Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 207: Gia tộc Nghiêm tỷ muội hoa

Bốn người ngồi trên pháp khí phi hành lại đến vùng ngoại ô tịch mịch của Viễn Dương Trấn. Khi Cổ Dao khẽ vận chuyển công lực định tiến vào không gian ngầm dưới lòng đất, bỗng dưng cả bốn đều cảm nhận được hai khí tức vừa mới phá tầng dựng cơ. Nhìn về phương hướng ấy, bốn người thoáng cười nhẹ, xem ra Đổng Lão Đại cùng Đinh Đại Lực vận khí không tồi, đều kiên trì giữ vững tâm cảnh tu luyện. Hiện giờ song song cùng thành dựng cơ, Viễn Dương Trấn rốt cuộc lại sắp nảy sinh chuyện vui.

Dẫu vậy, việc này chẳng liên quan đến bọn họ nữa. Một đạo huyết mạch xuất hiện ngay trước mặt, Cổ Dao cùng Trì Trường Dạ làm đầu tiên nhảy vào bên trong.

Lần trước bốn người tới đây chưa từng đến tận vị trí truyền tống trận, nay Cổ Dao trực tiếp dẫn đường. Nơi ấy tọa lạc dưới không gian ngầm, dưới hỏa mạch ngầm, bị lớp công lực hỏa mạch dày đặc và địa lực bao bọc, cung cấp nguồn năng lượng dồi dào, đảm bảo trận pháp vận hành liên tục.

“Thật là kỳ diệu chiêu thức, bày trận pháp to lớn như thế thật chẳng dễ dàng.” Trì Trường Dạ thầm nghĩ, cho dù đạt tới tầng sơ nguyên, cũng khó có thể bố trí một trận pháp viên mãn như thế.

Cổ Dao vận chuyển thủ quyết, chấn quang trận pháp nhấp nháy, bốn người vội biến mất trong lòng trận pháp.

Chẳng bao lâu sau khi bọn họ rời đi, Viễn Dương Trấn chào đón hai tu sĩ vừa phá tầng dựng cơ, khiến toàn trấn xôn xao. Hai người này không thuộc ba đại gia tộc nào, chẳng rõ tương lai có thể thay thế vị trí của bên nào chăng.

Gia tộc Cổ Gia ngỡ ngàng nhất. Chỉ có nội bộ Cổ Gia biết rõ, tình thế hiện tại chỉ là tạm trụ, hai tu sĩ dựng cơ kia đem đến biến số lớn nhất, bị đe dọa dữ dội nhất tất là Cổ Gia.

“Gia chủ, không hay rồi! Hồn bài của Cổ Thần Thiếu Gia đã vụn nát!” Trợ thủ báo tin.

“Cái gì?” Cổ Gia Chủ tức giận đứng dậy, lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

***

Thiên Hà Đại Lục.

Trên biển phẳng lặng, bỗng nổi lên sóng gió, có bốn luồng linh quang từ đáy biển vọt lên mặt nước, phía sau truy đuổi theo một đàn hải thú hung mãnh. Không ít con nhảy vọt lên cao xuyên qua mặt biển, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ hạ xuống, lượn vòng quanh bốn người trên không, gầm thét vang vọng xa xăm.

Tiểu Bàn Tử vẫn còn hãi hùng, quay đầu nhìn lại, lau nước biển trên mặt nói: “Trời ơi, truyền tống trận ở tận đáy biển sâu như vậy, suýt chút nữa bị hải thú bao vây rồi.”

Hiện giờ bốn người ngồi trên pháp khí bay lượn, nhớ lại cảnh vừa rồi, ngay cả Trì Trường Dạ cũng không nhịn được cười, quay đầu nhìn xuống mặt biển vang giọng: “Nếu không giấu kỹ thế dưới đáy biển như vậy, e rằng trận truyền tống này cũng giữ không nổi.”

