Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 216: Với ngươi há liên quan

Ngoài kia, công việc thường là do Điền Phi Dung và Tiểu Bàn Tử trông coi. Ngoài những người đến từ Mộc Gia, họ không hẳn từ chối những khách đến thăm. Những lễ vật dâng tặng cũng được chọn lọc cẩn trọng, phần lớn là linh thảo quý, bởi nếu từ chối tất cả thì ắt khiến kẻ khác lòng dạ bất an. Vả lại, đan sư vốn địa vị uyên thâm, đặc biệt là tài đan sĩ thiên tài như Cổ Dao.

Nào ngờ khi có một đạo sĩ thuộc thế lực khác dẫn theo mỹ nhân tới, dung sắc thanh khiết hoặc quyến rũ, mới đầu Điền Phi Dung và Tiểu Bàn Tử chỉ xem họ là người đi cùng, không để ý nhiều. Nhưng kẻ tiên phong lại chỉ vào họ, mong sao những nữ nhân kia may mắn được lưu lại bên Diêu Đan Sư và các bậc tiền bối để hầu hạ. Lập tức sắc mặt của Điền Phi Dung và Tiểu Bàn Tử biến chuyển quái dị, khi họ nhìn kĩ thể chất giản dị âm chưa phá thì hiểu ngay chuyện trò ra sao.

Điền Phi Dung hành động mau lẹ, liền truyền âm thần thức đến Trì Trường Dạ nói rằng việc này cần do ông ấy xử trí, bởi người kia rõ ràng dâng tặng cho ông cùng Cổ Dao. Không khỏi tò mò muốn xem Trì Trường Dạ phát hỏa ra sao, Tiểu Bàn Tử còn định khiêm nhường từ chối thì đã muộn, từ xa liền nghe tiếng Trì Trường Dạ vang lên với sắc khí xuyên thấu vô cùng: “Cuốn đi!”

Theo thanh âm, dường như có sóng sấm rền vang, những người đối diện chịu ảnh hưởng đều thoáng trắng bệch mặt, hai căn nguyên lực mỏng yếu kia suýt thì đổ gục xuống đất. Họ đỡ nhau đứng dậy, chạy tháo thân.

Tiểu Bàn Tử tức giận trừng mắt với Điền Phi Dung: “Tất cả là do ngươi chuốc họa, sao không thẳng tay từ chối mà lại để xảy ra chuyện như thế?”

Điền Phi Dung tự đắc đáp lại: “Đó mới gọi là nhanh gọn, nếu như ngươi, bọn ta chưa chắc đã tránh được kẻ khác đến dò xét. Giờ thì cơ hội ấy bị chặn đứng tận gốc rồi.”

Điều này chính là gửi đi một tín hiệu: Dâng lò đan đoán định sẽ làm cho bọn họ tức giận.

Hai người vừa ba hoa vừa quay đầu đi, nửa đường thì có tùy tùng hớt hải tới truyền lệnh: “Hai vị tiền bối, Nghiêm Gia có người xin kiến, là Tam Trưởng Lão Nghiêm Tuấn.”

“Nghiêm Tuấn? Vị Tam Trưởng Lão của Nghiêm Gia?” Điền Phi Dung và Tiểu Bàn Tử liếc qua, không tiện từ chối. Rút cục Nghiêm Gia từng giúp đỡ bọn họ chí ít một lần, nếu không thì trên biển chẳng có phương hướng, mải mê trôi dạt biết đâu mới đặt chân tới bờ, “Mời Tam Trưởng Lão vào phòng khách đi.”

“Vâng, tôi dẫn họ đến ngay.” Tùy tùng vội vàng cáo lui. Bọn họ vốn hiểu sự giao kết với Nghiêm Gia, kết quả như thế cũng không nằm ngoài dự liệu.

Cổ Dao đã an cư tại nơi này, liền tập trung tinh thần thăng tiến thuật đan. Khi kết thành Chân Đan có thể bước vào tầng ba Đan Các, nơi có kho sách quý, cùng các phương thuốc để cô học hỏi. Hơn nữa, Linh Duyên Các gửi đến lượng lớn linh thảo quý hiếm cần cô thực hành. Lẽ ra hôm đầu tiên phiên đấu giá chỉ ghé qua, còn lại thời gian mọi khi đều dừng chân trong phòng tu luyện.

