Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 128: Đợi đến ngày sinh nhật của ngươi, ta...

Chương 128: Đến ngày sinh nhật anh, em...

Do Lợi Dân nghe vậy cũng chẳng bận tâm, nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ, nhiệt tình. Anh treo chiếc váy liền đã được gấp gọn gàng lên sợi dây thép vừa căng phía sau, rồi thẳng thắn nói: “Chị xem đường may cổ áo này, rồi sờ thử chất vải đi! Mỏng mềm thế này, xưởng dệt bình thường làm sao mà có được. Với lại kiểu dáng này, bây giờ các thành phố lớn bên ngoài đều chuộng lắm, mặc lên dáng hơn hẳn mấy cái áo ba lỗ, áo khoác tự may của mình. Tự làm sao mà đẹp bằng được?”

Người phụ nữ nhíu mày, quả thật rất ưng ý chất liệu vải của chiếc váy. Bà liền nói: “Nghe cậu nói vậy, kiểu dáng này nhìn cũng được đấy. Cậu giảm giá chút nữa đi, giảm nữa thì tôi mua thêm cho con gái một cái.”

Do Lợi Dân nghe vậy, lại cầm một chiếc áo phông in hình gấu hoạt hình lên giới thiệu: “Em thấy chị cũng còn trẻ, con gái chị chắc cũng nhỏ tuổi thôi nhỉ? Kiểu áo in hình gấu con thế này mấy bé gái có thích không?”

“Còn về giá cả, thật sự không thể bớt được nữa đâu chị. Lô hàng này giá nhập đã không hề rẻ rồi, em cũng chỉ kiếm chút tiền xăng xe và công sức thôi.”

Sợ người phụ nữ tiếc tiền, Do Lợi Dân tuôn ra không ngớt lời hay ý đẹp. Cuối cùng, anh còn giả vờ xót ruột, ghé sát tai đối phương thì thầm: “Hay là thế này nhé, chị là khách mở hàng của em, chị mua hai bộ đồ, em sẽ tặng chị một nắm tôm khô.”

Gần đây, tôm khô mà Do Lợi Dân bán cũng đã có tiếng ở thị trấn. Vì giá thành cao, lại là hải sản mà địa phương không có, nên nhiều gia đình khá giả thường mua một gói để làm quà biếu khi đi thăm họ hàng hay về nhà mẹ đẻ.

Không mặc cả được giá, nhưng được tặng không một nắm tôm khô cũng coi như hời. Người phụ nữ cười gật đầu, chọn hai bộ đồ ưng ý cả màu sắc lẫn kiểu dáng rồi thanh toán.

Do Lợi Dân chỉ cần liếc mắt một cái, Trịnh Lão Thất đã hiểu ý ngay lập tức. Anh ta liền dẫn vị khách đầu tiên của quầy quần áo tránh đám đông, đi đến quầy hàng khô để lấy tôm khô.

Có người mở hàng, những vị khách đang đứng xem phía sau cũng lần lượt chọn lựa những bộ đồ ưng ý.

Giá áo phông tuy không rẻ, nhưng bù lại kiểu dáng mới lạ. Nửa buổi sáng, hàng cũng bán được kha khá, khoảng hơn chục chiếc.

Riêng chiếc quần jean mà Do Lợi Dân vẫn luôn tin tưởng thì lại chưa bán được chiếc nào.

Không phải kiểu dáng quần áo không đẹp, mà là buổi sáng ở khu chợ nông sản này, đa phần là những người lớn tuổi không có việc làm hoặc đã về hưu. Đối với họ, những chiếc quần jean bó sát, tôn lên đường cong cơ thể, thường không phù hợp với lứa tuổi của mình.

Do Lợi Dân cũng không sốt ruột. Đối tượng khách hàng chính của những bộ đồ này vẫn là công nhân trẻ ở các nhà máy. Chắc là đợi mọi người tan ca, nghe ngóng được tin rồi sẽ ghé qua xem.

Đáng lẽ Diệp Ninh và Cố Khiêu nhận tiền xong là phải về rồi, nhưng thấy trước quầy hàng tấp nập, họ bèn nán lại thêm một lúc, giúp đỡ đưa đồ, sắp xếp quần áo.

