“Ông khóc đấy à?”
“Tôi không có!”
“Thế đây là cái gì?” Trình Thực gạt chân Trần Thuật ra, chỉ vào một vệt nước ướt đẫm trên sàn nhà.
“Xăng đấy.”
“?”
“Quý Nguyệt nói muốn được chết trong lửa, tôi đang chuẩn bị hỏa táng cô ấy.”
“...”
Câu này thật sự không biết phải tiếp lời thế nào, bởi vì Trình Thực tận mắt nhìn thấy trên tay Trần Thuật đang xách một can xăng thật.
Không phải chứ người anh em?
Làm sao ông có thể vừa khóc sướt mướt vừa lôi cái can xăng này ra được hay vậy?
Và lại nữa, ông đào đâu ra lắm xăng thế? Đi cướp cây xăng à?
Trình Thực vốn tưởng mình sẽ bắt gặp một Trần Thuật khác biệt, nhưng sự thật chứng minh anh đã nghĩ quá nhiều rồi.
Trần Thuật vẫn là Trần Thuật đó thôi, chỉ là lúc này đã trút bỏ bớt lớp ngụy trang ồn ào thường ngày.
Anh bực bội đẩy Trần Thuật ra, ngồi xuống bên giường, cẩn thận kiểm tra thương thế của Quý Nguyệt. Nhân lúc Trần Thuật không chú ý, anh lặng lẽ vẽ một ký hiệu “Trậ...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở khóa trước. Còn 7 giờ 57 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Cổ Đại: Chân Thiên Kim Về Phủ, Giả Thiên Kim Phải Về Quê Gặt Lúa
Sao không xem được nữa
Chương 696 bị lỗi
ok