Thế nhưng giận dữ của Trì Trường Dạ vừa rồi khiến cho Cổ Dao đang chăm chú sách vở cũng bị giật mình, thần thức quét qua là hiểu ngay tình hình. Trong lòng không khỏi khôi hài, cả ông ta lẫn Trì Trường Dạ, cùng Điền Phi Dung và Tiểu Bàn Tử, chưa từng dựa dẫm ngoại lực để tu vi thăng tiến, cũng chẳng phải tu sĩ mê màu sắc đoản mệnh, nên những kẻ kia chẳng đáng để ý. Vừa định thu thần thức thì lại thấy Nghiêm Tuấn đến, cùng với đôi chị em đoan trang nhà họ Nghiêm.

Cổ Dao chợt nhớ đến nửa năm trước khi rời thành, bị truy sát bí ẩn, dường như liên quan đến chuyện ghen tuông vô cớ. Nay gặp lại đôi nữ tử ấy, tâm tình vô cùng phức tạp, bèn rời khỏi phòng tu luyện.

Điền Phi Dung và Tiểu Bàn Tử chuẩn bị tới phòng khách, Nhiêu Dao đi ra, nói: "Ta cùng các ngươi đi gặp Tam Trưởng Lão Nghiêm Tuấn đi."

“Cùng đi.” Trì Trường Dạ cũng theo bước ra.

Vậy là đôi bộ hành hai người trở thành tứ nhân, Điền Phi Dung và Tiểu Bàn Tử nhìn hai người kia lạ lùng mấy lượt, cảm giác không khí thật kỳ cục. Chưa kịp thốt lấy một lời thì bị ánh mắt lạnh lẽo của Trì Trường Dạ quét qua, liền im bặt.

Khi Nghiêm Tuấn dẫn bọn họ bước đến thì đúng lúc một đại gia tộc khác lủi thủi rời đi trong cảnh thảm hại. Thấy rõ tình cảnh, lòng Nghiêm Tuấn nặng trĩu, hơi hối hận khi mang theo Nghiêm Vũ Thần và Nghiêm Vũ Doanh đến, nhưng đã không còn đường lui. Ông không hiểu nổi vì sao lúc ấy đầu óc lại mơ hồ, chỉ nghe lời gia chủ rằng nên thử.

Phải nói, hai nữ tử nhà họ Nghiêm thật sự sắc nước hương trời, phong độ tuổi như Thường Dạ và bằng hữu đang ngưỡng mộ, biết đâu mấy người kia lại không ưa. Việc tạo nên kết giao này, đối với Nghiêm Gia và cá nhân Nghiêm Tuấn, là lợi ích to lớn.

Nghiêm Vũ Doanh ngậm miệng nói nhỏ: “Cái gì chứ, mấy đại ca Thường tiền bối người ta sao lại làm vậy?”

Nghiêm Tuấn lập tức lạnh lùng quát: “Đợi lát nữa gặp Thường tiền bối nhất định đừng vô lễ!”

Nghiêm Vũ Doanh liền thè lưỡi tỏ ý tuân thủ.

Đến phòng khách, vừa có tỳ nữ dâng trà, tứ nhân Cổ Dao bốn người tiến vào, Nghiêm Tuấn cùng bọn họ đứng dậy lễ nghĩa chào hỏi. Suốt nơi này, người có tu vi cao nhất chính là Nghiêm Tuấn bậc thành tựu thức căn, trong khi bọn họ đều là Kim Đan đệ tử, địa vị khác biệt lớn hơn cả trên biển, thế nên thái độ mới chau chuốt đến vậy.

Cổ Dao không còn là kẻ mới đến, hiểu rõ quy luật mạnh yếu nghiêm khắc, nếu không cẩn thận phạm thượng người mạnh hơn, thì có thể bị một quyền thủ đánh chết, bỏ mạng uổng phí. Vậy nên đối diện cảnh tượng ấy, cũng không hẳn né tránh.

