**Chương 205: Truy Phong lại tự chuốc họa**
Truy Phong: “??”
Anh ta quay đầu nhìn, nhận ra lời này đang nói với mình.
Vậy là, ngài tự mình trò chuyện với bạn gái không nghe nội dung cuộc họp, lại bắt anh ta làm biên bản cuộc họp?
Thương Úc không nghe thấy Truy Phong đáp lời, khẽ quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nheo lại, “Có vấn đề gì sao?”
Truy Phong nín thở, gương mặt còn yêu kiều hơn cả phụ nữ lập tức nở nụ cười nịnh nọt, nói: “Đương nhiên không có vấn đề gì, sếp cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ ghi chép tỉ mỉ từng chi tiết.”
Nói xong, Truy Phong lại nhét điện thoại vào túi, ôm máy tính bắt đầu ghi chép.
Lưu Vân bên cạnh đưa cho anh ta một ánh mắt đồng cảm.
Nói thế nào nhỉ.
Truy Phong lại tự chuốc họa vào thân rồi.
Có lẽ anh ta không để ý, vừa rồi camera truyền hình trực tiếp đột nhiên chuyển cảnh quay sang hàng ghế đầu của các vị đại gia, Truy Phong ngồi ngay cạnh Thương Úc không ngoài dự đoán đã lọt vào ống kính.
Sau đó, trên màn hình lớn của buổi trực tiếp vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh Truy Phong liếc mắt trộm nhìn điện thoại của Thương Úc…
Lưu Vân đỡ trán thở dài, luôn cảm thấy ngày bốn trợ thủ chỉ còn ba người đang ngày càng đến gần.
***
Hai giờ sau, cuộc họp kết thúc.
Lưu Vân và Truy Phong theo sau Thương Úc rời khỏi sảnh thương mại.
Vừa đến khu vực tiếp khách, Lưu Vân liền nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong báo cáo của đối phương, anh ta vội vã bước đến sau lưng Thương Úc.
“Sếp, vừa nhận được tin, Đồ An Lương ở Thành Nam đột nhiên liên lạc với hai thế lực Thành Bắc và Thành Tây, nói rằng muốn điều tra… cô Lê.”
Nghe vậy, Thương Úc cầm ly champagne lên, thản nhiên nhìn Lưu Vân, “Lý do?”
Lưu Vân nắm tay che miệng ho khan một tiếng, “Nghe, nghe nói, sáng nay cô Lê đã bẻ gãy ngón tay của hắn ta.”
Cô Lê thật sự quá mạnh mẽ!
Thương Úc nheo mắt lạnh lùng, đường nét tuấn tú trên gương mặt nhuốm vẻ băng giá.
Lưu Vân quan sát thần sắc của anh, tiến lên một bước, đề nghị: “Sếp, có cần cảnh cáo Đồ An Lương không? Nếu hắn ta liên kết với hai thế lực kia để đối phó cô Lê, e rằng…”
“Không cần.” Thương Úc cụp mắt nhìn ly champagne, lắc nhẹ rồi nhấp một ngụm, “Trước Đại hội Nam Dương, đừng động đến hắn. Hãy tìm cho hắn vài việc để làm, khiến hắn không thể rời khỏi Thành Nam trong thời gian ngắn.”
“Vâng.”
***
Mười một giờ sáng, Lê Kiều và Lạc Vũ chia tay ở quán cà phê, tự mình lái xe đến gần khu nhà ống.
Quán ăn nhỏ ven đường, chưa đến giờ cao điểm dùng bữa, trong quán chỉ lác đác vài người.
Quan Minh Ngọc ngồi cạnh cửa sổ không ngừng ngóng trông, thấy Lê Kiều xuống xe đi tới, liền vội vàng đứng dậy đón cô.
“Cô Lê.”
Gò má Quan Minh Ngọc vốn đã nhiều thịt, giờ lại cười chào hỏi, khiến ngũ quan càng thêm chen chúc.
Lê Kiều đi đến bàn nhỏ, gật đầu, ra hiệu cô ấy ngồi xuống.
Quan Minh Ngọc đẩy một chai Coca-Cola đến trước mặt cô, có chút rụt rè giải thích, “Quán họ không có trà sữa, nên tôi gọi Coca-Cola cho cô…”
Lê Kiều cảm ơn, ngước mắt nhìn Quan Minh Ngọc, đi thẳng vào vấn đề, “Về tình trạng sức khỏe của cô, phòng thí nghiệm đã tiến hành xét nghiệm gen, hiện tại đang cân nhắc thành lập nhóm dự án, bắt đầu nghiên cứu bệnh tình của cô một cách có mục tiêu.”
Nghe vậy, Quan Minh Ngọc mắt sáng rỡ, “Thật sao?”
Lê Kiều khẽ gật đầu, ngón tay hơi nhấc lên, “Cô đừng vội mừng, hôm nay tôi tìm cô là muốn hỏi ý kiến cô. Một khi phòng thí nghiệm đã khởi động nghiên cứu, trừ khi không thể đo lường được kết quả, nếu không dự án sẽ tiếp tục đi sâu vào.
Trong quá trình này, có thể cần đến sự hợp tác của cô, bao gồm việc cung cấp máu hoặc tóc để xét nghiệm định kỳ, và cả… thử nghiệm thuốc nhắm mục tiêu trên cơ thể người.
Vì vậy, cô hãy suy nghĩ kỹ, xem có muốn ký kết thỏa thuận tình nguyện viên với phòng thí nghiệm, để với tư cách tình nguyện viên phối hợp các nghiên cứu của họ hay không.”
Đề xuất Ngọt Sủng: Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về Nuôi