Cổ Dao gật đầu: “Quả nhiên, ai mà ngờ trận truyền tống lại tọa lạc tại đây. Nhưng linh khí nơi này thật đậm đặc, không rõ hiện giờ phương vị chúng ta đang ở đâu.”

Nói rồi, Cổ Dao lấy ra tấm đồ bản lần trước thu được. Trên bản đồ không ghi vị trí truyền tống trận, chỉ dựa vào vùng biển bao la vô tận đoán chừng khoảng nào đó. Điều may mắn là địa phận Trường Tiên Môn không liền kề đại dương rộng lớn, cho nên chắc hẳn không nằm trong lãnh địa của Trường Tiên Môn. Nếu vừa đến đã vướng vào Trường Tiên Môn thì quả là sự việc chẳng hay.

Nghĩ tới Trường Tiên Môn, bốn người đổi dung mạo, song khác biệt nằm ở chỗ Tiểu Bàn Tử lần này dùng chính dung mạo thật của mình theo yêu cầu phối hợp của Cổ Dao và Điền Phi Dung. Dung mạo tuy trẻ trung nhưng không dễ bị nghi ngờ. Ai mà nghĩ được khi nhìn khuôn mặt này lại chẳng đề phòng gì?

Tiểu Bàn Tử bất lực, đành chấp nhận thực tế.

Trì Trường Dạ còn hạ thấp tu vi đến giai đoạn dựng cơ. Bốn vị dựng cơ tu sĩ trên đường gặp một tu sĩ gia tộc ra ngoài thử kiếm danh, họ gặp cảnh hải thú bao vây khi đi săn, may nhờ bốn người cứu giúp mới có thể thoát hiểm nên được mời đi cùng.

Gia tộc đó họyên là họ Nghiêm. Trên thuyền có hơn mười tu sĩ, gồm cả dựng cơ và luyện khí kỳ, theo lời đàm đạo biết rằng gia tộc Nghiêm có kim đan tu sĩ trấn thủ, nên cũng được xem là thế lực không nhỏ ở địa phương. Đội trưởng Nghiêm Tấn trong lời nói ngoài dò hỏi lai lịch bốn người còn thấy biểu hiện muốn lôi kéo bọn họ quy phụ vào gia tộc.

Nghiêm Tấn là tu sĩ giai đoạn dựng cơ hậu kỳ, đối với bỗng xuất hiện bốn tu sĩ dựng cơ này đặc biệt tò mò và cảnh giác. Trong mắt y, Trì Trường Dạ là dựng cơ đại thành, Cổ Dao thuộc giai đoạn dựng cơ hậu kỳ, còn Điền Phi Dung lẫn Tiểu Bàn Tử đều là dựng cơ trung kỳ. Lực lượng như vậy không thể xem nhẹ, nhất là Trì Trường Dạ trông rất trẻ và nếu phá tầng dựng cơ thành công, đạt kim đan thì thế lực bằng vai với Nghiêm gia không phải là điều xa vời.

“Thường đạo hữu,” Nghiêm Tấn hướng Trì Trường Dạ vốn dùng danh xưng Thường Dạ giới thiệu, “phía trước sắp tới đất liền, chúng ta Nghiêm gia tọa lạc tại đại thành tu chân lớn nhất vùng, Viêm Vân Thành. Các vị đạo hữu nếu chưa định nơi ở, đừng ngại ghé vào Viêm Vân Thành thăm quan. Chuyến này các vị đã giúp ích cho chúng ta Nghiêm gia, thật đáng tri ân.”

“Nghiêm đạo hữu quá khách khí, nếu không có các ngươi dẫn đường, chúng ta còn loay hoay tìm hướng trên biển. Tùy tiện giúp nhau thôi.” Trì Trường Dạ khẽ cười nói.

