Xuân quang chan hòa vạn vật, những thành trì vốn hoang phế tiêu điều cũng dần hồi sinh sức sống. An Đông thành cũng vậy. Kể từ khi Sở quốc phu nhân thu phục kinh thành, An Đông không còn mối đe dọa, dân chúng lưu tán dần quy tụ, những người ẩn mình tránh loạn cũng trở về cố hương. Thêm vào đó, mấy trăm nhân khẩu họ Hạng cũng đến định cư, nên sau một mùa đông, thành trì như bừng tỉnh. Kẻ thì bắt đầu cày cấy, người thì sửa sang nhà cửa. Cổng thành, trong thành ngoài thành đều có binh vệ trấn giữ, tuần tra. Quân mã Hà Nam đạo từng thăm dò qua, nhưng khi thấy mấy ngàn binh mã cắm đại kỳ họ Hạng đóng quân, liền lập tức tháo chạy.
Có vệ quân đóng giữ, lại nghe ngóng biết đó là binh mã của Anh Võ tướng quân, dân chúng tụ tập về ngày càng đông. Phố xá dần mở cửa, quan phủ cũng có người quản lý. Các tướng quan mặc binh phục, kiểm tra nhân khẩu đăng ký, cấm chỉ ẩu đả lừa gạt. Khi có người bị ức hiếp đến cáo quan, tướng quan liền phái binh mã bắt những kẻ làm ác đuổi khỏi An Đông, khiến người đổ về An Đông càng thêm tấp nập.
"Trong nhà nhiều người như vậy, cứ để họ đi nha môn quản lý là được rồi." Hạng Đại lão gia nói với Hạng Vân, "Đám binh mã của con đều có việc lớn cần dùng." Hạng Vân gật đầu: "Trước tiên con dùng binh mã để lập lại quy củ." Trong loạn thế, chỉ có binh mã mới có thể gây uy hiếp. Đây cũng là lý do vì sao họ Hạng dù rời khỏi Thái Nguyên phủ, vẫn có thể nhanh chóng đứng vững ở một nơi khác. Hạng Đại lão gia mỉm cười nhấp một ngụm trà, không có Thái Nguyên phủ, họ có An Đông thành. Sau này An Đông thành sẽ là của họ Hạng. Quan phủ được họ chỉnh đốn, đây coi như đại công, tương lai triều đình cũng sẽ không đoạt đi, chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
"Các khu nhà lân cận đã ở đầy người rồi sao?" Hạng Vân hỏi. Thành trì vốn hoang vu khó khăn bỗng trở nên đông đúc cả trong lẫn ngoài. Những căn nhà bỏ hoang cũng đột nhiên chật kín người. Có người là chủ cũ trở về, có người là dân lưu lạc nhặt được chỗ ở. Đương nhiên, từ đó cũng nảy sinh tranh chấp. Người cũ trở về xua đuổi người mới. Khi những tranh chấp như vậy ngày càng nhiều, Hạng Vân liền lệnh binh tướng bắt đầu thống kê nhà cửa. Mấy trăm người trong tộc họ Hạng chiếm giữ một con đường trạch viện. Vì nhân số đông đảo, có hộ vệ có binh mã, rất nhiều người liền là những người đầu tiên vây quanh nơi tộc nhân họ Hạng tụ tập.
"Đã sớm ở đầy." Hạng Đại lão gia nói, biết Hạng Vân muốn hỏi điều gì, "Tuy nhiên không có ai đến tìm chúng ta đòi phòng ốc." Tộc nhân họ Hạng tự nhiên đều chọn những hào trạch. Những căn nhà như vậy đều là của người giàu có, cũng là những người có khả năng bỏ trốn nhất trong loạn thế. Hiện tại An Đông thành khôi phục sinh cơ, những người này rất có khả năng sẽ trở về. Nhưng những người này cũng là những người biết nhìn mặt mà nói chuyện nhất, họ sẽ không ngu ngốc đến mức đến đòi trạch viện từ họ Hạng.
"Mấy ngày nay ngược lại có thêm một chút người tới cửa bái phỏng." Hạng Đại lão gia lại cười nói, "Mang theo danh thiếp, ta đều sai người nhận, rồi thong thả thăm đáp lễ." Những người tới cửa bái phỏng này đúng trọng tâm là những chủ nhân cũ của phòng ốc, nhưng họ không nói, họ Hạng cũng sẽ không chủ động trả lại. Đương nhiên, việc những người này không nói cũng cho thấy ý muốn kết giao chứ không đòi lại phòng ốc. Hạng Đại lão gia không chút áy náy bất an, rất thản nhiên. An Đông thành này nếu không có họ Hạng, đâu ra sự an ổn? Những người này làm sao có thể trở về cố thổ? Có thể trở về cố thổ, có thể một lần nữa hưởng thụ thời thái bình, đã là trời ban ân, người nên biết đủ. Hạng Đại lão gia đã bắt đầu suy tư, tương lai thiên hạ thái bình, họ trở về Thái Nguyên phủ, An Đông bên này cũng không thể bỏ. Nhánh nào, phòng nào của họ Hạng sẽ ở lại? Đại tộc chính là muốn khai chi tán diệp như vậy.
