Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 70: Khom người thân mật

Bùi Hựu đã có hôn ước sao? Thật là buông lời vu vơ.

Nay Ôn Ngưng đã hết sức chắc chắn, Bùi Hựu rêu rao hôn ước với "Tiểu Nha" chẳng khác nào lấy nàng làm bia đỡ đạn. Hồi ấy tuy nàng còn nhỏ tuổi, song kỷ niệm vẫn rõ ràng, tuyệt không hề nói sẽ gả cho Bùi Hựu như thế.

Chuyện ấy chẳng qua chỉ là trò đùa chưa từng xảy ra.

Chiêu Hòa Công chúa một lần hỏi khiến lòng Ôn Ngưng dấy lên mối toan tính.

Chắc hẳn Gia Hòa Đế có ý kết duyên ả ái nữ với Bùi Hựu, kiếp trước Bùi Hựu từng thổ lộ say mê nàng Ôn Ngưng ở hậu viện. Còn kiếp này, nàng không nhận ra y nên đành lấy hôn ước ra làm cái cớ từ chối.

Cho nên kiếp trước, Chiêu Hòa Công chúa đích thân đến tìm nàng, mang theo sự tò mò liếc mắt nhìn nàng; còn kiếp này, lại sai người truyền nàng, người vốn mang mối tình “si mê không hối hận” với Bùi Hựu, đến cung thăm dò tin tức về vị hôn thê kia.

Chốc lát, Ôn Ngưng suýt bật ra lời vạch trần dối trá của Bùi Hựu, không có cái vỏ bọc hôn ước kia, thử xem y còn chịu từ chối ban hôn của Hoàng đế thế nào!

Song chợt nghĩ sang chuyện khác, y là người cố chấp và cực đoan, chuyện y muốn làm không ai ngăn được, chuyện không muốn làm không ai ép được.

Y đã đem hôn ước ra, chắc là vô ý với Công chúa.

“Nơi hạ thần thiếp nghe Bùi đại nhân nhắc đến việc ấy, chỉ biết cô nương ấy có tên gọi lúc nhỏ là 'Tiểu Nha', tự thuở nhỏ có hôn ước, sự khác hạ thần thiếp không được rõ.”

Ôn Ngưng quyết định không dính dáng đến chuyện của y, chỉ nói những điều nàng ‘nên biết’.

“Tiểu Nha?” Chiêu Hòa Công chúa liền chau mày, nét mặt xinh đẹp vừa ngờ vực vừa nhẹ nhõm, khe khẽ nói, “Điều kiện bà nói, y từ khi trở về quốc công phủ đã tìm nàng, đã gần một năm, quốc công phủ dù hết sức lực tìm vẫn không gặp được người ấy, e rằng…”

Nàng lắc đầu tiếc nuối.

Lại ngẩng mặt hỏi Ôn Ngưng: “Ngươi biết y có hôn ước, vậy thuở trước còn giở trò bắt chồng dưới bảng, ngươi nghĩ thế nào?”

Chẳng ngờ Chiêu Hòa Công chúa quả là nàng tiểu thư được thương yêu nuông chiều, không chút thấu hiểu nhân tình thế thái.

Suốt một năm, đây là lần đầu có người thẳng thắn hỏi nàng vì sao đến bắt chồng.

Ôn Ngưng biểu thị nét e thẹn quen thuộc: “Khi ấy chỉ nghĩ… hôn ước thôi, chắc chỉ là lời nói suông, chưa thấy Bùi đại nhân có hôn thư, vậy thì… ai giành trước người ấy là của ai…”

Chiêu Hòa Công chúa bật cười khanh khách: “Ta thích tính nết ngươi!”

Ôn Ngưng vờ ho khẽ: “Làm mất vẻ mặt của công chúa rồi.”

“Vậy ngươi giờ nghĩ sao?” Chiêu Hòa Công chúa lại hỏi.