Thấy khu vực này khách đã vãn dần, Do Lợi Dân liền quay lại gọi: “Cũng muộn rồi, đi ăn thôi. Phía trước có một nhà hàng mới mở, chủ quán là đầu bếp chính của một tửu lầu từ trước giải phóng, tay nghề rất khá đấy.”

Cốc Tam và nhóm của anh ấy đã đi miền Nam lấy hàng. Để đảm bảo an toàn, họ thường đi ba người một xe. Hiện tại, số người ở lại thị trấn để bán hàng không nhiều, lại còn phải trông coi quầy hàng khô. Nếu hôm nay không có Diệp Ninh và Cố Khiêu giúp đỡ, chắc chắn họ sẽ không xoay sở kịp.

Mọi người đã thân thiết thế này, Diệp Ninh cũng không khách sáo: “Được thôi, tiện thể em cũng ghé qua ngân hàng gửi tiền luôn. Một bọc tiền lớn thế này, xách nặng trĩu cả tay.”

Do Lợi Dân cười trêu chọc: “Lời này mà để người khác nghe thấy, kiểu gì cũng bị ăn đòn đấy. Ai đời lại chê tiền nhiều quá nặng bao giờ.”

Diệp Ninh mỉm cười, rồi cùng Cố Khiêu lên xe trước. Hầu như Cố Khiêu vừa đặt mông xuống ghế lái, Diệp Ninh đã vội vàng đưa tới mười một, mười hai xấp tiền.

Cố Khiêu vừa hé miệng, chưa kịp nói gì, Diệp Ninh đã biết anh muốn nói gì. Cô liền nghiêm mặt nói trước khi anh kịp mở lời: “Không được từ chối. Mười một nghìn là tiền hoa hồng của chuyến hàng này, còn một nghìn kia là tiền công anh vất vả mấy hôm nay.”

“Nghe bà Chu nói mấy hôm nay anh còn ngủ lại ở vườn cây ăn quả nữa. Số tiền này là em nên đưa cho anh.”

Cố Khiêu ngập ngừng: “Nhưng hôm nay em cũng đâu có làm gì nhiều. Hay là em chỉ lấy một nghìn thôi nhé, một nghìn cũng đã là nhiều rồi.”

Bây giờ trên núi đã có đường, việc vận chuyển hàng hóa không còn vất vả như trước. Ngay cả khi còn khó khăn, Cố Khiêu nhận phần tiền này cũng thường cảm thấy áy náy. Giờ chỉ cần chuyển hàng lên xe là xong, anh càng ngại ngùng không dám nhận nhiều tiền như vậy.

Diệp Ninh kiên quyết, nhíu mày nói: “Sao mà được chứ? Chuyện đã nói rồi, giờ lại thay đổi thì em thành người thế nào? Sau này anh sửa nhà chẳng phải còn tốn nhiều tiền sao? Cứ cầm lấy đi, đừng lo lắng gì cả.”

Thấy Cố Khiêu vẫn cứ chần chừ không chịu nhận, Diệp Ninh cũng mặc kệ, trực tiếp đặt tiền vào chỗ trống ở giữa xe.

Diệp Ninh đã là khách quen của ngân hàng thị trấn Lạc Dương. Giờ đây, cả thị trấn chỉ có mình cô là có thể chi tiêu lớn đến vậy. Mỗi lần đến gửi tiền, cô đều xách cả bao tải tiền. Ngay cả khi đến giờ nghỉ trưa, mấy nhân viên ngân hàng cũng gác lại công việc, ưu tiên đếm tiền cho cô trước.

Diệp Ninh sợ mình làm mất quá nhiều sổ tiết kiệm, nên khi đến cô cũng mang theo cuốn sổ gốc của mình. Trừ số tiền đã đưa cho Cố Khiêu, trong sổ của cô hiện vẫn còn khoảng ba mươi vạn, tạm thời không cần lo lắng về tiền bạc nữa.

