“Quan trọng nhất là, ta tra không được Đỗ Vi Vi lúc trước phạm vào tội gì, nếu cô ta ra ngoài, thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của cha mẹ ta.”
Vừa nói xong, Tô Vãn liền thoải mái hào phóng mà nhìn Cố Tước.
Thấy nàng quả thật không có tức giận, Cố Tước chậm rãi buông lỏng tay đang cầm muỗng.
Bạch Hổ bên cạnh thập phần khẩn trương, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ôiiiiiiii, phu nhân nhà nó tính tình thật sự là thật tốt quá a!
Chủ nhân nhà nó tệ như vậy, nàng thế nhưng đều không tức giận?
Thật đúng là một tiểu thiên thần xinh đẹp và tốt bụng!
Cố Tước bình tĩnh mà nói: “Vụ án của Đỗ Vi Vi liên quan đến một số thông tin mật. Theo lý mà nói, người khác không có quyền được biết, nhưng em là ngoại lệ.”
Em không phải người khác, em là vợ anh.
Tô Vãn hơi giật mình, vội vàng nói: “Nếu là bí mật quốc gia, anh không cần nói cho em biết. Em không nhất thiết phải biết.”
Trách không được nàng tra không ra, hóa ra còn dính tới bí mật quốc gia!
“Cô ấy có liên quan với một tên tinh tặc mà Đế quốc Liên bang đã truy đuổi nhiều năm. Đỗ Vi Vi bị bắt trên tàu của tên tinh tặc đó. Tuy nhiên, tên đó chưa bị bắt.”
Cố Tước thập phần bình tĩnh mà đem những lời này đều nói hết, sau đó lại tự múc cho mình một chén cháo thịt bằm kèm trứng Bắc Thảo.
Đồng thời, lại cầm lấy một khối bánh xốp.
Bạch Hổ ở bên cạnh yên lặng mà tính toán Cố Tước đã nạp bao nhiêu calorie, nó chậc một tiếng.
Đây cùng là 1 người trước đều không có ăn uống đầy đủ - chủ nhân của nó sao?
Nam nhân a, quả nhiên đều là đồ khẩu thị tâm phi!
Bên này Tô Vãn tiêu hóa tin tức này xong, có chút khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ Tô Mạn là con của Đỗ Vi Vi cùng cái tên tinh tặc kia?”
Cố Tước lắc đầu, “Không phải, chúng ta từng lấy DNA của bọn họ kiểm tra, nếu Tô Mạn thật là con của tên tinh tặc kia, thì lúc trước Tô gia cũng không thể nhận nuôi nàng.”
Tô Vãn nghĩ nghĩ cũng phải.
Aizzz, thiếu chút nữa cho rằng Tô Mạn có một ông ba ruột độc ác.
Nàng nghi hoặc mà : “Nói như vậy tội của Đỗ Vi Vi rất nghiêm trọng, chắc sẽ không được thả sớm. Vậy tại sao Tô Mạn lại hấp tấp như vậy?”
“Anh có thể giúp em tra,” Cố Tước nhanh chóng nói, sau đó lại nhanh chóng nói thêm, “Cảm ơn em đã làm đồ ăn.”
Câu sau nghe có vẻ hơi thừa.
Nhưng Tô Vãn cẩn thận nghĩ nghĩ rồi nói, “Nấu ăn cho anh là bổn phận của em, và dĩ nhiên, nếu anh có thể giúp em tra thì càng tốt.”
Nhìn tiểu cô nương xinh đẹp mặc bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt, mười phần dễ thương. Cô trông chẳng giống chút nào là nữ hoàng táo bạo chủ trì buổi khai trương nhà hàng ban ngày.
Nhưng, đều đặc biệt đẹp.
Cố Tước nhìn nàng một cái nói thật chăm chú, “Nhưng sắp tới có lẽ em sẽ không có thời gian nấu ăn cho anh đâu.”
“Vì sao?”
“Sinh viên năm nhất Đại học sẽ có khóa huấn luyện quân sự một tháng sau khi học kỳ bắt đầu..”
“……”
Tô Vãn trầm mặc vài giây, sau đó lập tức lấy ra quang não kiểm tra thời khóa biểu chương trình học.
Quả nhiên, sinh viên Đế Quốc đại học năm nhất, sau khi khai giảng một tháng, phải tiến hành một tháng huấn luyện quân sự khép kín.
Thấy Tô Vãn không nói gì, Cố Tước nhớ tới thân thể ốm yếu của nàng, mở miệng nói: “Em không phải học viện quân sự nên sẽ không mệt lắm đâu. Đừng lo. Nếu quá sức, anh có thể giúp em nói với huấn luyện viên.”
“A, không, em không phải lo lắng cái này.” Tô Vãn cũng không thể giải thích, Nếu cô phải trải qua một tháng huấn luyện quân sự khép kín, lỡ khi kết thúc, bố mẹ đã ly hôn thì sao?
Còn có chính là……
Tô Vãn bình tĩnh một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Tước, “Nhỡ đâu anh tới kỳ mẫn cảm trong lúc em đang huấn luyện thì sao?”
Cố Tước: “……”
Kỳ mẫn cảm dường như là một chủ đề cấm kỵ giữa hai người, chỉ cần nhắc đến thôi là đã có tác dụng khiến mọi người im lặng.
Vốn dĩ Tô Vãn cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều khi nói ra điều đó.
Nhưng nhìn Cố Tước chăm chú nhìn mình, cô vô thức nhấp một ngụm sữa từ cốc nước gần đó rồi nói, “Bất quá anh đến lúc đó muốn tìm em, sẽ liên lạc thôi mà. Ai, em ăn no rồi, về phòng trước đây, ngủ ngon a.”