Cả nhóm đứng trên mũi thuyền, vui vẻ trò chuyện. Những người theo hộ vệ Nghiêm gia bên cạnh cũng đang bàn tán về mấy kẻ khách lạ. Dù dung mạo nguyên bản có phần giấu giếm nhưng khí độ bốn người khiến người khác không thể coi thường, đặc biệt là Trì Trường Dạ đứng đầu, tuổi trẻ lại tu vi cao. Nếu có thể dẫn dụ theo, chẳng mấy chốc hắn có thể hóa kim đan tu sĩ.

Nghiêm Vũ Thần cùng Nghiêm Vũ Nhân là cặp chị em tình sùng nổi tiếng trong Nghiêm gia, thu hút nhiều kẻ sĩ theo đuổi, song vẫn chưa ai đoạt được trái tim họ. Trong Viêm Vân Thành, đám người còn đánh cược xem ai là thư sinh may mắn đầu tiên chiếm được cảm tình của hai vị.

“Vũ Thần tỷ tỷ, lại đang nhìn Thường đạo hữu rồi à? Ha ha, theo ta nghĩ, ân cứu mạng là phải đổi lấy thân tình, chẳng chừng còn lưu lại chuyện tình đẹp.” Nghiêm Vũ Nhân cười ngọt ngào.

Nghiêm Vũ Thần đỏ mặt, lúc ấy suýt bị một con hải thú cuốn xuống biển, may nhờ một luồng kiếm khí chẻ đứt đuôi hải thú, cứu nàng thoát hiểm. Người khác không thể kịp ra tay giúp, từ đó nàng âm thầm quan sát chàng Thường Dạ này.

“Đáng tiếc là hắn tính cách quá lãnh đạm, khó gần.” Nhiều lần Nghiêm Vũ Thần định bày tỏ lòng biết ơn, nhưng bị hắn đáp lại một cách thờ ơ, nói chẳng đáng kể gì. Nghiêm gia cho họ đi trên thuyền cũng đã xem là báo đáp, khiến nàng hơi thất vọng.

“Nếu đổi người khác, e là Vũ Thần tỷ tỷ chẳng thèm để ý đâu.” Nghiêm Vũ Nhân phán đoán thay ý nghĩ thật sự của chị, khiến nàng đỏ mặt thêm.

Đến gần đất liền, mọi người quay lại boong thuyền thu xếp hành trang, chuẩn bị cập bến.

Trong phòng nghỉ ngơi, Điền Phi Dung trêu chọc Trì Trường Dạ, dù dung mạo hắn bình thường, nhưng cách cô gái kia nhìn anh lại rõ ràng thể hiện thái độ, dù là người tậm chí tương đối chậm hiểu cũng sẽ cảm nhận được. Ngoài ra, những tu sĩ khác từng mê mẩn cô gái lại phát sinh tâm ý ganh ghét với bốn người.

“Thường huynh thật được ưa chuộng, đáng thương chúng ta ba người chẳng được ai chú ý đến. Ngay cả ăn linh quả cũng phải nhờ cậy thường huynh.” Điền Phi Dung nghịch ngợm tay cầm một quả linh quả được Nghiêm gia tỷ tỷ truyền đến để cảm tạ ơn cứu mạng. Loại linh quả này Thiên Lâm Đại Lục không có, hương vị rất tuyệt.

Trì Trường Dạ nhìn đồng đội bằng ánh mắt phiền phức: “Ăn nữa không xuể rồi đó, ngươi nếu ghen tị thì tới Viêm Vân Thành ta để ngươi làm rể nhà Nghiêm xem sao.”

“Đừng, đừng! Ta không muốn vào rọ với mấy nữ tu sĩ đâu!” Điền Phi Dung vội vàng van xin, đùa thôi mà, hắn thật chẳng muốn dính vào mấy chuyện đó.

Tiểu Bàn Tử cũng cầm linh quả ăn, nói: “Vậy rốt cuộc chúng ta hiện đang ở phía đông thiên địa thiên Hà, thế lực lớn nhất khu vực này là Thái La Môn.” Bọn họ trên thuyền cũng không nhàn rỗi, trong lúc trò chuyện với các tu sĩ khác, dù không cố ý dò hỏi nhưng cũng thu thập khá nhiều tin tức đủ để đối chiếu với bản đồ trên tay.