Cố Khiêu biết nhà hàng mà Do Lợi Dân nói, chỉ là chưa từng đến ăn. Gửi tiền xong, hai người đi thẳng đến nhà hàng. Do Lợi Dân đã gọi món sẵn và đang đợi. Cũng may bây giờ đường sá không có nhiều xe cộ, họ cứ thế đỗ xe ngay bên ngoài nhà hàng mà chủ quán cũng chẳng nói gì.

Khi hai người vừa bước vào nhà hàng, còn chưa kịp ngồi hẳn xuống, Do Lợi Dân đã chỉ vào đĩa gà xào ớt và cá kho tộ mà bà chủ vừa mang ra, nói: “Hai người mau nếm thử đi, món cá này ngon tuyệt vời, còn món gà này nữa, tôi ăn một lần là nhớ mãi. Bây giờ cứ cách hai ngày không ăn là trong lòng lại thấy bứt rứt khó chịu.”

Nghe Do Lợi Dân khen ngợi, nụ cười trên mặt bà chủ quán không ngớt. Bà cũng rất hào phóng lấy ba chai nước ngọt từ dưới quầy ra mang đến: “Ông chủ Do là khách quen của quán chúng tôi. Ba chai nước này là quán tặng, chúc ba vị ăn ngon miệng nhé.”

Để phục vụ bữa ăn, nhà hàng cũng chuẩn bị khá nhiều loại đồ uống, riêng nước ngọt đã có mấy loại. Bà chủ quán không hề keo kiệt, tặng loại Coca đắt nhất của quán. Do Lợi Dân vừa nhìn thấy chai thủy tinh đã không kìm được mà tặc lưỡi: “Ôi chao, hôm nay bà chủ chịu chơi ghê, đến cả chai nước ngọt năm hào cũng dám tặng luôn.”

Bà chủ quán nói: “Đâu phải ai đến cũng được tặng đâu. Chỉ có những vị khách quý như ông chủ Do mới có đãi ngộ này thôi.”

Được khen như vậy trước mặt Diệp Ninh và Cố Khiêu, Do Lợi Dân cảm thấy rất nở mày nở mặt. Anh liền vung tay nói lớn: “Lời này nghe lọt tai đấy! Bà chủ đã nói vậy rồi thì tôi cũng không vòng vo nữa. Ngày mười tám tháng này là sinh nhật ba mươi tuổi của tôi. Vợ tôi bảo muốn tổ chức một bữa tiệc, nhưng tôi không muốn cô ấy vất vả, nên thôi, cứ tổ chức ở quán bà đi. Trưa ngày mười tám, tôi đặt mười bàn tiệc. Ngoài món gà xào ớt và cá kho tộ là bắt buộc phải có, còn lại cứ để đầu bếp nhà bà tùy ý sắp xếp. Món ăn cũng không cần quá nhiều, cứ đủ tám món mặn, hai món chay là được.”

Đây quả là một mối làm ăn lớn! Một bàn tiệc tám món mặn, hai món chay, cộng thêm rượu bia, nước ngọt, ít nhất cũng phải ba bốn chục tệ một bàn. Nếu làm tốt đơn hàng này, có thể bằng doanh thu của nhà hàng trong hơn nửa tháng. Bà chủ quán mừng rỡ trong lòng, tranh thủ lúc quán còn chưa đông khách, vội vàng chạy vào bếp gọi chồng ra, bảo ông ấy lên trước một thực đơn theo yêu cầu của Do Lợi Dân, để bà còn chuẩn bị nguyên liệu sớm.

Trước mặt hai người, Do Lợi Dân cũng không hề úp mở. Anh vừa mời hai người ăn uống, vừa chính thức mời: “Ngày mười tám là sinh nhật ba mươi tuổi của tôi, Tiểu Diệp và Tiểu Cố nhớ đến nhé! Tiểu Diệp thì tôi không nói làm gì, còn Tiểu Cố, cậu phải gọi cả thím và em gái đến chung vui cho náo nhiệt đấy.”

