Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 146: Cảnh báo

Ninh Huy kết luận quá vội vàng, rằng đại đa số người đều không thể cưỡng lại mê hoặc ấy, thế nhưng vẫn có những kẻ đặc biệt ngoại lệ.

Dẫu Ninh Huy sai khiến người dò xét về lai lịch của Trì Trường Dạ, song nhân vật mà họ tìm đến cũng chỉ biết được hạn hẹp, bậc ấy đối với Trì Trường Dạ biết được chỉ là bên ngoài mà thôi. Làm sao có thể thấu tường tận tâm tư của y được?

Mọi suy đoán chỉ dừng lại ở nền tảng ảo tưởng mà y tự lập.

Trì Trường Dạ chẳng qua lại là hạng người đặc biệt nhất. Địa độ nơi trường xứ trường tiên môn tọa lạc, y chỉ xem qua một phớt; song nơi y xuất thân lại không hề kém cạnh trường tiên môn. Điều kiện Ninh Huy đưa ra làm sao lay động được y? Hơn nữa, y vừa mới khám phá ra đại lục Thiên Lâm này ẩn chứa vô số bí mật. Chỉ riêng Huyền Phủ học viện dưới cổng Kiếm đã chưa nghiên cứu thấu đáo, sao lại vội vàng rời đi?

Tinh đan, đối với y chỉ là vật ngoài da.

Nguyên thần, còn tận mấy trăm năm thoải mái mà tính.

Rửa sạch con mồi, Ninh Huy khuyên bảo đầy khéo léo lâu cũng không thấy y thay đổi sắc mặt, bèn đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn Ninh Huy rằng:

“Không hứng thú, việc ta làm ra sao không cần hạ nhân bận tâm.”

Rồi y xách con mồi ướt sũng, ngay trước mặt Ninh Huy, quay gót bỏ đi, bỏ lại kẻ bàng hoàng, khó tin là Ninh Huy ở sau lưng. Đằng sau nơi khuất, Đào Nguyệt với Đỗ Linh Đãi phì cười khẽ; chốc lát sau, nhận ra Trì Trường Dạ đã đứng trước mặt họ, nét mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm, hai người lập tức gai ốc dựng lên, vội vàng chạy nhanh về phía sau.

Bị bắt quả tang nhìn trộm, thật là mất mặt vô cùng.

Nhưng Trì sư huynh thật xứng đáng, dẫu nói vậy cũng không động lòng, thật đúng là yêu mến Cổ sư huynh chân chính.

Ninh Huy đợi Trì Trường Dạ người đã biến mất, mới giúp mình tiêu hoá hiện thực vừa xảy ra, y thật sự bị từ chối rồi! Quả là một nhục nhã to lớn!

Nhưng chẳng mấy chốc lại nghĩ Trì Trường Dạ vẫn còn trúng phải mê hoặc của Cổ Dao sâu đậm. Y biết, có người chuyên tu tà thuật mê hoặc lương tâm kẻ khác, chẳng ai biết chừng Trì Trường Dạ bị kiểm soát bởi tà thuật đó, không thì có sao từ chối được mê hoặc của kết đan nguyên thần?

Quay lại chốn nghỉ ngơi, ngẩng đầu liền thấy đối diện Trì Trường Dạ đang nướng thịt thú, kinh ngạc đến mức rơi cả mắt, càng thêm tin tưởng điều mình đoán. Trời đất, một đại thành Đạo căn tu sĩ lại làm chuyện vô phẩm hạ hèn như thị vệ hầu hạ người khác như tiểu nhân?

Cùng lúc đó, Ninh Huy đối với Cổ Dao cũng càng thêm hận không thể trừ bỏ.

Như Điền Phi Dung, Đào Nguyệt vân vân, sớm đã hiểu cách ứng xử giữa Trì Trường Dạ và Cổ Dao, nhìn vào không thấy gì lạ, chờ khi Trì Trường Dạ bê khay bước vào lều trại, hai bên tu sĩ liền thì thầm bàn tán.

Trì Trường Dạ không bận tâm người khác nghĩ gì, tâm trí kiên định, nào dám vì lời bàn luận mà đổi thái độ hành động.

Đặt những lát thịt nướng trước mặt Cổ Dao, Cổ Dao cũng đứng lên pha hai chén linh trà, lấy rổ nhỏ linh quả ra, đôi bên cùng chia ngọt sẻ bùi.

Trì Trường Dạ nhắc nhở:

“Kẻ tên Ninh Huy ấy mưu đồ hiểm độc, ngươi phải đề phòng cảnh giác.”

“Y đã làm gì?” Cổ Dao tò mò hỏi, Trì Trường Dạ không thể nói lời vô cớ.