Cổ Dao gật đầu: “Đúng vậy, phía đông, còn Trường Tiên Môn lại nằm về phía nam, có một dãy núi ngăn cách giữa Trường Tiên Môn và Thái La Môn.”

Địa bàn nơi đây rộng lớn hơn nhiều so với Thiên Lâm Đại Lục, cho nên dù bọn họ cách Trường Tiên Môn không quá gần cũng không phải quá xa. Cho tới nay không nghe ai nhắc tới môn phái Trường Tiên Môn.

“Trường Tiên Môn vị trí không thấp.” Trì Trường Dạ phán đoán, “Chắc hẳn lực lượng tương đương với Thái La Môn.”

Thái La Môn có kim đan tu sĩ bảo hộ, nên Trường Tiên Môn cũng tất có kim đan tu sĩ. Việc bọn họ không tùy tiện dùng truyền tống trận đi vào lãnh địa Trường Tiên Môn là quyết định không sai.

Nửa ngày sau, có người nhắc bọn họ sắp đến đất liền, bốn người mang theo vật phẩm rời phòng, bước ra ngoài thủy thuyền. Ngẩng đầu liền trông thấy cặp chị em họ Nghiêm đang nhìn về phía họ. Bước chân Cổ Dao khẽ chùng lại, trong lòng chẳng vui vẻ gì, như có cảm giác người của mình bị người khác công khai khai thác vùng đất ngay trước mặt, chẹn họng mà đành thở dài.

Chỉ có người rành hắn mới nhận ra sắc thái tinh tế ấy, trong mắt người ngoài, tu sĩ họ Diêu này tính tình ôn hòa, rất dễ gần.

“Cám ơn Nghiêm đạo hữu đã nhắc.” Trì Trường Dạ chắp tay nói với Nghiêm Tấn.

“Không đâu, việc đó là nên làm.” Nghiêm Tấn mời bốn người ra mũi tàu chờ đợi xuống thuyền.

Ra khỏi phòng, nhìn quanh thấy nhiều thuyền khác cập bến gần đó. Chiếc thuyền của họ có thể chở vài chục người không phải thứ nổi bật nhất nhưng Nghiêm gia thế lực bản địa cũng khá mạnh, có vị trí riêng nên dễ dàng cập bến. Đám người lên bờ đã có Nghiêm gia đứng đợi sẵn.

Cổ Dao cùng ba người theo chân gia nhân Nghiêm gia lên pháp khí bay lượn. Dù gọi là pháp khí bay nhưng thực ra giống một nơi tu luyện di động, được chạm trổ tinh xảo, trong có giả sơn suối, nhìn thật phồn hoa.

Dĩ nhiên Trì Trường Dạ từng chứng kiến nhiều pháp khí xa hoa hơn nên chỉ liếc sơ qua rồi chuyển chú ý ra ngoài.

Người của Nghiêm gia tiếp đón tiện hỏi Nghiêm Tấn về lai lịch bốn người: “Trước khi các vị đến đã có tin tức truyền đến, ngươi không hỏi được thân phận bọn họ sao? Có đáng tin không?”

Nghiêm Tấn đáp: “Bốn người đó tự nhận là phàm phu tu đạo, đã đi lang thang nhiều ngày trên biển rồi lạc đường, nơi địa phương họ nói tình cờ nằm bên kia đại dương. Thông tin về vùng đó ta chỉ biết sơ từ mấy tàu thương thảo giữa hai bên, không rõ lời nói của họ thật giả ra sao.”

Đây là cách mà bốn người của Cổ Dao khi biết về Viêm Vân Thành, đã thuận miệng lấy tên một nơi trên bản đồ để qua mặt.

***

Đề xuất Huyền Huyễn: Nàng Là Kiếm Tu
BÌNH LUẬN