Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 371: Bài hắn một đường

Chương 371: Đánh lừa hắn một vố

— Có chuyện gì vui mà cười tít mắt vậy?

HỒ TÙNG LINH đặt thư xuống, ngẩng đầu nhìn, thấy HỒ DÃ, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

— Hoàng thúc, ngươi sao lại đến đây? Hôm trước bảo ngươi đang làm việc ở Cần Chính điện mà?

Cung nữ nhanh chóng bưng trà đến rồi lui ra ngoài.

HỒ DÃ ánh mắt lướt trên bức thư trên bàn trà, tiện tay cầm lên:

— Thư của Vân Quốc hả?

Nhìn thái độ của Hoàng thúc, Hồ Tùng Linh nhíu mày, cảm thấy như phát hiện ra bí mật gì đó lớn lao.

— Hoàng thúc, trước nay ngài chẳng bao giờ quan tâm mấy chuyện này mà…

Hồ Tùng Linh cười nhếch môi, vẻ như kéo ghế xem kịch.

— Có vậy sao?

HỒ DÃ hơi ngượng ngùng nhấp một ngụm trà:

— Trước là trước, bây giờ là bây giờ.

— Ồ, thì tuỳ Hoàng thúc nói vậy đi.

Hồ Tùng Linh cười khẩy, nhướn mày, chụp lấy bức thư cất đi.

— Nhưng Hoàng thúc à, A Noãn giờ đã là Vương phi của Chữ Vương rồi, dù ngài có thích đến đâu cũng đừng có mà động lòng.

Bị nhìn thấu tâm sự, Hồ Dã cũng không buồn giả vờ nữa.

— Biết đâu Yến Tuân chết lúc nào, Hoàng thúc ta vẫn còn nhiều cơ hội.

Thái độ tự tin khiến Hồ Tùng Linh trợn tròn mắt.

— Hoàng thúc, tự tin thì tốt, nhưng quá tự tin lại không hay rồi, hay là ngài mau chóng cưới một vị Vương phi đi, chặn miệng mấy quan thần ở ngoài kia lại!

— Chuyện đó không gấp, hôm nay ta đến vì chuyện học vấn của ngươi.

Nụ cười trên mặt Hồ Tùng Linh chợt tan biến.

Biết hoàng thúc tìm đến, chắc ngoài kia có chuyện oái oăm xảy ra.

***

MỘ YỂU ngồi một lát ngoài sân, gió bên ngoài bắt đầu nổi lên.

Đành quay vào trong sắp xếp những manh mối mới có được.

Cô chăm chú nhìn những thông tin được ghi chép trên bàn, xếp lần lượt, giữa dùng mực xích vẽ một vòng tròn gạch chéo.

Lục Văn Chính cùng Trưởng công chúa đều đã chết.

Thái tử coi như mất đi hai 'tiên phong', còn về Tấn Vương...

— Thanh Vũ, dạo này sao không nghe tin tức gì về Tấn Vương?

Thanh Vũ suy nghĩ một lát, đáp:

— Từ sau lần đó, Tấn Vương ít khi ra khỏi phủ, bên ngoài đều nói ông ấy sức khỏe yếu.

— Nhưng có người đi xem, thấy sức khỏe Tấn Vương tốt, e là vì vụ đó nên ông ấy tránh thị phi.

— Còn Tấn vương phi, những ngày này lúc tiệc tùng khá hả hê.

Tính tình của Tô Thanh Thanh mà.

Mộ Yểu không cần suy luận cũng rõ cô ta vui mừng thế nào.

Nhưng… cô lại thấy Tấn Vương khác thường.

Từ khi bị hoàng đế khiển trách đến giờ, Tấn Vương đóng cửa không ra ngoài.

Người khác đến thăm thì cũng chỉ một hương hương nhang là về.

— Ngươi có cách nào không? Tối nay đi thăm phủ Tấn Vương thử xem.

Mộ Yểu ngẩng đầu hỏi Thanh Vũ.

— Ta cứ cảm thấy, Tấn Vương hiền quá mức, không giống phong cách làm việc là người cậu ta khi tới kinh thành.

— Nô tỳ tối nay sẽ thử.

Thanh Vũ suy nghĩ rồi nhận lời, với khả năng của mình, đến phủ Tấn Vương không dễ bị phát hiện.

— Gặp chuyện không ổn rút lui ngay, phát hiện gì cũng phải rời đi, không điều tra sâu.

Mộ Yểu nắm lấy tay tiểu nha hoàn vỗ nhẹ:

— Mạng là quan trọng nhất.

Thanh Vũ xúc động:

— Vâng! Nô tỳ nhất định nhớ kỹ lời phu nhân.

Mộ Yểu yên tâm, Thanh Vũ không phải người liều lĩnh.

Đã hứa thì sẽ không làm bừa.

Nhìn ngoài trời trời đã tối dần mà vẫn chưa thấy bóng dáng Yến Tuân trở về.

Trong lòng khó tránh khỏi lo lắng:

— Vương gia vẫn chưa trở về cung sao?

Buổi trưa có người báo, Hoàng thượng triệu Chữ vương vào cung.