“Nay y làm Thế tử, tuổi còn trẻ đã thành Tam phẩm đại thần, hạ thần thiếp làm sao dám hạ cố.” Ôn Ngưng vội vàng ngắt lời, nói rõ mối quan hệ giữa mình với Bùi Hựu, “Chờ phụ thân ngài xong chuyện tiếp đãi Lưu Cầu Vương tử, sẽ cho hạ thần thiếp tính chuyện hôn sự.”

Chiêu Hòa Công chúa gật đầu hiểu ý, đôi mắt xinh đẹp chuyển động, lại hỏi: “Vậy ngươi thấy Thế tử Bùi đại nhân thế nào?”

Ôn Ngưng ghì chặt chiếc khăn trên tay, không đổ lỗi cho mình được.

Nàng là kẻ si tình Bùi Hựu, sao có thể nói lời xấu về y?

Trong mắt nàng, y chính là bậc hiếm có trên đời.

Ôn Ngưng thành khẩn khen ngợi Bùi Hựu, khen phong thái đức hạnh y từ chối mình như thế nào, khen sự hiếu thảo và ân cần với cha mẹ nuôi ra sao, khen cách đối xử tử tế với người hầu trong nhà.

“Tóm lại, Bùi đại nhân vừa đức vừa tài, học vấn tinh thâm, tài hoa hơn người, dung mạo lại là bậc nhất thiên hạ của Đại Dần, công chúa, đã từng thấy y, những gã nam nhân bình thường chẳng thể nào sánh được.”

Chiêu Hòa Công chúa nghe nàng tán thưởng đến mức đôi mắt càng thêm long lanh, tựa hồ chống má phấn khởi nói: “Vậy ngươi thấy ta có xứng với y chăng?”

Ôn Ngưng đợi câu ấy từ nàng, nhanh đáp: “Công chúa vẻ mạo vương giả, cùng Bùi đại nhân đích thị là trời sinh một đôi!”

Rời khỏi Triều Lộ Cung, Ôn Ngưng thở phào nhẹ nhõm.

Chiêu Hòa Công chúa thân thế cao quý, được hoàng đế hậu phi sủng ái, nhan sắc vừa dung mạo lại vừa dịu dàng, hiếm thấy một con người ngọc quý giữa vương triều lại không ngạo mạn, Bùi đại nhân hãy mau chóng ở cùng nàng đi!

Một tiểu công công thuộc Triều Lộ Cung tiễn Ôn Ngưng ra ngoài, xe ngựa sẵn sàng đợi chờ.

“Phiền công công. Hôm nay phụ thân ta cùng huynh trưởng đều ở trong cung, công công có thể về trước, hạ thần thiếp sẽ tự đi tìm phụ thân huynh trưởng.” Ôn Ngưng khéo léo thò tay đưa bạc cho tiểu công công.

Tiểu công công rõ rằng đêm nay trong cung có tiệc rượu rửa chân, Chiêu Hòa Công chúa chính là vì không thấy Ôn Ngưng tại tiệc mà trở về Triều Lộ Cung sai người đi mời nàng vào cung.

Y vươn cổ nhìn về phía không xa Thanh Nghi điện, tuy có chút thiếu lễ nhưng là khách quý do công chúa mời vào cung, thì cũng không thành vấn đề.

“Nô tài tiễn cô nương vào đó chăng?”

“Cám ơn công công.”

Từ Triều Lộ Cung tới Thanh Nghi điện chỉ hơn nửa dặm, Ôn Ngưng không đi xe kiệu, tới cửa điện lại cúi đầu nói: “Tiệc chưa tan, hạ thần thiếp đợi phụ thân huynh trưởng ở đây, không dám phiền công công cùng đợi, công công về Triều Lộ Cung báo lại lời công chúa đi.”

Thanh Nghi điện liền giáp với Ngự hoa viên, tiểu công công thấy có vài nữ nhân đang ngoài đó ngắm đào, liền vái rồi lui bước.

