Cố Thành Ngọc nhất quyết để mẫu thân cùng mình dùng chung một chiếc bao tử thịt, Cố lão phụ cũng ăn nốt chiếc còn lại, Lữ phu nhân lại từ trong một bao bánh đào hoa lấy ra hai miếng biếu cha con cùng thưởng thức, sau mới xem như no lòng.
Ăn xong bánh đào hoa, bỗng nhiên y mới nhớ rằng còn chưa gặp nhị tỉ đệ, phải chăng đã ra ngoài? Mắt nhìn về phía màn vải trong phòng, thấy bên trong không có gì động tĩnh.
“Mẫu thân! Nhị tỉ ở đâu? Sao không thấy bóng dáng?”
“Bà ấy ra ngoài tìm Xuân Hoa chơi đó! Sớm nay dặn học kim chỉ may vá mà sau khi ăn cơm trưa bà ấy đã bực bội cho bà ấy đi dạo một lát.” Lữ phu nhân vừa nói về con gái vừa lộ vẻ bất lực. Muốn bà con ngồi yên học may vá quả là đã tốn biết bao công phu. May mà dạo gần đây có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Vậy sao tam ca và tứ ca chưa thấy? Xe bò rầm rập vào sân khó thể mà không ra hỏi han.”
“Tam đệ theo đại ca đi đồng rồi, suốt ngày ở nhà nghỉ ngơi cũng chẳng ra sao! Còn tứ đệ què chân, để Lý lang trung bôi thuốc thay băng.” Lữ phu nhân nói đến đây giọng có chút ngưng lại.
“Nói đến tứ đệ, dạo gần đây hắn cứ muốn ra nhà vua Lý lang trung, ta đã ngăn vài lần. Thương thế chân kia vẫn chưa lành, sao có thể đi lại nhiều? Hôm nay đã bảo lang trung bận không đến, hắn lại muốn tự mình đi, thực có phần kỳ quái.” Lữ phu nhân nghĩ đến sự bất thường của tứ đệ trong thời gian qua, định tìm dịp hỏi tường tận.
Cố Thành Ngọc nghe xong, trong lòng thoáng có suy đoán, chẳng lẽ tứ ca muốn học nghề y từ Lý lang trung? Nếu vậy sẽ phải tìm cơ hội hỏi rõ. Y nhất định phải xác định tứ ca thật sự muốn học y hay là muốn theo học thi cử.
“Mẫu thân, con cũng muốn nhắc bà phải siêng năng hơn nữa, nữ nhi vẫn nên học nhiều may vá may mặc.” Cố lão phụ ngồi trên giường, cầm ống điếu châm thuốc, hút một hơi sâu.
“Đi đi đi, chớ hút nữa, khói thuốc độc hại, thêm nữa kẻo làm Tiểu Bảo mắc bệnh.” Lữ phu nhân nói phụng phịu.
“Ta đi ra đồng đây.” Cố lão phụ chịu không nổi sự ghẻ lạnh của bà liền đứng dậy, chuẩn bị ra ruộng làm việc.
Cố Thành Ngọc thấy Lữ phu nhân lại cầm kim chỉ may vá, biết rằng nếu không hoàn thành chiếc túi đựng sách, mẫu thân nhất định không chịu nghỉ.
“Mẫu thân! Con đi ngoài chơi chút, nghỉ một lát rồi mới về.” Đại a tỷ họ chắc đang lên núi đào rau dại, y tiện thể mang bánh đào hoa đến.
“Ngoài trời nắng to, tốt hơn bà đừng ra ngoài, ngủ một lát rồi hãy đi.” Lữ phu nhân nhìn ánh nắng ngoài cửa, phần nào lo lắng không muốn đứa nhỏ ra ngoài chơi.
Cố lão phụ nghe câu này, bước chân tới cửa bỗng chững lại. “Tiểu Bảo là nam tử, sao bà cứ giam hắn ở nhà làm chi? Nam tử phải ra ngoài vận động nhiều chút. Tiểu Bảo! Ra ngoài chơi đi! Chớ nghịch nước, về sớm!” Cố lão phụ cho rằng Lữ phu nhân nuôi con trai như con gái, như vậy mai sau dễ sinh yếu ớt.
Cố Thành Ngọc lúc này không màng mẫu thân có đồng ý hay không, tiện lúc cơ hội chuồn ra ngoài.
Men theo các nhà trong thôn, tiến đến chân núi Trường Lĩnh. Bởi giờ đã chính ngọ, mọi người hoặc làm ruộng hoặc nghỉ trưa, trên đường chẳng gặp bao người.
“Đại a! Nhị a! Có không?” Cố Thành Ngọc gọi lớn về phía triền núi, tay cầm bánh đào hoa, lại lấy thêm hai ba cái củ bắp, đều là đồ dự trữ trước đó.
“Ai! Là cậu út ư? Quay sang đây, chúng ta đang ở bãi đất trống này.” Cố Thành Ngọc nghe thấy tiếng gọi của nhị a cô Cố Lan.
