Vừa về đến nhà, tôi đã thấy mẹ và bà nội đang cãi nhau nảy lửa. Mẹ tôi lớn tiếng chất vấn, giọng đầy phẫn nộ, hỏi bà nội đến đây có mục đích gì.
Mẹ nhấn mạnh, từ ngày chia gia tài, trừ phi nhà này có thứ gì đáng giá để moi móc, bằng không bà nội tuyệt đối sẽ không bén mảng tới. Lời lẽ của mẹ đều ám chỉ việc bà nội luôn lấy tiền bạc nhà tôi để bù đắp cho nhà Bác Cả.
"Trần Hồng! Cô ăn nói với mẹ tôi kiểu gì thế hả?" Bố tôi lập tức sa sầm mặt, nghiêm giọng trách mắng mẹ.
Mẹ tôi chẳng thèm để ý đến bố, tiếp tục hướng về phía bà nội mà tuôn ra một tràng: "Hai năm trước, cháu gái cưng của bà thi trượt, bà bảo mượn tiền cho nó ôn thi lại. Năm ngoái nó lại trượt lần nữa, năm nay bà không lẽ lại đến đây đòi tiền tiếp? Nhà nào có núi vàng núi bạc mà nuôi nổi một kẻ chỉ biết ăn bám như thế? Hai mươi tuổi đầu rồi không lo kiếm tiền, chỉ biết tìm đến nhà chú thím để vòi vĩnh, người khác không cần sống nữa sao?"
Sắc mặt của bố và bà nội đều tái mét, bởi lẽ Hà Trân Châu thi trượt liên tiếp ba năm đã trở thành trò cười lớn nhất trong làng này.
Mẹ tiếp lời: "Số tiền hai năm trước con trai bà đã đưa đi rồi, coi như là bánh bao thịt ném chó, mất trắng! Nhưng tiền năm nay, tôi phải để dành cho con gái Lan Lan của tôi ôn thi lại. Ai dám động vào một đồng thử xem!"
"Không được! Con ranh vặt ấy thì học hành gì! Bắt nó ra ngoài đi làm kiếm tiền!" Bà nội nhảy dựng lên, gào thét.
Mẹ tôi không hề nao núng, ánh mắt sắc lạnh: "Tiền của nhà tôi, tôi muốn dùng thế nào là quyền của tôi, bà không có tư cách quản!"
Bà nội đối xử tệ bạc với tôi, mẹ tôi tuyệt đối không chịu nhẫn nhịn.
Bà nội lập tức kéo tay bố tôi, bắt đầu khóc lóc vật vã: "Con trai ơi, con xem cái thứ con dâu con cưới về kìa, nó bất hiếu quá! Mẹ không sống nổi nữa!"
Bố tôi chỉ thẳng vào mặt mẹ mà quát: "Ai cho cô ăn nói với mẹ như vậy? Mau xin lỗi mẹ ngay!"
Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng, kiên quyết: "Tôi nói cho mà biết, tôi nhất định phải cho Lan Lan đi ôn thi lại! Cái con Hà Trân Châu kia đã ôn hai năm rồi, tại sao phải bắt con gái tôi chịu thiệt thòi? Nó cũng là con cháu nhà họ Hà!"
Nhưng bà nội vẫn cố chấp không chịu nhượng bộ.
Tôi nhìn những người dân làng đang vây quanh xem kịch, tự véo mạnh vào đùi mình, bật khóc nức nở, gào lên: "Bà nội! Tại sao bà lại không thích cháu? Cháu và chị Trân Châu đều là cháu gái của bà mà! Từ nhỏ bà chỉ cho chị ấy ăn ngon mặc đẹp, không bao giờ cho cháu một thứ gì. Bây giờ bà còn muốn ép cháu đi làm để nuôi chị ấy ôn thi lại? Cháu đã làm sai điều gì sao?"
Dì Lý, người vốn thân thiết với mẹ tôi, lập tức kêu lên: "Cái gì cơ? Ôn thi lại hai năm rồi còn ôn nữa sao? Nhà mình không chịu bỏ tiền còn đến moi tiền của đứa cháu gái, đúng là không biết xấu hổ!"
Đương nhiên, cũng có vài người lên tiếng phản đối: "Không thể nói như vậy được, đều là họ hàng thân thích, giúp đỡ nhau một chút thì có sao đâu."
Mẹ tôi giận đến tím mặt, gầm lên: "Tiền ôn thi lại hai năm của Hà Trân Châu đều là nhà chúng tôi gánh vác! Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không đưa cho nhà Bác Cả một xu nào nữa!"
Bà nội chỉ thẳng vào mặt mẹ tôi, rủa xả: "Cái đồ đàn bà bất hiếu này! Con trai, mày còn không mau dạy dỗ nó đi!"
Thấy bố tôi xắn tay áo, hùng hổ bước về phía mẹ, tôi lập tức xông vào bếp, vớ lấy con dao thái rau. Tôi chắn trước mặt mẹ, ánh mắt đỏ ngầu, gằn giọng: "Ai dám đụng vào mẹ tôi thử xem! Tôi chém chết hắn!"
Sợ những kẻ này không tin, tôi giơ cao con dao, chém mạnh xuống mặt bàn ăn, để lại một vết dao sâu hoắm.
Không ai được phép bắt nạt mẹ tôi! Cùng lắm thì tất cả chúng ta cùng chết chung!