Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 173: Ta nuôi ngươi vậy

Ôn Ngưng vốn dĩ có biết bao nhiêu lời muốn thổ lộ cùng Bùi Hựu.

Nàng định kể rằng hôm nay Chiêu Hòa Công Chúa truyền mời vào cung, muốn nói cho y hay nàng đã đến Triều Dương cung, lỡ nghe được đoạn hội thoại giữa Trường Công Chúa và Bùi Quốc Công.

Nàng còn muốn ngỏ ý hỏi y, có biết chăng rằng hữu phần lời trong cuộc đối thoại ấy nàng chẳng thể hiểu hết; có biết rằng rất có thể y chẳng phải là Thế Tử thất lạc năm nào của Trường Công Chúa cùng Bùi Quốc Công?

Có biết rằng vị Thế Tử ấy, khi mới lên hai, đã bị ai đó bế đi rồi sớm qua đời?

Ấy vậy mà trao mắt chạm mặt Bùi Hựu, mọi lời nói ấy hóa tựa những bông tuyết rụng rơi dập dờn bên ngoài.

Nét thảo mày trên gương mặt y, giữa trời đông giá lạnh, vẫn thanh tĩnh như trước nay vốn thế, trông y tựa kẻ lãnh đạm vô tình, lại đồng thời là người thâm trầm đa cảm.

Hắn sẽ buồn chăng?

Rất đỗi khó khăn để y chấp nhận Quốc Công phủ, đón nhận thân phận mới. Nàng rõ ràng thấy, y yêu quý Trường Công Chúa, xem Thanh Huy Đường như tổ ấm của mình.

Giờ đột nhiên thổ lộ mọi chuyện đều là giả tạm, y có thể lại là đứa trẻ cô thân không cha không mẹ...

Ống họng của Ôn Ngưng nghẹn ngào, chẳng thốt ra lời nào.

“Sao vậy?” Y liền nhận ra sắc thái bất thường nơi nàng.

“Đi đâu rồi?” Bùi Hựu đưa tay đỡ chiếc mũ lông trên áo vải hồ ly của nàng.

Ôn Ngưng tiến lên vài bước, nép vào cạnh y, nhỏ nhẹ nói: “Chiêu Hòa Công Chúa mời ta đi dùng yến trong cung.”

Bùi Hựu lặng lẽ liếc một cái về phía Cố Phi.

Cố Phi chỉ biết câm nín.

Y liền dịu dàng cất giọng, nắm lấy bàn tay có phần lạnh giá của nàng: “Trong cung không thích sao?”

Ôn Ngưng chớp mắt, lắc đầu: “Chẳng có gì không vui cả.”

“Còn ngươi?” Nàng ngước nhìn y, “Hôm nay bận rộn nhiều việc triều chính sao, sao còn chưa cởi y phục quan lại? Đã xuống tuyết rồi, sao vẫn không khoác áo lông?”

Nói rồi lại liếc nhìn về phía Cố Phi.

Cố Phi lẳng lặng lùi lại mấy bước.

“Ta đi thẩm vấn một kẻ phạm tội.” Bùi Hựu vẻ mặt bình thản, nắm tay Ôn Ngưng kéo nàng vào trong.

Phạm nhân? Công Bộ lại còn thẩm vấn phạm nhân ư?

Ấy nhưng Gia Hòa Đế sủng ái Bùi Hựu, thường phong ông giữ những việc ngoài chức trách thật.

Ôn Ngưng vốn không hỏi chuyện công vụ của y, đành để y như vậy.

Song thắm thiết tay người trong tay, trở về Thanh Huy Đường, lột bỏ tràng lông hồ ly, thân mình nàng nhẹ nhàng khoan khoái, ấy vậy y lại không như vậy.

Nàng đem chiếc tấm chăn mỏng lau nhẹ tuyết trên y, vừa lau vừa lẩm bẩm: “Kẻ Đồ Bạch kia được phái đi đâu? Ta thấy Cố Phi một mình cũng tất bật lắm, thế này còn làm ông chủ gì?”

Bùi Hựu im lặng không trả lời, chỉ âm thầm ngắm nhìn nàng, cô gái ngước đầu chăm chú lau nước trên thân mình y, ánh đen trong mắt y cuộn lên muôn ngàn nước chảy không tiếng.

“Được rồi, ngươi hãy đi tắm trước đi.” Ôn Ngưng cất tấm chăn mỏng, ngoảnh người định rời, bất ngờ bị y níu lại.

Bùi Hựu nghiêng người ôm chặt nàng: “Để ta ôm nàng một lúc.”

Ôn Ngưng bấy giờ mới nhận ra tâm tình hôm nay của y dường như cũng có phần khác lạ.