“Tam Trưởng Lão khách khí rồi, từ khi chia ly đã nửa năm, xin hỏi Tam Trưởng Lão an hưởng kỳ căn thế nào?” Cổ Dao mời Nghiêm Tuấn cùng các người ngồi xuống, Trì Trường Dạ trực tiếp ngồi bên cạnh y, mang thái độ ưu tiên.

“Tất cả đều ổn,” Nghiêm Tuấn nghe ra lời nói khách sáo có chút xa cách, thở dài: “Chẳng thể chúc mừng các vị tiền bối sớm thành kết đan, là sơ suất của Nghiêm Gia, đó là mệnh gia chủ truyền ta dâng lễ vật chúc mừng tiền bối, mong gìn giữ lễ nghi.”

Nghiêm Tuấn lấy ra vài hộp nhỏ, sai kẻ hộ vệ đưa trà, Cổ Dao thoáng liếc qua, toàn là linh thảo trân quý thâm niên lâu năm, gật đầu khen lấy. Nghiêm Tuấn nhẹ người, nếu được trực tiếp cầu đan dược từ Cổ Dao thì càng tốt, trong buổi đấu giá này các thế lực tranh giành đến điên cuồng, giá cả chắc chắn kinh khủng.

Biểu hiện thảnh thơi nói chuyện rôm rả, Nghiêm Vũ Thần ngồi yên lặng bên cạnh. Ban đầu khi Tam Trưởng Lão nói những lời ấy, nàng có chút xấu hổ lẫn bối rối, thấu rồi bây giờ đầu óc vững vàng phẳng lặng, nhất là khi đối phương ánh mắt vô cảm quét qua, Nghiêm Vũ Thần bỗng nhận ra tất cả chỉ là nàng tự nghĩ ngợi phân vân, vô cùng hối tiếc vì tới đây.

Nghiêm Vũ Doanh thính nhạy ngó vào nhóm Cổ Dao, chẳng hạn như bản thân Cổ Dao và Trì Trường Dạ, mắt nàng chứa đựng sự tò mò non dại, Nghiêm Tuấn liếc liếc nhẹ nhàng nhắc nhở nàng giữ lễ, nhưng không hiệu quả.

Khi kể lại tình cảnh trên biển, Nghiêm Vũ Doanh bỗng làm ầm lên: “Thường tiền bối, ngoài kia người ta nói lúc ấy ngài đã là Kim Đan tu sĩ, thật chăng? Sao tiền bối lại phải giấu giếm tu vi?”

Nghiêm Tuấn lòng bồi hồi, trước đây cho rằng Vũ Doanh thục nữ có tính cách hoạt bát, dễ gần, nay mới biết nàng quá phóng túng, tới mức dám hỏi thẳng những chuyện như vậy.

Thường Dạ lạnh lùng liếc nhìn, buông xuống bốn chữ: “Liên quan gì đến ngươi?”

Nghiêm Vũ Doanh đột nhiên hiện ra sắc mặt uất ức, như đang cáo trách sự vô lễ của Trì Trường Dạ. Nghiêm Vũ Thần hoảng hốt kéo váy giữ lại nàng, nhưng Nghiêm Vũ Doanh tảng lờ, đứng dậy chỉ trích: “Dĩ nhiên có liên quan, bọn ta sắp bị đem đến làm phi tần của các người, các người chính là bày trò bắt nạt, sao khác gì Mộc Quyền? Đều là dựa vào thế lực, ta tưởng các người là bậc trượng phu, còn tưởng ngươi với chị Vũ Thần hợp ý, ai ngờ đối xử thế này?”

Nghiêm Tuấn đỏ ửng mặt, vừa nghe Nghiêm Vũ Doanh nói xong cũng muốn ngăn lại, thế nhưng cơ thể ông trơ ra, một sức mạnh áp chế phủ lên khiến ông không thể chống lại. Thần sắc ông chỉ có thể nhìn nàng nói càn, không hề biết sai, thực là không hiểu ngọn nguồn sức mạnh nào đã ban cho nàng dũng khí ấy.