Hạng Vân không bận tâm những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ căn dặn: "Mặc dù bây giờ nhìn rất an ổn, nhưng người một khi cuộc sống an ổn quá lâu, liền sẽ sinh kiêu. An Đông bên này đại ca nếu coi trọng, chúng ta Hạng thị nhân thiện dễ nói chuyện, không ức hiếp trong thôn, nhưng đối với những người này nên đánh liền đánh, nên trừng trị phải trừng trị. Sai lầm của Thái Nguyên phủ không thể tái phạm. Như vậy ta mang theo binh mã đi sau, các ngươi cũng có thể trấn thủ được An Đông."
"Không cần lo lắng, cứ để hộ vệ trong nhà mặc binh bào, ngoài ra còn có A Thành nữa." Hạng Đại lão gia cười nói, "Hiện tại Lý Đại tiểu thư đã đi, A Thành cũng không thể đi Hoài Nam đạo. Nàng hiện tại đối với An Đông thành rất có hứng thú... Ai? Tiểu Lục à, con muốn đi rồi sao?" Hạng Vân không trả lời ngay, mà tiếp tục nói: "Bên A Thành này cũng không thể buông tay. Các ngươi nếu coi trọng nàng, phải nhớ kỹ, An Đông thành muốn họ Hạng, không thể họ Tề." Hạng Đại lão gia gật đầu: "Ta biết, con yên tâm, nếu thật có việc, còn có Tiểu Nam nữa." Hạng Vân lúc này mới nói: "Ngô, Trịnh nhị vị đại nhân ở kinh thành đã bị Sở quốc phu nhân giam lại, viết thư muốn cầu cứu." Hạng Đại lão gia chấn kinh: "Nữ nhân này thật gan lớn!" Hạng Vân cười: "Nàng nếu là không gan lớn cũng đi không đến hôm nay. Đây là chuyện theo dự liệu. Dù ta không gặp chuyện, ta cũng sẽ không tùy tiện trực tiếp vào kinh đụng vào tay nàng." Hạng Đại lão gia gật đầu: "Hiện tại vừa vặn, nàng nhốt Ngô, Trịnh nhị vị đại nhân, lộ ra bản tướng. Con có lý có cứ có thể vào kinh bắt giữ nàng." Nói xong lại lo lắng. "Chỉ là, binh mã của con không nhiều a." Sở quốc phu nhân kia chiếm cứ kinh thành, binh mã hùng hậu. Bên Tuyên Võ đạo này còn có binh mã Hàn Húc đưa cho nàng nghe điều khiển. Hạng Vân nói: "Binh mã bên Kiếm Nam đạo này dù sao cũng phải nghe bệ hạ, ngược lại vừa vặn có thể vì bản thân ta sử dụng." Hạng Vân trong tay thế nhưng có hai đạo thánh chỉ. Một đạo là triều đình chiếu Sở quốc phu nhân đi Lân Châu, một đạo thì như trẫm đích thân tới. Đưa ra những thứ này ai có thể không nghe lời? Trừ phi phản loạn. Vậy thì càng có lý do bị tru sát. Hạng Đại lão gia gật đầu. "Mà lại cũng có Tiểu Nam nữa, bảo hắn mang theo binh mã hướng kinh thành bên này." Hạng Vân cười nói, "Ta đã viết thư cho hắn, lúc này hẳn là đã nhận được."
***
"Ai ai, ai..." Trần Nhị leo lên thành tường, gọi từ phía sau. Đứng trên tường thành, vị tiểu tướng trẻ tuổi cao thẳng như cây tùng trúc, mắt nhìn phía trước, không hề quay đầu lại: "Chớ quấy rầy, ta đang đưa tiễn, muốn làm một bài thơ." Trần Nhị vỗ một phong thư lên vai hắn: "Thư nhà đó! Hạng Đô đốc bị thương, cha ngươi còn bệnh, Tề tiểu thư còn ngóng trông, ngươi còn có tâm tình làm thơ cho người xa lạ!" Hạng Nam cười ha hả, nhận lấy thư xé mở xem. Không biết đã xem rõ hay chưa, tiện tay lại xếp lại, ánh mắt lần nữa nhìn về phía trước. Trên cánh đồng phía trước, bóng dáng Liên Tiểu Quân đã khuất dạng. Trần Nhị hừ một tiếng, kiễng chân nhìn từ phía sau: "Ngồi đối diện với mỹ nhân này một ngày một đêm, có phải tự ti mặc cảm không?" Hạng Nam đưa tay vuốt nhẹ tóc mai, nói: "Cũng không phải, chúng ta đây gọi Hoàn mập Yến gầy, mỗi người mỗi vẻ." Trần Nhị nôn khan một tiếng. Đấu võ mồm với Hạng Nam thì không thắng được: "Ngươi nghĩ sao?" Hạng Nam nhìn về phía trước mỉm cười: "Ta nghĩ Sở quốc phu nhân vẫn sẽ thích ta." Trần Nhị đập vào đầu mình một cái, kêu ngao một tiếng: "Ta là hỏi ngươi, nhìn nhận thế nào về chuyện Liên Tiểu Quân này? Đâu có ai mang theo mấy ngàn tùy tùng để làm ăn? Làm nghề giết người cướp của sao? Hơn nữa những người kia xem xét cũng không phải người làm ăn, từng tên như sói đói. Thật sự để hắn đi qua chỗ chúng ta sao?" Hạng Nam "nga" một tiếng, sờ cằm: "Hắn không phải nói đây là việc buôn bán mà Sở quốc phu nhân muốn làm sao? Sở quốc phu nhân đương nhiên làm nghề giết người cướp của. Bản thân Sở quốc phu nhân chính là một con sói đói." Nói rồi cười. "Hắn Liên Tiểu Quân muốn nói là việc buôn bán của mình, mang theo những kẻ ác nhân này, có phải muốn đi làm hại Sở quốc phu nhân không? Ta mới không chịu để hắn đi qua."