Tiểu công công vừa rời đi, Ôn Ngưng lật người biến sắc.

Tiệc tại Thanh Nghi điện chưa tan, Gia Hòa Đế đều ngự ở trong, bây giờ nàng chỉ có thể giấu vào đám nữ quyến ngắm hoa ngắm cảnh đêm, nếu đụng mặt Triệu Tích Chỉ cùng bọn kia, chắc chắn sẽ bị cười chê không ít.

Nàng muốn tìm quán ăn nhỏ liền bên đó.

Quán ăn nhỏ khác với Ngự thiện phòng, chỉ làm những món nhẹ, còn khi trời lạnh như hôm nay, các món ăn từ Ngự thiện phòng chuyển sang đã nguội, thì được hâm nóng rồi mang lên tiệc.

Rượu cũng vậy.

Mùa này còn dùng đến rượu nóng.

Ôn Ngưng tính trước tìm Trần Thượng hỏi xem đêm nay có gì bất thường không.

Quán ăn nhỏ vốn dành cho Thanh Nghi điện chuẩn bị, chỉ cách một bức tường, cửa quán hướng về phía sau.

Phần cuối của tiệc sẽ không còn lên thêm món ăn, bên trong chắc chỉ có người trong quán hâm rượu để chuẩn bị sau tiệc.

Ôn Ngưng bước nhẹ nhàng băng qua bức tường giữa Thanh Nghi điện và quán ăn, khi gần tới cửa quán thì nghe tiếng động xào xạc, rồi giọng nữ có pha tiếng khóc ướt át truyền tới:

“Sao nàng có thể, ta lại không đặng?”

Ôn Ngưng giật mình, giọng nói ấy quá đỗi quen thuộc, lại gần nữa…

Nàng nghiêng mình nhìn, chỉ cách nàng ba trượng, bên tường Thanh Nghi điện, đứng một nam một nữ.

Khoảng cách giữa hai bức tường không có đèn nến, nơi chân tường tối đen như mực, mặc dù gần vậy, song Ôn Ngưng không thể rõ mặt hai người, nhưng người nam…

Chính là Bùi Hựu.

Nàng thật lòng không muốn thân thuộc với hình bóng y như thế.

Thế nhưng chỉ qua nét phác họa mơ hồ đã nhận ra y.

Còn người kia…

Nghĩ về giọng nói quen thuộc, không khó nhận ra chính là Triệu Tích Chỉ.

Ôn Ngưng không muốn trì hoãn lâu, song vừa bước về phía trước sẽ hiện dưới ánh đèn quán ăn, bước lui sẽ gây chuyện động, cũng khó mà tránh bị phát hiện.

Nàng nhắm mắt lại, quyết làm tảng đá, không thấy cũng không nghe chuyện gì.

“Công tử, Ôn Ngưng làm được, ta cũng làm được.” Triệu Tích Chỉ vẫn tiếp tục nói.

Sao lại nhắc đến nàng?

Ôn Ngưng không kìm được mở mắt trừng trừng nhìn, chợt thấy bóng đen động đậy dường như xô Triệu Tích Chỉ ra.

“Công tử.” Triệu Tích Chỉ ngã xuống đất, không chịu bỏ cuộc, bấu chặt đùi người, khóc nhè van xin, “Cầu xin công tử động lòng thương xót.”

Ôn Ngưng lại nhắm mắt.

Nàng làm sao mang tội chạm trán cảnh tượng này?

Biết Triệu Tích Chỉ ở ngoài, đáng lẽ nàng nên vào trong Thanh Nghi điện mới phải.

Lại có tiếng sột soạt kéo áo quần, dường như Bùi Hựu thò chân ra, tiếp theo là tiếng rút kiếm lạnh lùng.

Âm thanh rút đao.

Ôn Ngưng không khỏi mở mắt.

Phía trước tối om, nhưng trong bóng tối ấy, lưỡi dao bạc sáng loáng nổi bật.