Lời của Nghiêm Vũ Doanh vừa dứt thì bị hất văng về sau, té ngã trên đất, phun ra một ngụm máu tươi. Nàng lộ vẻ kinh ngạc, song cũng còn giận dữ bùng nổ, như Trì Trường Dạ làm một chuyện thiên bất dung nhân.

“Ngươi là cái thứ gì? Không có thế lực của Nghiêm Gia, một tu sĩ Căn cơ bình thường sao dám đứng trước mặt Kim Đan chư vị quyền uy mà chất vấn? Phi tần của ai? Ta còn không biết lúc nào tự dưng có thêm mấy người phi tần này? Hay rằng bao giờ Nghiêm Gia cũng tự nói rồi tự tin? Quá phận rồi!” Trì Trường Dạ lạnh lùng nhìn Nghiêm Vũ Doanh, phẩm khí áp đảo khiến nàng phun máu thêm một lần, cả người chẳng biết đứng đậy thế nào.

Lúc này, sức chế ước trên Nghiêm Tuấn mới được tháo bỏ, ông hận đến cắn răng nghiến lợi, vô cùng ghét bỏ Nghiêm Vũ Doanh, thầm nghĩ nàng có vấn đề về đầu óc. Ông lạnh lùng nhìn nàng, quát: “Ngươi câm mồm lại!” Rồi ngoảnh đầu quay lại quỳ gối trước tứ nhân mà lạy: “Bốn vị tiền bối, là lỗi lầm của Nghiêm Gia, tôi, Nghiêm Tuấn thay mặt Nghiêm Gia xin lỗi. Gia chủ muốn nếu bốn vị ưng ý, xin lưu lại hai giai nhân kia hầu hạ các ngài. Không thuận ý, thì xem như không có việc, quả thực là lỗi của Nghiêm Gia, khiến cô ta tự nhiên sinh ra hiểu lầm đối với tiền bối.”

Cổ Dao đứng dậy, đối với việc này vừa tức vừa cười, tiến đến trước mặt Nghiêm Vũ Doanh, nói: “Ngày trước bị Mộc Gia người truy sát, kỳ lạ vô cùng, giờ nghĩ lại cũng bởi ngươi gây sự. Viên ấy nếu yếu một chút, e rằng phải chết ngoài sơn ngoại Thập Vạn Đại Sơn. Khi ấy cô nương sẽ nói gì? Có thể thậm chí không đổ giọt lệ nào. Ngươi hiện giờ cũng tự cho mình là nhất, chạy tới chê trách người khác có chỗ đứng nào? Thôi thôi, đường suy nghĩ của ngươi chẳng hiểu được con người. Tam Trưởng Lão đừng mang theo người như thế đến nói những lời ai nấy nghe chẳng hiểu.”

Nghiêm Tuấn trong lòng rúng động, điều ông lo nhất là bọn họ thắc mắc chuyện Mộc Gia truy sát lại ghi vào đầu Nghiêm Gia. Hi vọng dựa vào mối quan hệ trên thuyền, Nghiêm Gia đã là viễn tưởng, chưa lấy nợ trả một cách rõ ràng cũng là khoan dung rồi.

“Diêu Đan Sư, tại Nghiêm Gia quản giáo không nghiêm, xin yên tâm, từ nay tuyệt không để cô gái ấy làm ô danh nhãn mắt của Diêu Đan Sư,” Nghiêm Tuấn nói rồi vội từ biệt, sai hộ vệ mang Nghiêm Vũ Doanh theo, rời đi mang chút thảm hại.

Hết thảy đều nhất mực trật tự, không hề ồn ào, dịu dàng lắng đọng như làn gió xuân qua bóng trúc mai, nơi linh khải ẩn mật ân tình được bày tỏ trong sự trọng thị sâu sắc.

Đề xuất Hiện Đại: Phu Nhân, Ngươi Áo Choàng Lại Rơi
BÌNH LUẬN