõ ràng hai người đang nói chuyện rất vui vẻ. Anh quay mặt nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Khoảng cách không xa, trong mắt cô hiện lên vẻ nghi ngờ, dường như có chút giận dữ. Đàm Vũ Trình cũng dâng lên một tia giận dữ tiến gần cô. Quý Thính bản năng lùi lại.

Nhưng phía sau là bàn. Đàm Vũ Trình nắm chặt lấy eo cô, đẩy cô về phía trước. Quý Thính ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt xinh đẹp hiện rõ cảm xúc.

Đàm Vũ Trình nhìn chăm chú vào mắt cô rồi hỏi: “Em tức giận với tôi chỉ vì người đàn ông khác sao?!”

Chương 45 – Chương 47

Đề xuất Hiện Đại: Chân Tướng Của Kẻ Giả Danh Huynh Đệ Bên Cạnh Lang Quân
Quay lại truyện Đốt Cháy
BÌNH LUẬN