Thoạt đầu bên cổng phủ, y bước nhanh đến gần nàng, nét mặt không còn cái lạnh lùng thường ngày, mà đôi mắt u tịch đó như chứa đựng bao nỗi niềm chưa dám thốt.

“Hôm nay ngươi thẩm tra kẻ phạm tội gì?” Tâm tư bất định.

Bùi Hựu ôm nàng, đầu tựa vào cổ nàng: “Một kẻ lừa đảo.”

“Lừa đảo?”

“Ừ, kẻ quen làm hư việc.”

Ôn Ngưng gần như bật cười, lừa đảo thì hà cớ gì đến lượt quan Tham Lượng của Công Bộ đi thẩm tra?

“Nói láo đấy.” Nàng nhẹ giận, “Hãy mau đi tắm, ướt hết áo mầu của ta rồi!”

Nàng đẩy y ra, thúc y đến phòng tắm.

Bùi Hựu ra ngoài, Ôn Ngưng gọi Lăng Lan, rồi tự mình tận hưởng dòng nước nóng nhè nhẹ, chỉ vì giờ đã khuya, ngâm vừa ấm người liền lên giường.

Loại đèn đất nung trong phòng ứng theo thói quen của nàng đốt cho thật ấm, nàng tắm qua, cuối cùng không cảm thấy lạnh lẽo, liếc nhìn Bùi Hựu áng ánh bên cửa sổ đọc sách, liền vùi vào trong chăn.

Ngày mai y phải đi khai triều, vào giờ này thường hai người đã say giấc.

Hôm nay nàng vẫn làm theo thói quen xưa, lên giường, y đặt sách xuống, nàng ngẩng đầu hôn nhẹ môi y rồi ngả đầu vào chăn, y quay người tắt đèn.

Như thường lệ, Bùi Hựu vòng tay ôm eo nàng, cả hai cùng nhắm mắt.

Chỉ có điều hôm nay không hẳn là ngày thường, chốc lát, y buông nàng ra, lật người đi, trong bóng tối, Ôn Ngưng cũng mở mắt.

Bên ngoài ngoài, tuyết đã rơi phủ dày, gió bấc gào thét, hoa tuyết xoay vần.

Trong phòng, hai người quay lưng về nhau, tâm sự riêng biệt.

Bùi Hựu nhìn theo bóng cây đung đưa bên cửa sổ, dù đã hết sức minh bạch những lời Nghi Xuân từng nói, những điều Ôn Ngưng đã kể, cùng vô số biến cố xưa kia vẫn không ngừng quấy nhiễu tâm trí.

Gia Hòa niên hiệu thứ mười tư, tháng tư, bỏ ra bốn ngàn lượng bạc cứu giúp ba người họ Vương.

Năm ấy, trong Uy Xuân Viên, y tình cờ gặp nàng giả trai là Ôn Ngưng, nàng say rượu không kiềm chế nổi người.

Mười lăm năm Gia Hòa, yến tiệc hoàng tử Lưu Cầu. Hãng rượu đã chuẩn bị kỹ càng, anh em họ Ôn cấu kết, có cả Anh Dao bị kéo vào.

Trước thuyền thuyền họa tại Giang Lăng, trong lúc say, nàng nói được giới thiệu bởi Nghi Công Tử, hoặc lại nói là Nghi Công Tử do Anh Dao giới thiệu.

Mười sáu năm Gia Hòa, dịch bệnh vùng Tây Nam, thuốc thời ấy chuẩn bị kỹ, cây rừng được huyễn tác, Thạch Huỳnh vẫn tích trữ, chưa kịp thu lợi.

Đến nhiều chi tiết khác, chỉ nàng mới biết như Hạ Thị ở phố Hương Xuyên, sự am hiểu lạ kỳ của nàng cùng y, kỳ quặc thái độ định kiến, thù địch, thậm chí nỗi sợ hãi cùng tránh né vô cớ.

Bùi Hựu chăm chú nhìn bóng cây đen kịt, mắt sâu thẳm.

Y cũng từng có đầy ắp những dị duyên.

Những giấc mơ vô danh cũng từng dẫn dắt y ít nhiều, song phần nhiều lại diễn ra sau khi chuyện đã rồi. Dẫu là hoả hoạn tại Hầu phủ, chỉ là mơ trong đêm ấy, không đủ thời gian để ngăn ngừa điều gì.

Thậm chí những giấc mơ ấy đã rất lâu không còn xuất hiện.

Từ sau chuyến đi Giang Nam năm ngoái, y chỉ một lần mơ về Lương Thị tại Quan Dịch Giang Lăng mà mơ rõ, rồi không còn mộng thấy “kiếp trước” nữa.