Nói xong, Tô Vãn lập tức xoay người liền đi.
Dù đang đi dép lê, cô vẫn bước nhanh như thể bị thú dữ đuổi theo.
Sau khi trở về phòng mình, Tô Vãn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng vào phòng tắm chuẩn bị đánh răng rửa mặt, kết quả nhìn trong gương thấy mặt chính mình, vành tai thế mà hơi hơi phiếm hồng.
Nàng dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, “Hầy, ngươi thẹn thùng cái gì a, cũng không phải lần đầu tiên.”
Lại đến một lần, chính là lần thứ ba……
Mỗi tháng một lần, một năm mười hai lần, sao thời kỳ mẫn cảm của Tư lệnh Cố lại giống với kỳ kinh nguyệt vậy?
Đúng rồi, kỳ kinh nguyệt?
Tô Vãn tức khắc sửng sốt, nàng nhìn trong gương mặt chính mình, gương mặt hơi hơi phiếm hồng nhạt, môi hồng răng trắng, tóc dài tùy ý mà xõa rối tung buông xuống.
Tính tính, Kỳ kinh của cô đáng lẽ đã đến rồi.
Đến bây giờ còn không có tới, là bởi vì chính mình gần đây quá vất vả?
“Thôi bỏ đi. Mai xong việc sẽ đến bệnh viện kiểm tra thử.” Tô Vãn gần đây không thấy có gì bất thường, chỉ là hơi mệt, bất quá đoán chừng là do quá bận rộn.
Hơn nữa, nàng sau khi tỉnh dậy, sinh lý kỳ vẫn luôn không đều.
Bởi vì hôm nay bận đến tối muộn, ngày mai còn phải về trường học, cho nên Tô Vãn nhanh chóng rửa mặt xong, liền nằm trên giường.
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Đêm đó, cô ngủ rất ngon, không mộng mị. Khi mở mắt ra lần nữa, đã đúng sáu giờ ba mươi sáng. Vừa rửa mặt, Tô Vãn vừa hỏi Tiểu Bạch: "Chỉ huy đã ra ngoài chưa?"
Tiểu Bạch: “Nam chủ nhân còn chưa có ra , hắn đang ở trong hoa viên chạy bộ tập thể dục.”
Tô Vãn nhíu mày: “Như thế nào lại kêu nam chủ nhân?”
Tiểu Bạch: “Là Bạch Hổ kêu, nó nói nếu ta không gọi, liền cho ta 1 mã virus.”
Tô Vãn: “……”
Cao cấp AI thật đúng là ghê gớm, đều biết uy hiếp bình thường AI!
Tô Vãn AI - Tiểu Bạch, chính là AI bình thường, hay nói cách khác, trí tuệ nhân tạo của người thường chỉ là những robot thông minh.
Không giống như của Cố Tước, còn có bệ hạ Cố Tử Lam bọn họ AI, cùng với toàn bộ Liên Bang đế quốc đầu não Bạch Trạch, đều là cực cao trí tuệ nhân tạo, có cá tính hóa nhất định.
Giống Bạch Hổ Bạch Trạch chúng nó như vậy cao cấp AI, toàn bộ Liên Bang đế quốc, không vượt qua mười cái.
Tô Vãn nghĩ thầm, thôi, chỉ là một cái xưng hô, nàng không đáng đi so đo theo Bạch Hổ một cái AI này.
Nhìn thời gian còn sớm, nàng cũng thay đồ thể dục, cũng tính toán đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Tô Vãn cố ý tránh đi khu Cố Tước đang chạy bộ, rốt cuộc toàn bộ phủ đệ hoa viên rất lớn, muốn tránh đi không khó.
Kết quả chạy lại chạy , lại cùng Cố Tước chạy một cái mặt đối mặt?
Ăn mặc một bộ màu trắng đồ thể dục, Tô Vãn tùy tiện cột tóc đuôi ngựa thoải mái hào phóng mà chào hỏi: “A Tước, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Cố đại chỉ huy luôn luôn tích chữ như vàng.
Nhưng khi chạy đến chỗ Tô Vãn, anh lại rẽ sang một góc và chạy song song với cô.
Tô Vãn: “……” Nàng là nên tăng tốc vẫn là nên giảm tốc độ?
Cùng quan chỉ huy đại nhân cùng nhau chạy bộ, hồi hộp cùng vinh hạnh a!
Cố Tước ăn mặc màu đen đồ thể dục, nhìn không ra chất liệu, nhưng kia màu đen phảng phất phiếm quang.
Cùng Tô Vãn màu trắng đồ thể dục, bỗng chốc có chút giống như đang mặc đồ đôi.
Bạch Hổ lại không hài lòng, nó lải nhải với Cố Tước ở trong đầu: “Chủ nhân a, ta buổi sáng thời điểm đã nói, ngài nên mặc bộ màu trắng đồ thể dục kia rồi, ngài không nghe, nhìn xem đi, bằng không liền có thể thành công mà cùng phu nhân mặc đồ đôi! Kết quả nhìn xem, hiện tại lại thành Hắc Bạch Vô Thường!”
Đề xuất Hiện Đại: Thiên Kim Đích Thực - Cô Ấy Là Đại Lão Toàn Năng
Ngọc Trân
Trả lời6 ngày trước
Phần tiêu đề không cần ghi lại số chương đâu bạn, sẽ bị trùng 2 lần đó kìa.
Báo con nuôi gà [Chủ nhà]
6 ngày trước
Cảm ơn nha, không để ý