Sáng sớm hôm sau, Cố Thành Ngọc liền bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, hóa ra hôm nay là ngày “tẩy tam nhi” của cậu. Theo lời Cố lão gia, mọi sự đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ hôm trước, chỉ đợi người đông đủ, đến giờ Thìn là có thể bắt đầu nghi thức.
Thấy Cố Thành Ngọc đã thức, song chẳng có ai đưa cậu ra ngoài, cậu liền nhìn ra cửa sổ. Trời đã chạng vạng sáng, chưa đến độ quang minh rực rỡ, chắc là giờ chưa tới.
Nào ngờ, Cố Thành Ngọc hết sức ngạc nhiên, sao mắt mình nhìn rõ đến vậy? Trước đây, tầm mắt còn mơ hồ, giờ lại có thể thấy mọi vật một cách minh bạch. Hơn nữa, tối qua trong phòng không bật đèn, vậy mà cậu cũng nhìn rõ, chẳng lẽ còn có thể nhìn trong đêm? Thật là một tin mừng không ngờ!
Cố Thành Ngọc suy nghĩ kỹ lưỡng, đây hẳn là công lao của linh tuyền. Hồi đó thưởng thức chẳng thấy tác dụng gì, có lẽ do thân thể vừa sinh ra, chưa hấp thụ tạp chất gì nên chưa thải ra. Nay uống mới phát hiện được công hiệu tốt đẹp này. Cố Thành Ngọc nghĩ linh tuyền chắc còn nhiều công dụng khác, chỉ chờ tương lai từ từ khám phá. Đặc biệt điều này hẳn liên quan đến thân thể sơ sinh của mình, hấp thu nhanh và tốt.
Mắt đã nhìn rõ, cậu không thể để tâm rảnh rỗi nên bắt đầu dò xét bầy biện trong phòng. Căn phòng này là gian trong, cậu tự cho mình nằm trên cái giường kê sát tường. Trên đó là mái nhà bằng gỗ to bản, nhưng mái nhà lại lợp bằng cỏ? Dẫu nhìn cho khá dày dặn, vẫn lo trời mưa sẽ dột. Điều này làm Cố Thành Ngọc thêm phần thấu hiểu cảnh nghèo của dòng họ Cố.
Quan sát tường là gạch đất đắp lên, ngoảnh đầu nhìn xuống nền sàn cũng toàn là đất. Bên trái giường là một cửa sổ gỗ chấn song, mấy tấm giấy gai được dán lên, giấy gai thô cứng dày dặn nên ánh sáng ít lọt qua, vậy nên ban ngày nếu trời không mưa, cửa thường để mở.
Bên cạnh giường có một cái tủ khá lớn, không sơn son thếp vàng, công phu tuy không tinh xảo hay chạm trổ hoa văn, song bề mặt tủ được mài nhẵn bóng, cũng có thể coi là có tấm lòng. Ngày xưa không có khí cụ hiện đại, muốn tạo nên những thứ này rất cần tâm huyết. Có lẽ dùng để cất đồ áo quần hay vật quý giá nên còn có khóa.
Chợt nhớ lại tối qua nghe tiếng mở khóa khi Lữ thị đưa đồng tiền đồng, chắc đám tiền đó đang cất giữ trong tủ này rồi.
Đã dò xét xong gian phòng, Cố Thành Ngọc nhìn về phía mấy người phụ nữ đang trò chuyện. Người nằm bên cạnh, dựa đầu nghỉ trên chăn gối chính là mẫu thân Lữ thị. Khi nhận ra dung mạo của bà, Cố Thành Ngọc lấy làm kinh ngạc.
Lữ thị khoảng ba mươi tuổi, mặc chiếc áo vải cổ chéo ngả vàng, chắc vừa sinh nở, sắc mặt hơi tái nhợt. Nhưng khiến Cố Thành Ngọc ngạc nhiên không chỉ có vậy, nơi đồng quê hiểm trở, bà thật xinh đẹp, chẳng chút giống phụ nữ thôn quê. Dù đã xem nhiều mỹ nhân thời hiện đại, chàng vẫn buộc phải thừa nhận Lữ thị là tuyệt sắc thiên nhiên không son phấn nào che dấu nổi.
Mái tóc đen nhánh xõa dài, bện đám tóc thành búi thả lỏng trên đầu ghim bằng chiếc trâm gỗ thô kệch, không khắc họa hoa văn gì. Búi tóc hơi rối, có lẽ do nằm nghỉ nhiều nên không chỉnh chu. Khuôn mặt nhỏ nhắn như quả đào, đôi lông mày cong cong như nét liễu, ánh mắt đào hoa long lanh. Mũi thanh tú cao vút, đôi môi nhỏ hình quả thoi, phảng phất nét kết hợp hài hòa tạo nên nhan sắc càng mỹ lệ. Tuy nhiên vì ăn uống thiếu chất, lại thường xuyên lao động, làn da hơi vàng vọt, thô ráp, phần đuôi mắt đã lộ vài nếp nhăn nhỏ làm giảm đi vài phần nhan sắc vốn sẵn có.
Nơi thời cổ đại, phụ nữ kết hôn sớm, ba mươi tuổi xem như đã lên bà, huống hồ ăn uống thiếu thốn, lo toan việc nhà, nếu phải ra đồng làm việc thì phần già nua càng hiện rõ. Phụ nữ nông thôn vốn không có điều kiện mua son phấn dùng làm đẹp.