Với tình thân thiết như vậy, Do Lợi Dân đã đích thân mời, Diệp Ninh và Cố Khiêu đương nhiên phải nể mặt. Những ngày Diệp Ninh không ở đây, Cố Khiêu và Do Lợi Dân cũng thường xuyên qua lại. Giờ đây, Cố Linh đã chính thức nhập học ở trường trong thị trấn, nói đến việc này, Do Lợi Dân cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Vì thế, Cố Khiêu nói gì cũng phải giữ thể diện cho anh ấy.

Diệp Ninh cũng chẳng có gì để nói. Cô nhẩm tính ngày, mười tám cũng chỉ còn vài hôm nữa. Ban đầu cô định làm xong lô quần áo này sẽ đưa bố mẹ đi du lịch, nhưng giờ thì đành phải đợi sau sinh nhật Do Lợi Dân rồi mới lên kế hoạch vậy.

Tay nghề của chủ quán nhà hàng này quả thật rất khá, nghe nói là bí quyết gia truyền. Bếp sau chỉ có ba người: bố chồng, chồng và con trai của bà chủ. Tuy là một cơ sở kinh doanh gia đình, nhưng nguyên liệu thì chất lượng, tay nghề cũng ổn. Dù không có đầy đủ gia vị như thời hiện đại, chỉ với hương vị tươi ngon tự nhiên của những nguyên liệu hảo hạng và một chút gia vị đơn giản, món ăn vẫn thơm ngon khó cưỡng.

Diệp Ninh càng ăn càng vui vẻ, cảm thấy món ăn ở đây còn ngon hơn cả món cá suối mà cô từng ăn cùng bố mẹ ở khu du lịch sinh thái gần đó. Ăn đến nửa chừng, cô không quên gọi bà chủ quán lại hỏi: “Bà chủ, ở đây có gói mang về không? Tôi muốn gói về ăn tối.”

Bà chủ quán không chút nghĩ ngợi đã gật đầu: “Gói mang về à? Được chứ, cô muốn gói món nào thì tôi làm xong sẽ cho vào hộp cơm cho cô thôi.”

Bây giờ một chiếc hộp cơm nhôm cũng không hề rẻ. Bà chủ quán không nói là tặng, chỉ dặn Diệp Ninh lần sau đến thì mang hộp cơm trả lại là được.

“Được, món gà và cá này, tôi mỗi thứ lấy hai phần, gói mang về hết.” Vừa nói, Diệp Ninh vừa thò tay vào túi xách lấy tiền. Tuy nhiên, tay cô còn chưa kịp rút ra khỏi túi thì đã bị Do Lợi Dân giữ chặt lại.

Do Lợi Dân bực mình nói: “Chẳng qua là gói hai món ăn thôi mà, sao có thể để cô trả tiền được.” Không đợi Diệp Ninh lên tiếng, Do Lợi Dân đã vội vàng cất giọng gọi lớn: “Chị Mạn, tôi cũng gói một phần, tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?”

Diệp Ninh có chút ngại ngùng: “Vậy thì em vừa ăn vừa mang về, thật là không phải chút nào.”

Do Lợi Dân không bận tâm, xua tay nói: “Có gì đâu mà không phải. Mấy ngày nay tôi được cô giúp đỡ không ít. Nói lời sến sẩm một chút thì, lão Do này có được ngày hôm nay là nhờ cô và chú Cố đấy. Cô xem, trước đây khi tôi không có tiền phải ghi nợ, tôi có khách sáo với cô bao giờ đâu.”

Diệp Ninh cảm thấy Do Lợi Dân nói quá lời rồi. Anh ấy có tài ăn nói, có gan làm, dù không có những lô hàng của cô, thì sau khi chính sách mở cửa, anh ấy cũng có thể tạo dựng được sự nghiệp riêng, chỉ là quá trình có thể không thuận lợi như vậy mà thôi.

Diệp Ninh nhìn Do Lợi Dân, cũng không nói được lời nào quá thật lòng, chỉ cười nói: “Được thôi, Do ca đã nói vậy rồi thì em cũng không khách sáo nữa. Đến ngày sinh nhật anh, em sẽ tặng anh một món quà thật đặc biệt.”

Đề xuất Hiện Đại: Người Vợ Tiếp Viên Của Tôi
BÌNH LUẬN