Vậy Ôn Ngưng thì sao?

Nàng mở to mắt trong đêm tối, suy nghĩ về chuyện giữa Trường Công Chúa với Bùi Quốc Công.

Đời trước đến khi nàng chết, Bùi Hựu vẫn là Thế Tử Quốc Công phủ kia.

Phải chăng bởi nàng làm ra việc gì khiến chuyện kia lôi ra ánh sáng?

Hay là tiền kiếp của y vốn tự biết rõ, chỉ không từng bật mí có ý gì?

Chuyện ấy có khi nào liên quan đến kẻ đứng sau muốn hại Vương Thị Phu Thê hay không?

Nàng không muốn Bùi Hựu buồn, nhưng đã rõ biết, giấu diếm y có thực sự nên hay không?

Tâm sự ngổn ngang trong nàng khiến nước mắt trào ra.

“Chẳng ngủ sao?” Y tiếng vang bên tai.

“Ngươi cũng chưa ngủ sao?” Nàng hỏi.

Bùi Hựu đứng lên, lại thắp sáng ngọn đèn trước đó đã tắt.

Hai người cùng xoay người, đối diện nhau.

“Ôn Ngưng.”

“Bùi Hựu.”

Câu nói kết thúc nửa chừng.

Ôn Ngưng chớp mắt: “Ngươi nói trước đi.”

Bùi Hựu xuống nhìn, nhìn mái đầu gối tay, nhìn nàng từng chút một.

“Ôn Ngưng, ngươi có mơ thấy giấc mơ lạ không?”

“Giấc mơ lạ?”

Nàng hơi bối rối hỏi lại: “Giấc mơ lạ là sao?”

“Lần trước hai ta vì Anh Dao bất đồng ý kiến, rồi ngươi thường xuyên ám ảnh bởi cơn ác mộng,” Bùi Hựu vẫn nhìn nàng, “Ngươi mơ thấy gì?”

Ôn Ngưng thót tim, “À...”

Nàng chớp mắt: “Những chuyện xa xưa, những hồi ức không vui.”

“Giờ ta không còn mơ những chuyện kia nữa!” Nàng vội nói, “Tương lai cũng chẳng còn mơ nữa!”

Khúc mắc trong lòng đã được tháo gỡ.

Nàng đã quyết định đón nhận y, nên đón nhận cả mặt tốt lẫn xấu của y.

Người vốn chẳng trọn vẹn, sao có thể chỉ chú ý chỗ mình vui, muốn y hoàn toàn theo ý mình?

Y là người có thịt có da, có linh hồn tri thức, có ưu khuyết, chứ không phải búp bê cứng nhắc theo khuôn mẫu của nàng.

“Hồi ức? Không chỉ giấc mơ?” Bùi Hựu mỉm cười, đặt tay lên má nàng, ánh mắt đen kịt lấp lánh ma quái.

Ôn Ngưng thấy không hiểu nổi: “Sao lại hỏi chuyện này đột ngột thế?”

Nàng nghiêng vào lòng Bùi Hựu: “Bùi Hựu, đừng nói chuyện đó nữa, ta muốn nghe ngươi kể chuyện thuở nhỏ.”

“Thuở nhỏ?”

Bùi Hựu cũng không hiểu nổi câu hỏi bất chợt ấy.

“Ừ,” nàng ì ạch nói trước ngực y, “Thật nhỏ, thật nhỏ.”

Nói ra ngượng ngùng, quen biết y đến hai đời, nàng vẫn ít biết về quá khứ y, chỉ sau lần dịch bệnh đi Nhữ Nam, đại khái mới rõ đôi chút.

“Nhỏ bao nhiêu?” Bùi Hựu cầm cằm nàng.

“Chí ít... tỵ nạn nhớ được.”

“Nhớ được?” Y bật cười khẽ, “Chắc là không vui lắm.”

“Chỉ bởi không vui ta mới muốn biết.” Nàng nhìn y, mắt sáng rực bóng dáng y, “Mọi điều liên quan đến ngươi, ta đều muốn biết.”

Bùi Hựu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm dần, cúi đầu hôn nàng.

“Nói đàng hoàng chút!” Nàng liền dùng nắm tay hồng ban đấm nhẹ y.

Y có phần lưu luyến, song không nói thêm, “Ta kể rồi, ngươi nhớ đừng khóc.”

Ôn Ngưng cười giỡn không đỡ nổi mà đánh lại cú đấm. Y giữ chặt tay nàng, ôm nàng, rồi kể qua những chuyện thơ ấu.

Kết quả là...

Nàng khóc.

