Thái tử Tiêu Dục Chi cùng Thẩm Thanh Từ phu nhân trở về kinh thành. Hoàng đế đại hỷ, lập tức ban yến tiệc khoản đãi. Song, khi yến tiệc đang lúc cao trào, Hoàng đế bỗng nhiên thổ huyết, ngã vật xuống đất.
Thái y sau khi chẩn mạch, nét mặt vô cùng nghiêm trọng tâu rằng: "Hoàng thượng đã trúng phải mãn tính kịch độc, e rằng..."
Tiêu Dục Chi cùng Thẩm Thanh Từ phu nhân liếc nhìn nhau. Cả hai đều thấy rõ sự kinh hãi trong mắt đối phương. Họ biết, đây lại là một âm mưu thâm độc!
"Kẻ nào dám làm việc này?" Tiêu Dục Chi gầm lên một tiếng giận dữ. Ánh mắt chàng ngập tràn sát khí.
Thái y run rẩy tâu: "Loại độc dược này... có tên là 'Khiên Cơ Dẫn', là một thứ kịch độc vô cùng hiếm thấy. Chỉ có... chỉ có những người trong hoàng thất mới có thể tiếp cận được..."
Ánh mắt Tiêu Dục Chi chợt lóe lên tia hàn quang. "Thất đệ!"
Chàng lập tức hạ lệnh dẫn Thất hoàng tử đến tra hỏi. Song, khi binh lính đến phủ Thất hoàng tử, lại phát hiện chàng đã tắt thở. Trên bàn còn đặt một phong di thư, trong đó nhận tội đã hạ độc Hoàng đế.
"Sự tình e rằng không đơn giản như vậy." Thẩm Thanh Từ phu nhân nhíu mày nói. "Thất hoàng tử tuy có oán hận phụ hoàng, nhưng chàng không có lý do gì phải dùng cách này để kết thúc sinh mệnh của mình."
Tiêu Dục Chi gật đầu. "Nàng nói phải. Đằng sau chuyện này, ắt hẳn còn có kẻ đứng sau giật dây."
Đúng lúc này, Lý Đức Toàn hoảng hốt chạy vào. "Điện hạ, không ổn rồi! Thái hậu nương nương... Thái hậu nương nương người..."
Tiêu Dục Chi cùng Thẩm Thanh Từ phu nhân vội vã đến Trường Lạc Cung. Lại thấy Thái hậu đã treo cổ tự vẫn. Trên cổ người còn quấn một dải lụa trắng, trên đó viết rõ bốn chữ "Tội đáng muôn chết".
"Xem ra, kẻ chủ mưu thực sự đã sợ tội mà tự sát rồi." Tiêu Dục Chi thở dài một tiếng.
Thẩm Thanh Từ phu nhân lại lắc đầu. "Thiếp nghĩ sự tình không đơn giản như vậy. Thái hậu tuy độc ác, nhưng người không có lý do gì phải tự vẫn."
Đúng lúc này, Thẩm Thanh Từ phu nhân chợt nhận thấy trên ngón tay Thái hậu có một vết thương nhỏ. Xung quanh vết thương còn vương vãi một ít bột đen.
"Đây là..." Ánh mắt Thẩm Thanh Từ phu nhân chợt lóe lên vẻ kinh ngạc. "Đây chính là bột của 'Khiên Cơ Dẫn'!"
Tiêu Dục Chi cũng đã nhận ra. "Chẳng lẽ..."
Thẩm Thanh Từ phu nhân gật đầu. "Xem ra, Thái hậu và Thất hoàng tử đều là bị người diệt khẩu."
Đúng lúc này, một tiểu thái giám hốt hoảng chạy vào. "Điện hạ, không ổn rồi! Trong cung truyền tin, nói rằng... nói rằng Hoàng hậu nương nương muốn phế truất ngôi vị Thái tử của người!"
Tiêu Dục Chi cùng Thẩm Thanh Từ phu nhân lại nhìn nhau. Cả hai đều thấy rõ sự kinh hãi tột độ trong mắt đối phương. Họ tuyệt nhiên không ngờ, kẻ chủ mưu cuối cùng, lại chính là Hoàng hậu nương nương, người vẫn luôn thâm cư giản xuất!
"Chúng ta đi!" Tiêu Dục Chi lập tức quyết đoán. Chàng cùng Thẩm Thanh Từ phu nhân tức tốc đến hoàng cung.
Trong hoàng cung, Hoàng hậu đang ngự trên phượng ỷ, thần sắc uy nghiêm. Người thấy Tiêu Dục Chi cùng Thẩm Thanh Từ phu nhân, liền cười lạnh một tiếng. "Cuối cùng các ngươi cũng đã đến."
"Hoàng hậu nương nương, người vì sao lại làm ra những chuyện này?" Tiêu Dục Chi chất vấn. Ánh mắt chàng ngập tràn phẫn nộ.
Hoàng hậu đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Tiêu Dục Chi. "Bởi vì ngươi đã cản đường ta! Con ta rõ ràng là đích trưởng tử, cớ gì ngươi, một kẻ thứ tử, lại có thể ngồi lên ngôi vị Thái tử?"
Thẩm Thanh Từ phu nhân bỗng nhiên vỡ lẽ. "Thì ra, người mới chính là kẻ chủ mưu thực sự!"
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng. "Không sai. Tiên đế là do ta hạ sát, Thái hậu và Thất hoàng tử cũng là do ta ra tay. Giờ đây, đã đến lượt các ngươi!"
Người vừa dứt lời, bỗng vỗ tay một cái. Một toán người bịt mặt từ trong bóng tối xông ra. Vây kín Tiêu Dục Chi cùng Thẩm Thanh Từ phu nhân.
"Hôm nay, chính là ngày chết của các ngươi!" Hoàng hậu đắc ý hô lên.
Tiêu Dục Chi cùng Thẩm Thanh Từ phu nhân tựa lưng vào nhau. Ánh mắt cả hai ngập tràn vẻ quyết tuyệt. Họ biết, hôm nay sẽ là một trận chiến sinh tử...