Trên chuyến xe ngựa trở về, Thẩm Vẫn Huề tựa đầu vào vách xe, đôi mắt khẽ nhắm nhưng tâm trí lại không ngừng vận động. Kế hoạch trả thù vẫn còn mờ mịt, nhưng nỗi bất lực của phận nữ nhi trong thế gian này lại hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết. Nàng thở dài, cảm thấy một gánh nặng vô hình đè nén. Đồ Ninh ngồi cạnh, im lặng quan sát nàng. Ngoài kia, tiếng vó ngựa đều đều cùng tiếng xao động của phố phường dần lùi lại phía sau.
Bỗng, Xuân Vũ hớt hải chạy tới, giọng gấp gáp: "Phu nhân, không hay rồi! Từ tiểu thư... Từ Như Nguyệt đang bị phụ thân đánh đập tàn nhẫn!"
Thẩm Vẫn Huề giật mình, đôi mắt bừng mở. Nàng không chút chần chừ, lập tức ra lệnh: "Mau! Đến đó ngay!"
Khi Thẩm Vẫn Huề cùng Đồ Ninh và Xuân Vũ đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến nàng không khỏi phẫn nộ. Trong phủ đệ của Từ lão gia, Từ Như Nguyệt đang quỳ rạp trên đất, mái tóc rũ rượi, tấm y phục mỏng manh đã rách nát vài chỗ, lộ ra những vết roi hằn đỏ tím. Cha nàng, một nam nhân trung niên với vẻ mặt hung tợn, vẫn không ngừng vung roi xuống.
"Dừng tay!" Thẩm Vẫn Huề bước thẳng vào, giọng nói vang vọng, đầy uy lực. Nàng chắn trước Từ Như Nguyệt, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cha nàng. "Từ lão gia, dù là phụ tử, cũng không thể hành hạ con cái đến mức này!"
Cha của Từ Như Nguyệt sững sờ, cây roi đang vung dở khựng lại giữa không trung. Hắn ta trừng mắt nhìn Thẩm Vẫn Huề, vẻ mặt đầy tức giận: "Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện gia đình ta? Thật vô lễ!"
Đúng lúc đó, một đoàn người xuất hiện. Lý Dực Thừa, Duệ Vương, cùng Triệu Quan Lan bước vào. Duệ Vương nhìn cảnh tượng hỗn loạn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Từ lão gia.
"Từ lão gia, uy phong của ngài thật lớn." Giọng Duệ Vương trầm thấp, mang theo sự cảnh cáo rõ rệt. "Chuyện gia đình, cũng nên có chừng mực. Nếu để lan truyền ra ngoài, e rằng sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Từ gia, và cả triều đình."
Từ lão gia lập tức tái mặt, vội vàng cúi đầu hành lễ. Hắn ta biết Duệ Vương không phải người dễ chọc. Duệ Vương không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu với Thẩm Vẫn Huề, rồi quay lưng rời đi cùng Triệu Quan Lan. Từ Như Nguyệt, với thân thể rã rời, miễn cưỡng đứng dậy, liếc nhìn Thẩm Vẫn Huề một cái đầy phức tạp, rồi cúi đầu theo cha mình rời khỏi.
Thẩm Vẫn Huề đứng đó, nhìn bóng Từ Như Nguyệt khuất dần, lòng nặng trĩu. Nàng đã can thiệp, nhưng liệu có thực sự giúp được gì? Sự bất lực khi không thể cứu vớt tất cả những người phụ nữ khốn khổ trong thế giới này khiến nàng cảm thấy vô cùng day dứt. Quyền lực, địa vị, tất cả đều là những xiềng xích vô hình trói buộc nữ nhân.
Sau đó, trong một sảnh phụ của Hoàng cung, Thẩm Vẫn Huề tình cờ gặp lại Triệu Quan Lan. Nàng không kìm được mà bày tỏ nỗi lòng.
"Triệu công tử, chàng thấy đấy, dù có can thiệp, ta cũng chỉ có thể giải quyết được bề nổi. Căn nguyên của sự bất công này nằm ở đâu?" Thẩm Vẫn Huề hỏi, ánh mắt đầy trăn trở.
Triệu Quan Lan khẽ thở dài. "Thẩm phu nhân, thế sự vốn là vậy. Quyền lực và địa vị quyết định tất cả. Phận nữ nhi vốn đã chịu nhiều thiệt thòi, muốn thay đổi cục diện này, e rằng không phải chuyện một sớm một chiều."
"Không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng không có nghĩa là không thể." Thẩm Vẫn Huề kiên định đáp. "Nếu không có ai đứng lên, thì vĩnh viễn sẽ không có sự thay đổi."
Trên đường trở về, Thẩm Vẫn Huề nhìn thấy hai mẹ con ăn xin co ro bên vệ đường, ánh mắt họ đầy vẻ cầu xin và tuyệt vọng. Nàng không chút do dự, sai Đồ Ninh mang tiền bạc và thức ăn đến giúp đỡ họ. Nhìn thấy nụ cười yếu ớt nhưng đầy biết ơn trên gương mặt người mẹ, Thẩm Vẫn Huề cảm thấy một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong lòng. Dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng nó củng cố thêm quyết tâm của nàng. Nàng sẽ không cam chịu số phận, không chấp nhận sự bất công. Nàng sẽ dùng mọi cách để thay đổi cục diện này, dù cho con đường phía trước có gian nan đến mấy.
Đề xuất Huyền Huyễn: Kế hoạch Diệu Bút: Đỉnh Tháp Cao