“Nữ tử Triệu, muốn người ta thương xót nương mặt ngươi, hay là cổ ngươi?” Bùi Hựu giọng nén, lạnh lẽo vô cùng, đao nhọn chạm vào gò má Triệu Tích Chỉ rồi hạ xuống.

Ôn Ngưng hít một hơi lạnh, trong nội cung, Bùi Hựu đã phát điên sao?

Triệu Tích Chỉ rõ ràng cũng hoảng loạn, nửa ngày không tiếng động.

“Cút đi.” Bùi Hựu cố gắng kềm chế mình.

Bóng nhỏ nhắn e dè đứng dậy, vội vã chạy đi.

Ôn Ngưng định thở phào, thấy Bùi Hựu đứng dậy, chọn hướng ngược hướng Triệu Tích Chỉ, cũng chính là…

Hướng nàng đang đứng.

Ôn Ngưng: “…”

Bản năng nín thở, lặng lẽ nép sát tường.

Nơi này tối tăm thế này, trời đấng phù hộ, nguyện người ấy đừng phát hiện.

Nhưng ngay tức thì, Ôn Ngưng biết mình không thể trốn thoát.

Bùi Hựu đôi mắt đen tối trực diện nhìn nàng, rõ ràng đã biết từ lâu có nàng ở đây, lao thẳng đến.

Phía trước là cửa quán ăn nhỏ, Ôn Ngưng vội bước nhanh ra khỏi chỗ nấp, Bùi Hựu nắm chặt cổ tay nàng:

“Ngươi sao có mặt chốn này?” Kéo nàng đi phía trước.

Bước chân vội vàng khiến Ôn Ngưng khó theo kịp, muốn vờn tay khỏi Bùi Hựu, song không sao thoát được, loạng choạng nói:

“Em… Chiêu Hòa Công chúa truyền ta vào cung, ta… vừa rồi chẳng thấy điều gì…”

Bùi Hựu dường chẳng nghe lời nàng, chỉ kéo nàng tiến về phía trước.

“Bùi công tử, Bùi đại nhân…” Ôn Ngưng nghĩ đến lưỡi dao vừa rút ra mà run lên, “Ta tới tìm phụ thân và huynh trưởng, không phải…”

Để dây dưa với ngươi…

Lời chưa hết, nàng nhạy cảm nhận ra Bùi Hựu có phần khác thường.

Lòng bàn tay y thường nguội lạnh, lúc này kéo nàng tròng trành nóng rực, khiến nàng khó nhọc thở đều. Khí tức y vốn điềm tĩnh, giờ lại gấp gáp.

Ôn Ngưng linh cảm điều chẳng lành, biết không thể thoát, lại cố vùng vẫy:

“Bùi đại nhân, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Không xa đó là Thái An Hồ, Bùi Hựu không rõ bằng cách nào tránh được người hầu qua lại, kéo nàng đến bờ hồ.

Bùi Hựu buông tay, lưng nàng đập mạnh vào thân cây bên hồ.

“Đêm nay, ngươi định làm chi?” Giọng y trở nên trầm đục, mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt lờ đờ gắng giữ tỉnh táo.

Làm chi trong đêm nay…

Ôn Ngưng nhìn y, cố trấn tĩnh nói:

“Bùi đại nhân, ngươi… say rồi sao?”

Có điều cảm giác không đúng, tay run rẩy thò lên trán y, vừa chạm đã thu tay lại, nóng bừng bừng, nàng cố nhảy đi, bị Bùi Hựu kéo lại đâm sầm vào cây.

Y bước đến gần, áp sát người.

Ôn Ngưng nhìn kỹ sắc mặt y.

Không phải hồng hào mà là ửng đỏ, hơi thở gấp gáp và nóng rẫy, trong mắt lờ mờ màu hỗn loạn, chặt chẽ dính chặt vào mặt nàng.