Cố Thành Ngọc ngắm nhìn mẫu thân, thoáng thấy thương cảm cho cuộc đời người nữ gian khổ, chàng quay sang nhìn người phụ nữ đối diện Lữ thị đang trò chuyện.
“Đại gia của nhà, lần 'tẩy tam nhi' này nhờ nàng coi giữ giúp Nhị nha đầu thật kỹ. Hôm nay khách đến đông, nếu nàng dám quấy nhiễu, ta chẳng ngại đánh cho nàng một trận tơi bời. Hai ngày này, nhân ta vắng nhà, y chắc hẳn không ít lần lục lấy đồ ăn thừa, lại lười biếng mà quen rồi. Đợi ta hết cữ, nhất định phải xử lý cô ta cho ra ngô ra khoai,” Lữ thị thật sự bất an nói.
“Ồ, mẹ, mọi chuyện đã chuẩn bị kỹ càng, không thể sai sót được,” Phương thị vừa gật đầu vội vàng vừa mong manh, tay còn lo lắng lau khăn trên tạp dề vải thô màu lam bên hông, rõ ràng vừa rời bếp nấu.
Cố Thành Ngọc hiểu rằng đây chính là Đại tẩu Phương thị. So với Lữ thị, Phương thị đúng là hình mẫu người phụ nữ thôn quê điển hình, tóc dài búi gọn thành búi tròn, không trang sức, thậm chí không có trâm gỗ. Tóc hơi vàng khè, khuôn mặt dài cùng nước da ngăm đen rõ ràng do lao động sớm dưới nắng. Nếp nhăn trên mặt nổi bật, khuôn mặt thường tình không nổi bật gì. Áo trên người là áo cổ chéo màu xanh vải thô, chân không mặc váy mà mặc quần xanh cùng màu, thắt tạp dề trên eo, áo còn có mảnh vá nhỏ và nhiều nếp gấp chứng tỏ ít khi mặc, chỉ khi có việc quan trọng mới đem ra dùng. Đồ mặc tuy rách rưới, song đây cũng là bộ quần áo hiếm hoi của bà. Cố Thành Ngọc nhớ đến xung quanh kho đồ có nhiều vải từ xưởng dệt vải, xưởng may được đưa vào nhưng chưa thể đem ra mặc, lòng chàng thêm tiếc rẻ. Dù có núi vàng núi bạc, song phải đành nhìn mà thôi. Nhìn Phương thị đứng thẳng, dáng người không thấp nhưng lại quá gầy, gầy đến nỗi gió thổi qua có thể làm bà ngã.
Chợt Cố Thành Ngọc nảy ra một thắc mắc, Phương thị là con dâu của Lữ thị, sao lại có phần nhìn già hơn cả mẹ chồng? Phương thị rõ ràng mới ngoài đôi mươi, theo lý thường tình không thể như vậy. Phải chăng mẫu thân quá xinh đẹp nên trẻ lâu? Hay vì mẫu thân ít khi ra đồng nên khác biệt? Tuy thế, chàng còn nghĩ đến một khả năng khác, cần từ từ quan sát mới biết rõ.
“Con ra ngoài gọi Nhị nha đầu vào, phải quở mắng cô ta một trận, ta mới yên tâm. Nhớ mang đồ ăn sáng lên luôn,” Lữ thị dặn dò thêm. Phương thị lĩnh ý rồi bước ra.
Lữ thị quay lại, thấy tiểu tử đã thức, bèn ôm Cố Thành Ngọc vào lòng, chuẩn bị hôn lên má, còn ríu rít nói sẽ thay cho con bộ y phục mới tinh xinh sặc sỡ. Lúc ấy, Cố Uyển chạy nhảy xôn xao bước vào, reo lên:
“Mẫu thân, con muốn xem em trai.”
“Mau cẩn thận, đừng làm ầm ĩ khiến em trai sợ hãi nhé.” Lữ thị vừa ôm đứa con vừa nhìn Cố Uyển ầm ĩ chạy đến gối đầu giường, nhón chân nhìn cậu con trai nhỏ. Nói rồi, bà đặt Cố Thành Ngọc nhẹ nhàng xuống giường, khiến Cố Uyển pực má, hờn dỗi không vui.
“Mẫu thân ghét con rồi, chỉ thích em trai thôi,” nàng nói, rồi lại tiến gần xem em, đồng thời phát ra tiếng kêu ngạc nhiên: “Em trai thật đáng yêu, mẫu thân, sao em trắng bệch thế? Đẹp quá!”
Cố Thành Ngọc ngắm tiểu cô nương trước mắt, khoảng bốn, năm tuổi, tóc búi hai bên buông rũ, đôi mắt tròn to sáng rõ, khuôn mặt thanh tú dễ thương, áo trên người mới phơi hồng hoa vải bông mỏng tay bó sát, dưới mặc váy xếp ly màu đậu xanh. Trên cổ áo và gấu váy thêu vài con bướm và hoa nhỏ, làm tôn thêm nét thanh tú linh động của Cố Uyển.
Đề xuất Hiện Đại: Thiên Kim Đích Thực - Cô Ấy Là Đại Lão Toàn Năng