Lộn xộn gì! Trần Nhị nghiêm mặt nói: "Sở quốc phu nhân rốt cuộc muốn làm gì? Chuyện này có vấn đề lớn." Hạng Nam khoanh tay nhìn ngoài thành. Ngoài thành người đến người đi, phồn hoa náo nhiệt, lại có binh mã phi nhanh tuần tra giữa dòng người: "Có vấn đề, cũng không uy hiếp được ta. Đối với chúng ta mà nói cũng không phải là vấn đề. Chúng ta tại sao phải quản? Quản thì phải đắc tội Sở quốc phu nhân nha." Hắn nhìn Trần Nhị. "Đắc tội Sở quốc phu nhân, nàng cùng ta gây sự, làm Hoài Nam đạo hỗn loạn, ai tổn thất lớn? Chúng ta! Ngươi có ngốc không hả?" Trần Nhị trừng mắt tức giận cất lời: "Vậy nếu là Sở quốc phu nhân làm điều ác thì sao? Ngươi đừng quên tin tức gần đây từ kinh thành, Sở quốc phu nhân kỳ kỳ quái quái, không khí kinh thành cũng rất bất thường." Hạng Nam đương nhiên không quên. Hơn nữa hắn hiện tại còn biết rõ ràng hơn. Thư của Hạng Vân nói cho hắn biết, Sở quốc phu nhân ở kinh thành ngang ngược, tranh quyền đoạt lợi, giam giữ Ngô, Trịnh nhị vị đại nhân. Thật sự là một nữ nhân táo bạo và đáng sợ a. Hạng Nam mím môi, cười phốc phốc phốc phốc.
"Ngươi còn cười!" Trần Nhị hô. Hạng Nam liền không cười, nhìn hắn, cũng lớn tiếng hô: "Vậy thì càng đừng để ý đến! Ta muốn cùng cái nữ nhân làm điều ác này phân rõ giới hạn! Quản, không quản được, bị liên lụy vào đó, chúng ta hoặc là bị cho là đồng đảng, hoặc là liền là làm việc bất lực! Tóm lại ta liền bị dính líu!" Trần Nhị bị hắn gọi sững sờ, dường như đã hiểu mà dường như có chỗ nào đó không đúng. Thật hay giả, rốt cuộc muốn cùng nữ nhân này phân rõ giới hạn?
***
Ngày đêm không ngừng phi ngựa, vào một buổi sáng sớm cuối cùng cũng rời khỏi địa phận Hoài Nam đạo. An Đức Trung ăn mặc như phu xe từ biệt Liên Tiểu Quân. "Tiếp theo không phải địa giới của Sở quốc phu nhân, cờ hiệu của ta ngược lại sẽ gây chú ý, nên không thể tiễn nữa." Liên Tiểu Quân mang theo vài phần áy náy, "Tiếp theo xin dựa vào chính mình đại công tử." An Đức Trung cảm tạ hắn: "Có thể đưa quá Hoài Nam đạo, phía trước đối với ta mà nói đã không thành vấn đề. Liên công tử không cần lại đi theo chúng ta chịu khổ." Hành quân gấp đối với mỹ nhân Liên Tiểu Quân mà nói quả thực rất khổ. Liên Tiểu Quân cười một tiếng đáp lễ. An Đức Trung lấy ra một phong thư: "Đây là thư ta gửi Sở quốc phu nhân, xin công tử chuyển giao." Liên Tiểu Quân vội vàng hai tay tiếp nhận: "Kẻ này nhất định giao đến tay phu nhân, sẽ không để bất luận kẻ nào nhìn thấy." Lại cười một tiếng, "Phu nhân tất nhiên mong mỏi thư của công tử."
Đề xuất Cổ Đại: Tàn Vương Chiều Chuộng Y Phi Ngạo Mạn