Cửa cung sắp đóng khóa mà người vẫn chưa thấy về…

— Thái phu nhân đã sai người hỏi, có lẽ vì ngày mai là kỳ thi Xuân Khảm, nên Hoàng thượng có nhiều điều cần dặn dò.

Ninh Trúc lấy tấm áo choàng đắp lên Mộ Yểu, kéo xe lăn ra hành lang.

Ánh trăng trải nhẹ, gió thổi vào mát lạnh hơn ban ngày, dễ chịu vô cùng.

— Bếp nhỏ đã ủ sẵn cơm canh, nếu Vương gia về đói ta sẽ mang vào.

Mộ Yểu khẽ kéo áo choàng lại, ngăn hơi lạnh lùa vào người.

Ánh mắt nhìn về phía cung điện, trong lòng cầu nguyện mọi sự bình an.

***

Trong cung, Yến Tuân ngồi trên ghế cũng chút phần sốt ruột.

Ngược lại, Thái tử đối diện bình thản nhấm trà.

— Phụ hoàng muốn giải quyết chuyện Liễu mỹ nhân và Thục phi trước, chắc sẽ đến muộn, Chữ vương từ lúc nào nóng tính thành như vậy, vài giờ cũng không đợi được?

Yến Tuân không thèm để ý thái tử bên kia, trong lòng cười lạnh.

Vài giờ?

Người ta đến từ chính ngọ, trăng giờ đã lên rồi mà.

Ngồi khó chịu mà còn nói vậy?

Thật đúng là nói mà không nghĩ.

Thấy Yến Tuân không đáp, Thái tử nhún vai, tiếp tục nhấp trà đợi chờ.

Lại mất nửa hương hương nhang, cửa điện mới được mở.

Hai người đứng dậy, hướng cửa cúi người lễ.

— Chờ lâu rồi chứ?

Vân Đế liếc hai người một cái, vẫy tay:

— Hoàng hậu gần đây sức khỏe không tốt, hậu cung mấy phi tần lại ồn ào... Thôi, vừa ăn vừa nói.

Li công công nhận lệnh, vỗ tay ra hiệu.

Các cung nhân nhanh chóng bày biện món ăn lên bàn.

Nhìn món ăn, Yến Tuân hơi cau mày.

— Phụ hoàng, Chữ vương còn thương tật, e không ăn được những thứ… khuẩn phát.

Bàn Yến Tuân món ăn chẳng khác gì của Thái tử.

Nhưng toàn là món dễ làm vết thương khó chịu, ngoài rượu trong bình thì hầu như không ăn được gì.

— Ta lo chưa chu toàn, Li công công…

Vân Đế liếc sắc mặt Yến Tuân, liền sai thu dọn thay đồ mới.

Nhưng hành động này vốn cũng không cần thiết.

Yến Tuân giấu tâm sự đứng dậy cảm ơn.

— Cảm ơn Hoàng thượng nhớ đến thương tích của thần, hôm nay đa tạ Hoàng thượng thiết đãi.

— Gia viên yến thôi, không cần khách sáo, mời ngồi.

Vân Đế mặt mày hoà nhã, ít đi sự uy nghi của một thiên tử, nhìn y như người anh lớn trò chuyện cùng em trai.

Nhưng dưới sự hiền từ đó là điều gì?

Yến Tuân phần nào đoán được.

— Hôm nay gọi các ngươi đến vì kỳ thi Xuân Khảm ngày mai, các học trò sẽ nhập viện, Thái tử ngươi phải giám sát tốt, tuyệt đối không xảy ra gian lận.

— Chữ vương sức khỏe không tốt, việc kỳ thi Xuân Khảm giao hết cho Thái tử giải quyết.

Vân Đế nói chậm rãi, mắt vô ý quan sát sắc mặt hai người.

Thấy Thái tử mặt hiện vẻ mừng rỡ, Vân Đế khẽ chau mày.

Chữ vương thì mặt vẫn bình thản.

— Cẩn thận Hoàng thượng yên tâm, trước đại hội săn bắn, thần đã dặn dò các quan lớn trong viện thi, nếu thần không có mặt, có việc thì tìm Thái tử đấy.

Chắc mấy ngày thần biến mất, Thái tử đã quen việc viện thi rồi.

Yến Tuân đứng lên đáp, từng câu từng chữ chứng minh một thực tế.

Thái tử đã không còn tuân thủ quy tắc.

Vân Đế sắc mặt tối lại, đột nhiên lạnh lùng hơn:

— Thái tử, lời của Chữ vương có đúng sự thật?

Câu hỏi giận dữ của thiên tử khiến Thái tử giật mình, vô thức quay nhìn Yến Tuân.

Không bỏ lỡ tia cười mỉa mai thoáng qua mặt đối phương, hắn liền hiểu mình bị đánh lừa rồi!

Thái tử lập tức đứng lên quỳ xuống:

— Phụ hoàng, quả thật có người đến gặp thần, nhưng thần chỉ nói qua vài câu, không trực tiếp can thiệp.

Đề xuất Ngược Tâm: Nàng Đến, Tuyết Vô Ngân
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện