Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 689: Nhân chí nghĩa tận

Chương 689: Nhân chí nghĩa tận

Nàng không ngờ vào thời điểm này, Ngu lão thái gia vẫn còn mưu tính với nàng, mong muốn gắn kết nàng cùng Ngu gia một thể.

Ấy thế, lấy cớ gì chăng?

Khi xưa nàng gả vào Ngu gia, cũng chỉ mong được sống một cuộc đời an ổn.

Dẫu Ngu Xuyên Nam chưa từng chạm đến nàng, song đối với nàng cũng còn xem trọng.

Khi hay tin mang thai, nàng hoảng hốt kinh sợ, trong cơn loạn thần đã thổ lộ cùng Ngu Xuyên Nam; đối phương chẳng nói lời gì, lại còn cho phép nàng sinh con.

Lúc bấy giờ, nàng vô cùng cảm kích Ngu Xuyên Nam, nên bao năm qua, tuy ông chưa một lần ở lại qua đêm bên nàng, nàng chưa hề oán than lời nào.

Thậm chí vì lòng hổ thẹn, sau khi mẹ chồng qua đời, nàng nhận trách nhiệm quản gia, tận tâm tận lực chu toàn hết thảy.

Nào ngờ tất cả chỉ là một phía ước vọng của nàng mà thôi. Ngu Xuyên Nam cho sinh con không hẳn vì tấm lòng hiền hậu, mà chỉ để có thể chính danh ôm đứa con ngoài giá thú về.

Ông lén lút đổi lấy con gái nàng, khiến nàng như kẻ ngốc ôm ấp con trai người khác suốt mười mấy năm.

Nàng gái ấy, ngay khi vừa sinh, suýt chết dưới tay Ngu Xuyên Nam.

Nếu không có Diệp nương tử, e rằng nàng ta vĩnh viễn không có cơ hội gặp mặt con gái mình.

Nàng biết mình từng có lỗi với Ngu Xuyên Nam, nhưng đối phương cũng từ đầu đến cuối sắp đặt toan tính với nàng.

Còn những người khác trong Ngu gia, nhất là vị lão thái gia trước mắt, rõ ràng thấu tỏ mọi sự, vậy mà chưa một lần nghĩ đến việc nói ra cùng nàng.

Đến lúc này, nàng đã hết lòng hiếu thuận với Ngu gia.

Còn tiếng tăm trong miệng ông ta, nàng sớm đã không màng đến nữa.

Cả đời, nàng chưa từng sống theo ý nguyện của chính mình.

Khi còn trẻ, mẫu phi chỉ dạy nàng phải lấy lòng phụ hoàng, lấy đó mà chiếm được sủng ái của đế vương.

Ấy vậy, có ích chi đâu?

Phụ hoàng dành cho nàng sự sủng ái ấy, chẳng khác gì một giấc mộng huyễn hoặc, đến khi có chuyện lớn xảy ra, chẳng giúp được chút gì.

Nàng lớn lên giữa nghiêm ngặt của cung đình, như chim bị nhốt trong lồng vàng son, ăn ngon mặc đẹp nhưng không thể bước qua giới hạn.

Nàng may mắn gặp được người trọn tình trọn ý, nhưng khi mẫu phi phát hiện, việc đầu tiên bà nghĩ không phải là tạo điều kiện cho nàng, mà là lập tức cắt đứt quan hệ giữa hai người, không cho gặp gỡ nữa.

Rồi sai phụ hoàng gả nàng đi nơi khác.

Khi biết mình phải rời kinh đô, về gả cho Ngu gia, sự phẫn nộ và bất phục trong lòng nàng lên đến đỉnh điểm.

Cho nên trước khi rời kinh, nàng đã làm một chuyện điên dại nhất đời.

Từ đó nàng không còn để ý người đời trông vào thế nào.

Chỉ cần được trở lại kinh thành, nàng vẫn là công chúa hoàng thất, nhờ công giúp thu hồi sổ sách, hoàng thượng chẳng bao giờ bạc đãi nàng.

Vinh An công chúa khi đồng ý với Kỷ Vân Thư đã nghĩ kỹ mọi chuyện.

Ngu lão thái gia thực sự có ý định trói nàng với Ngu gia, có nàng ở đó, dù chỉ vì danh dự hoàng thất, Tề Tranh và bọn họ cũng sẽ nương tay phần nào.

Chỉ tội công chúa quá đa tình, hành sự thường ra kiểu cuồng điên chẳng màng hậu quả.

Như lúc này, bà ta tự mình công khai tai tiếng để hoàn toàn đoạn tuyệt với Ngu gia.

Ngu lão thái gia tuổi đã cao, hôm nay chịu cú sốc lớn, lời chưa dứt thân thể đã run rẩy không thể giữ vững.

Ngu Thập Nhất bên cạnh đỡ lấy, cảm nhận thân phụ ngày càng yếu, lòng tràn đầy lo âu.

Phụ thân chính là cột trụ của Ngu gia, nếu không còn, y chẳng dám nghĩ lấy chuyện Ngu gia sẽ rơi vào thế nào.

Ngu lão thái gia là người thông minh, thấy Vinh An công chúa đã không còn cửa lui, chẳng nói lời văn tự vô ích nữa.

Ngẩng đầu nhìn Tề Tranh:

- Lão nhược có vài lời muôn trao đổi riêng cùng hầu hạ.

Tề Tranh không hiểu ý ông, trong lòng nghĩ sự đã đến nước này, dù lão thái gia nói gì đi nữa, kết cục Ngu gia cũng chẳng thay đổi.

Vốn thuận theo ánh nhìn, y quay sang Triệu Thận.

Ngu lão thái gia cũng nhìn Triệu Thận, trong lòng thầm hiểu:

- Triệu... vị này cũng vào cùng.

Triệu Thận gật đầu.

Cùng đi với họ những người khác đều lui ra ngoài.

Dưới lệnh của lão thái gia, bọn gia nhân cũng đều rút lui hết.

Kỷ Vân Thư theo sau Vinh An công chúa tiến ra ngoài, thuận miệng hỏi:

- Có hay biết lão gia nhà ngươi định nói gì chăng?

Vinh An công chúa đáp thẳng thừng:

- Gì gọi là lão gia nhà chúng ta, ta đâu phải họ Ngu, ông ta nói gì ta lấy gì hay!

Lời ấy vừa dứt, Ngu Thập Nhất theo sau không kìm nổi mà nói:

- Đại ca đã khuất, nhưng Ngu gia ta còn chưa mất hết người, đại tỷ chẳng cần vội vàng phủ nhận quan hệ với Ngu gia.

Vinh An công chúa ngẩng cằm nói:

- Ta nói chẳng sai nữa sao? Nếu không muốn ta rẽ bạch quan hệ, thì nên nhớ đệ tử như mẫu thân, các người còn dám đối mẹ chửi vậy sao?

Ngu Thập Nhất bị lời ấy làm đỏ mặt, song cuối cùng không đáp lời.

Thấy Kỷ Vân Thư đang xem như xem trò vui, dường như muốn nói điều gì, nhưng biết người này còn khó tính hơn cả Vinh An công chúa nên thôi.

Bực bội giục tấu nhân rời đi.

Hôm nay đại tiệc sinh nhật xem ra không thể tiến hành, y còn phải tiễn khách, dọn dẹp loạn sự.

Kỷ Vân Thư nhìn bóng lưng y mà nói:

- Dẫu còn trẻ, nhưng xem ra đáng tin hơn Ngu Xuyên Nam. Lão thái gia rõ biết Ngu Xuyên Nam có vấn đề, sao còn không chịu đổi người bồi dưỡng?

Dẫu Ngu Xuyên Nam đã có con trai, nhưng làm chủ gia tộc tương lai, phẩm hạnh ông ta quả là tai họa lớn.

Vinh An công chúa mỉa mai:

- Chủ gia tộc tương lai đâu dễ thay đổi vậy đâu! Đừng để vẻ ngoài của Ngu Thập Nhất lừa gạt, người Ngu gia này không ai hiền lành, dù không hẳn như Ngu Xuyên Nam bẩn thỉu, thế mà người có thể đưa bao nhiêu cô gái đến trước mặt Ngu Xuyên Nam, liệu có phải người tốt?

Kỷ Vân Thư lại nhớ đến chuyện trên thuyền hoa, ngoài thi thể còn có người sống được đưa đến biệt viện của Ngu Xuyên Nam.

Tất cả đều do Ngu Thập Nhất sắp xếp.

Nhìn thấy Kỷ Vân Thư im lặng, Vinh An công chúa lại nói:

- Ngu Thập Nhất và Ngu Xuyên Nam đều là cùng mẹ đẻ, thuộc chi trưởng tộc; Ngu Xuyên Nam chiếm được danh vị trưởng tộc chính thất, là do chính tay lão thái gia nuôi dạy. Thực ra, ông ta rất có năng lực, sớm đã tiếp nhận quyền lực trong nhà từ lão thái gia, lấn át cả phụ thân.

Điều này Kỷ Vân Thư cũng rõ, lão thái gia bỏ qua con trai, trực tiếp giao việc nhà cho cháu, quả không theo lệ thường.

Nhưng Ngu Thập Nhất chẳng phục.

Nàng có thể nhìn ra lúc trò chuyện với lão thái gia, y căm ghét Ngu Xuyên Nam ra mặt, thậm chí không ngại xúc phạm lão thái gia vì việc này.

Vinh An công chúa gật đầu:

- Trước kia y chỉ biết học hành, sau mới nhận ra dù là tài tử nổi danh vùng Giang Nam, gia đình cũng chẳng coi trọng y hơn chút nào. Sau này, cùng với việc biết càng nhiều chuyện, sự bất mãn càng khó kìm nén.

Kỷ Vân Thư cười:

- Việc ấy dễ hiểu thôi. Rõ ràng hai anh em cùng mẹ cùng cha, thế mà Ngu Xuyên Nam lại dễ dàng đoạt lấy những thứ y phải nỗ lực tìm kiếm.

- Ừ, đời người có kẻ sinh ra đã may mắn hơn, lấy được điều người khác mơ ước mà không phải giành lấy. Song ai oán ai được chăng?

Nàng cũng từng oán hận, van xin mẫu phi đừng để nàng gả vào Ngu gia.

Song mẫu phi nói với nàng rằng trên đời không có chuyện hoàn mỹ trọn vẹn, nàng sinh ra làm công chúa, hưởng phú quý xa hoa, nên thôi đừng mơ đến chuyện tình cảm.

Lời ấy đã dìm nàng vào tuyệt vọng.

Giờ nghĩ lại, mẫu phi nói chẳng sai, một người sao có thể thuận buồm xuôi gió mọi chuyện?

Đề xuất Cổ Đại: Sau Khi Thành Tội Nô, Ta Thành Sủng Thiếp Trên Giường Của Thủ Phụ Tiền Phu
BÌNH LUẬN