Không…

Chẳng nên xảy ra chuyện này lúc này…

Rối loạn, tất cả đều loạn lên…

Ôn Ngưng nhận thức rõ chuyện xảy ra với Bùi Hựu, toàn thân run rẩy không kìm được.

Chẳng phải phải xảy ra chuyện vào mùa xuân năm Gia Hòa thứ mười sáu sao?

Mùa xuân năm Gia Hòa thứ mười sáu, Bùi Hựu tới cung dự yến, giữa chừng gấp gáp trở về nhà nàng, cũng mang bộ sắc mặt này.

Nghĩ tới đêm đó của kiếp trước, Ôn Ngưng không chỉ thân thể mà cả tâm thần đều rung động.

“Đồ Bạch!” Nàng không ngại hét lớn gọi tên kẻ thân cận bên Bùi Hựu, “Đồ Bạch!”

Kẻ ấy luôn có bên cạnh y, đêm nay đi đâu rồi?

Bùi Hựu đã bị người bỏ thuốc, mau ra đây!

Đôi mắt Bùi Hựu ánh lên sắc lạnh, tiến đến gần, hai ngón tay bấu lấy cằm nàng bắt nàng nhìn vào mắt y:

“Ngươi vẫn biết Đồ Bạch?”

Ôn Ngưng cảm thấy y vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt ướt đẫm vì giật mình nhìn y.

Ánh trăng thanh khiết xuyên qua bóng cây, phủ xuống như màn lụa bạc.

Bùi Hựu trước đó đã phát hiện hành tung Ôn Ngưng chẳng rõ, định hỏi đêm nay nàng và Ôn Kỳ thực hư kế hoạch ra sao, tiện thể dẫn nàng rời cung.

Song dường như y quá đánh giá khả năng tự chế của bản thân, hay nói cách khác, đánh giá thấp sự liều lĩnh của Triệu Tích Chỉ.

Hỏa khí trong người trào dâng mạnh mẽ, chạm đỉnh đầu, khiến y khó đứng vững, đành đổi hướng kéo Ôn Ngưng vào rừng.

“Ta…” Ôn Ngưng chẳng biết giải thích thế nào về việc biết chuyện Đồ Bạch, liền đẩy y, “Ngươi hãy buông ta ra, ngươi…”

Trước đó, Ôn Ngưng đã vào Triều Lộ Cung uống vài chén rượu.

Khi câu chuyện đang hào hứng, Chiêu Hòa Công chúa rót rượu, là rượu đào hoa. Ôn Ngưng không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, nhân lúc tán dương Bùi Hựu, cũng nhiệt thành giới thiệu rượu đào hoa "Phù Sinh Túy" cho Công chúa.

Lúc ấy tâm trạng lâng lâng, nghĩ nếu Chiêu Hòa Công chúa cũng tới Phù Sinh Túy mua một bình đào hoa, thì họ còn lo gì chuyện buôn bán?

Nay nàng không biết mình đã mở miệng, mang theo mùi đào hoa dịu ngọt. Nước mắt vừa đứt gần rơi đã hóa thành nước tràn trong mắt, phản chiếu ánh trăng trong veo, lấp lánh như hạt ngọc.

“Ngươi… ngươi…” Ôn Ngưng thổn thức đến nỗi lưỡi chảy vòng vòng.

Nhìn từ ngoài, lại là một khung cảnh khác.

Mắt hạnh đào sáng ngời như nước long lanh.

Môi đỏ mọng rực rỡ, tạc khắc tuyệt mỹ.

Mới hé miệng, mùi đào hoa tỏa lan, men say ngọt ngào ngào.

Nước mắt cuối cùng sáng trong trong mắt Bùi Hựu dần biến mất hết, y nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn xuống.

Đôi môi nóng bỏng bất thình lình áp vào, Ôn Ngưng bỗng nghe tai ù ù, tia chớp chói lóa bùng nổ trước mắt.

Đề xuất Cổ Đại: Phong Lăng Bất Độ
BÌNH LUẬN