“Có điều may, dịch bệnh ở Ngô Tây chẳng thể hại ta gì, e ta đã miễn bệnh vô phúc vậy.” Bùi Hựu cúi đầu thấy nàng lau nước mắt, giọng trầm trầm: “Ôn Ngưng.”

“Sao cái mụ lão mẫu tàn ác thế kia!” Nàng không thể tin nổi, y là thế tử thứ...

Ôi không, cho dù chẳng phải thế tử đi nữa, sao lại rơi vào cảnh ăn xin ven đường, trở thành cây tiền lắc lắc của mụ lão mẫu kia?

“Loại người ấy đáng chết không dám đầu thai làm người!”

Ấy thế mà mụ ấy cũng không yên.

Bùi Hựu quay mặt, không nói gì.

“Sớm hơn nữa thì sao?” Nàng hít mũi, “Không nhớ rồi sao?”

“Chẳng lẽ ngươi nhớ?” Y nhẹ lau nước mắt nàng.

Trẻ ba tuổi chưa thể nhớ rõ.

“Hôm nay rốt cuộc ngươi sao vậy?” Y hỏi khe khẽ, “Chiêu Hòa nói gì?”

“Không phải vậy.” Nàng lại dựa vào lòng y, một lúc lâu thầm nói, “Đêm nay ta đến Triều Dương cung, bất ngờ tình cờ trông thấy... trông thấy Trường Công Chúa và Quốc Công, họ... họ tranh luận rồi nói...”

“Ôn Ngưng.” Bùi Hựu ngắt lời đột ngột.

Nàng ngước mặt.

Y khôi phục nét mặt lạnh lùng im lặng, nhìn xuống nàng.

“Ngươi yêu chuộng giờ phút này chăng?”

Dĩ nhiên là yêu thích.

Ôn Ngưng gật đầu.

“Vậy hãy dừng lại.”

Nàng trong lòng bỗng chốc run rẩy dữ dội.

Bùi Hựu... biết rồi.

Hắn thật sự... biết tất cả?

Nhận thức này khiến nàng chẳng thể thốt nửa lời, chỉ đứng nguyên nhìn hắn.

Hắn làm sao biết? Khi nào biết? Trường Công Chúa biết rằng y biết chưa?

“Đêm đã khuya, ngươi buồn ngủ rồi.” Bùi Hựu sắp đặt nàng ổn thỏa, quay người lần thứ hai tắt đèn.

Không khí bỗng lắng xuống, lạnh lẽo bao trùm.

Ôn Ngưng trở mình, chuyện đảo ngược nhận thức hai đời của nàng, sao dễ dàng ngủ yên được?

Một lúc lâu, nàng lại cất tiếng: “Không sao cả, dù không phải thế tử...”

Rốt cuộc là thế tử gì...

“Ta nuôi ngươi.” Nàng quay người lại, ôm eo Bùi Hựu quay lưng, má ép vào lưng y, “Cửa hàng rượu và hiệu thuốc của ta giờ có thể sinh lời rồi, dù ta không còn Quốc Công phủ, ta vẫn sống được.”

Đêm nay là lần thứ hai Bùi Hựu cảm thấy trong tim se thắt nhẹ như bị đầu ngón tay ai đó bóp nhẹ.

Đau thì không đau, chỉ thấy xót xa.

Cô gái nhỏ của y, luôn tìm cách trao cho y những trải nghiệm lần đầu.

Bùi Hựu lật người, nhấc nàng lên trên, khéo léo tận hưởng môi nàng, nhẹ nhàng mở hé.

Ôn Ngưng hơi bối rối.

Mấy ngày gần đây y thật thà vô cùng, mỗi lần hôn đều chỉ nhấp môi chấm chấm, trước ngủ cũng chỉ chạm môi nhẹ nhàng.

Nàng chỉ ngơ ngác thoáng chốc, rồi ngoan ngoãn phối hợp cùng y.

Đứa nhỏ đáng thương, hãy an ủi y đi.

Nhưng nàng nhanh chóng nhận thấy, rượu chẳng thể ở cạnh Bùi Hựu mà uống, lòng thương cũng nên tiết chế với y.

Bùi Hựu trước đây thành thật không phải vì y thanh tâm giản dục.

Ôn Ngưng cũng chẳng nhớ rõ mình trở nên mê muội lúc nào, chẳng hay mình bị cởi áo, thân thể nàng dường như không còn nhạy cảm với sự vuốt ve của y.

Chỉ nghe tiếng y cất giọng khàn khàn bên tai: “Phu nhân, ngươi đã chuẩn bị xong rồi.”

Đề xuất Cổ Đại: Ta Giả Chết Rời Đi, Kẻ Ta Từng Chinh Phục Hóa Điên Cuồng.
BÌNH LUẬN