Y theo tiếng, chạy về phía chân núi bên phải, đi qua một đầm trũng, đến phía đối diện đồi nhỏ.
“Cậu út! Ở đây!” Nhị a đứng lên, ngừng tay đào rau dại, vẫy hai tay về phía Cố Thành Ngọc. Bên cạnh đại a vẫn miệt mài đào rau, chẳng thèm để ý lời đối đáp.
Cố Thành Ngọc khẽ cười, cầm đồ ăn tiến tới. Khi vừa tới gần, phát hiện trên bãi cỏ còn có Cố Hạnh ngồi, chỉ là bị cỏ mọc cao che mất hình bóng. Tiểu cô nương tháng trước mới tập ngồi, giờ ngồi trên đất nhổ cỏ chơi. Cố Thành Ngọc cau mày, có lẽ đại tỷ lại đi đồng rồi.
Ngồi bên cạnh Cố Hạnh, “Đại a! Nhị a! Ăn chút đi. Đây là bánh đào hoa cha con ta đem về từ chợ, ta đã thử qua, thật thơm ngon.” Cố Thành Ngọc mở gói giấy, trong có tám miếng bánh đào hoa, nhìn sang Cố Hạnh, thấy cô bé đã bị bánh trong tay thu hút, nước miếng chảy ướt cả áo, đang bò về phía y nhưng không đủ sức.
Cố Thành Ngọc nhờ Nhị a đưa ống tre uống nước, trước khi đi, đại a và nhị a thường mang theo, bởi vì ra ngoài lâu.
“Tam a đâu rồi? Sao không thấy?” Cố Thành Ngọc đưa hai miếng cho Nhị a, lại lấy lấy một miếng nắm trong tay, bẻ nhỏ làm từng miếng.
“Tam a trưa ăn cơm rồi muốn ngủ, chúng ta để nàng trong nhà.”
“Đợi lát nữa về đưa cho.” Cố Thành Ngọc thấy Nhị a ôm bánh trong tay không ăn liền bảo: “Sao nhìn đó mãi? Ăn đi chớ!”
“Ừ!” Nhị a đưa một miếng cho đại a rồi đưa bánh lên miệng, cắn một miếng, ngọt thật ngọt, ngon đến nao lòng.
Nhìn tiểu ca bên cạnh tứ a nắm miếng bánh nhỏ đưa vào miệng, cho uống nước từ ống tre, cẩn thận lau mép, tứ a nhỏ mồm ăn no tròn, miệng cười tươi.
Thật ra Tiểu ca rất thương quý họ, chỉ mỗi giọng nói khiến người ta không mấy thiện cảm.
Khi một miếng bánh lớn đã hết, Cố Thành Ngọc không tiếp tục cho ăn thêm, bánh ăn nhiều dễ đầy bụng, chờ lát nữa ăn cũng vậy.
Thấy hai người ăn xong, quét mắt một vòng, không thấy Đại Lang cùng những người khác, có lẽ đã đi ngoài xa kiếm củi, y quyết định mang theo ba miếng bánh đến cho họ, cộng thêm củ bắp trong tay, hẳn đủ no, nam tử ăn nhiều.
“Đại Lang họ đâu? Ở trong núi sao? Ta đi tìm xem.” Cố Thành Ngọc đứng dậy sắp đi thì nghe tiếng khóc vang lên bên cạnh tứ a.
Tứ a dùng hai tay níu áo quần Cố Thành Ngọc, tay nhỏ còn đầy đất vừa bấu lấy lưng, dơ bẩn cả áo. Nhị a thấy liền vội chạy tới ôm lấy, tháo tay tứ a ra. Tiểu ca là người nổi tiếng sạch sẽ trong nhà, các nam tử khác chơi bẩn về áo quần đầy bùn, riêng Tiểu ca dù chơi cũng luôn sạch sẽ.
Cố Thành Ngọc nghĩ ngợi một lúc, rồi lấy một miếng bánh đào hoa trong gói đưa cho tứ a, thấy bánh là tứ a ngừng khóc, song tay vẫn giữ chặt không buông.
Y thở dài, vuốt đầu bé, con nhỏ còn quá nhỏ, có lẽ chỉ cảm nhận người trước mặt có thể cho ăn, no bụng, tự nhiên sinh lòng tin yêu. Cuối cùng cả đại a cũng ngừng tay, đưa bánh cho tứ a ăn.
Cố Thành Ngọc nhân lúc tứ a ăn bánh, thả tay áo, mau chóng hướng đường lên núi đi.
Đi qua chân núi, leo lên vòng ngoài núi Trường Lĩnh, “Đại Lang? Đại Lang? Các ngươi ở đâu?” Cố Thành Ngọc vừa gọi vừa suy nghĩ, nay chính là cơ hội tốt xem trình luyện công mấy ngày này của ta ra sao.
Bổng nhiên nghe rõ tiếng, trên núi thoang thoảng rung động, chẳng mấy chốc sẽ có kết quả.
Đề xuất Xuyên Không: Chọc Vào Nàng Làm Gì? Tiểu Sư Muội Tu Đạo Vô Sỉ