Một thời gian sau, Tiêu Thời An nói với tôi rằng sắp đến lúc tranh giành quyền thừa kế. Tôi hết lòng động viên, mong anh ấy sẽ thành công. Sau đó, tôi ra ngoài mua thức ăn, định làm một bữa thật thịnh soạn để cổ vũ tinh thần anh.
Vừa đến chợ, tôi đã thấy hoang mang. Tôi đập mạnh mấy cái vào đầu mình. Lúc ra khỏi nhà, mình định mua gì nhỉ? Xung quanh người qua lại tấp nập, vài người nhìn hành động của tôi với ánh mắt khó hiểu.
À đúng rồi, vì dạo này trí nhớ kém, nên tôi luôn ghi chú những thứ cần mua vào mục ghi nhớ. Tôi mừng rỡ mở điện thoại, bấm vào ngày 27 tháng 7. Thế nhưng... bên trong lại trống rỗng. Não tôi cũng lập tức trở nên trống rỗng theo.
Tôi lại hoang mang. Lẽ nào lúc ra khỏi nhà tôi đã không ghi lại? Hay tôi nhớ nhầm rồi? Tôi lắc đầu, bước vào chợ, vừa xem vừa mua đại.
Trên đường về, trong lòng tôi thầm nghĩ, nếu cả đời này có thể giữ mối quan hệ như thế này với Tiêu Thời An, vậy thì cuộc đời tôi đã viên mãn rồi.
Khi cúi đầu chờ đèn đỏ, tâm trí tôi có chút lơ đãng. Ngẩng lên lần nữa, đèn đã chuyển sang màu xanh. Vừa định bước đi, tôi chợt nhận ra môi trường xung quanh trở nên xa lạ. Tôi ôm đầu, cố gắng nhớ xem phải đi hướng nào nhưng hoàn toàn bất lực.
Người đi đường tốt bụng hỏi tôi có phải không khỏe không. Tôi lắc đầu, cảm ơn ý tốt của họ. Thật sự quá chán nản. Dạo này trí nhớ của tôi càng ngày càng tệ, đến cả đường về nhà cũng quên. Chắc vài hôm nữa tôi phải đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Tiêu Thời An gần đây rất bận, tôi không muốn làm phiền anh ấy.
Tôi một mình đi theo trực giác, lúc dừng lúc nghỉ, nhưng môi trường xung quanh lại càng lúc càng xa lạ. Một giọng nói tò mò vang lên: "Kiều Kim, sao cô lại đứng một mình ở đây vậy?"
Nhìn thấy anh ấy, tôi như thấy được cọng rơm cứu mạng. "Lục Tử Tu, tôi bị lạc rồi. Anh có thể đưa tôi về nhà Tiêu Thời An được không?" Anh ấy không chút do dự, gật đầu dứt khoát, dẫn tôi đi theo một con đường khác.
Lục Tử Tu tính tình rất tốt, luôn kể những chuyện hài hước khiến tôi bật cười. Nhưng khi chúng tôi vừa cười vừa đi đến khúc cua, lại bất ngờ nhìn thấy Tiêu Thời An đang đứng đó, vẻ mặt có chút lo lắng.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi và Lục Tử Tu, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
Lục Tử Tu bước tới, xoa xoa mũi, ngượng nghịu nói: "Tôi không có ý ve vãn bạn gái cậu đâu, đừng làm cái vẻ mặt đó, đáng sợ lắm. Cô ấy bị lạc nên tôi mới đưa cô ấy về đây thôi." Tôi đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.
Tiêu Thời An lạnh lùng nói: "Bị lạc thì không biết gọi điện cho tôi à?" Tôi lí nhí: "Tôi không muốn làm phiền anh làm việc..." "Không muốn làm phiền tôi nên đi làm phiền cậu ta?"
Thấy ngọn lửa giận sắp lan sang Lục Tử Tu, tôi đặt tay ra sau lưng, ra hiệu cho anh ấy mau chuồn đi. Mặt Tiêu Thời An đã đen như đít nồi, tôi vội vàng kéo anh ấy về nhà.
Anh ngồi xuống ghế sofa, giọng nói trầm thấp mang theo sự giận dữ: "Tôi gọi cho em nhiều cuộc như vậy mà em không nghe, ở bên Lục Tử Tu quan trọng đến thế sao?"
Tôi lật điện thoại ra, nhìn thấy nút im lặng đang bật, bất lực lẩm bẩm: "Tôi quên mất... Tôi sợ có điện thoại làm phiền anh làm việc, nên tôi đã bật chế độ im lặng, tôi quên chỉnh lại rồi..."
Sắc mặt anh tái nhợt, các ngón tay siết chặt thành nắm đấm, dường như đã sụp đổ: "Dạo này em cứ luôn miệng nói quên, đến cả đường về nhà em cũng quên được sao? Tại sao em cứ lừa dối tôi hết lần này đến lần khác, em nghĩ tôi dễ dãi đến mức đó sao? Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, thích Lục Tử Tu thì cứ đi tìm cậu ta đi, đừng dây dưa với tôi nữa được không, coi như tôi cầu xin em."
Anh lấy ra một chiếc thẻ đặt lên bàn, nhắm nghiền đôi mắt đỏ hoe, giọng nói khàn đặc run rẩy: "Cút đi, cầm tấm thẻ này rồi cút, cút đến nơi nào mà tôi không thể nhìn thấy em nữa."
Đề xuất Cổ Đại: Nữ Phụ Ác Độc Góa Phụ? Phu Huynh, Người Ta Sợ Lắm