Y thuật lại sự việc trước đó hoàn toàn không che giấu, Cổ Dao nghe xong bật cười khẽ, Trì Trường Dạ ngán ngẩm gõ đầu, nhắc nhở phải cảnh giác:

“Đan sư với nhau luôn nhạy cảm, Hồ Cốc Chủ khí tiết cao sang, nhưng không đồng nghĩa người khác cũng thế. Ninh Huy vừa tới đã nhắm vào ngươi, ta nghi ngờ...”

“Y biết chuyện thanh trần đan,” Cổ Dao quả quyết.

Trì Trường Dạ gật đầu, nhưng nhìn sang người khác không ai phản ứng, chắc hẳn vẫn chưa biết đến thanh trần đan, hoặc đã tân trang đổi tên, song Ninh Huy tuyệt đối biết rõ thân phận, cho nên rất có thể đã định nghiêng người về phía Cổ Dao.

“Đêm đại ca, xin yên tâm, ta sẽ cẩn trọng.”

Hai ngày trôi qua, tu sĩ tụ họp nơi đây hầu như đã từng vào thung lũng. Cổ Dao cũng qua nhận lệnh thu thập không ít linh thảo trong thung lũng, đôi bên đều vui vẻ, chuẩn bị rời trại chuyển địa điểm, không thể vì vài kẻ tu sĩ đến mà ở lại mãi.

Đào Nguyệt và Đỗ Linh Đãi lên tiếng trước tiên xin cáo biệt Cổ Dao, cho dù đi theo sau họ an toàn nhất, cũng đồng nghĩa khả năng chạm trán cơ duyên giảm thiểu nhiều, vốn là cơ hội của Cổ Dao và Trì Trường Dạ, làm sao輪 được họ can thiệp?

Dù rời đi nguy hiểm lớn hơn nhiều, song cũng không thể vì vậy mãi nhờ cậy bảo vệ của Trì Trường Dạ.

Đào Nguyệt cùng bọn họ sắp rời đi, người khác cũng không có lý do nào bám theo sau Trì Trường Dạ.

Cổ Dao suy nghĩ rồi nói:

“Sư tỷ, nếu gặp nguy hiểm, hãy phóng tín hiệu. Nếu ta cùng đêm đại ca họ ở gần, sẽ kịp thời đến trợ giúp.”

Đào Nguyệt và Đỗ Linh Đãi nhìn nhau mừng rỡ:

“Tốt, chúng ta sẽ làm thế, đa tạ, các ngươi cũng bảo trọng.”

Mọi người cũng từng người ra về, cảm tạ Trì Trường Dạ đã gìn giữ, cũng có kẻ chần chừ muốn tìm cơ hội bám đuôi Trì Trường Dạ, tuy nhiên sau loạt sự tình chạm trán trong bí cảnh khiến họ sợ mất hết can đảm, đặc biệt tu sĩ trường tiên môn, gặp họ liền bất chấp lí do xuất thủ giết người.

Cổ Dao cố ý lên tiếng hỏi:

“Đêm đại ca, một số tu sĩ trường tiên môn ghét bỏ người Thiên Lâm đại lục, gặp mặt liền chém, chúng ta nên xử trí sao?”

Âm thanh không nhỏ, đối phương nghe rõ ràng, Trì Trường Dạ ánh mắt quét tình hình hai bên, lạnh lẽo đáp:

“Họ chém một ta sẽ chém lại một, họ chém đôi ta cũng chém đôi, lấy thực lực nói chuyện!”

Hai bên đồng thanh thở ra, người bên Thiên Lâm mừng rỡ, trường tiên môn tức giận dâng trào.

Bây giờ đoàn tu sĩ đại lục Thiên Lâm bớt đi nỗi lo, cảm tạ Trì Trường Dạ với Cổ Dao, liền mau chóng rút lui.

Cổ Dao mỉm cười:

“Đa tạ đêm đại ca.”

Trì Trường Dạ truyền âm:

“Không chỉ vì tiểu Dao, duyên phận khiến ta đến Thiên Lâm đại lục, được hưởng chút lợi ích, cũng mang nợ một ân tình. Bình thường tranh chấp xô xát, ta chẳng can thiệp, nhưng tình hình hiện tại có vài kẻ tu sĩ ngoại đạo ác ý hành hạ tu sĩ đại lục Thiên Lâm, ta thấy rồi, có năng lực thì không thể làm ngơ.”

Trong mắt Trì Trường Dạ lóe lên sát ý, trước đây ứng xử với những người trường tiên môn quá khách sáo, còn đối với Lâu Hoài Cảnh cùng vài kẻ kia bởi họ cướp đoạt cơ duyên người khác nên không ra tay quyết liệt, nhưng nghĩ đến nếu Cổ Dao không thận trọng có khả năng tự vệ, có thể cũng sẽ rơi vào số phận như tu sĩ kia bị giết hại, y liền không kìm chế được hung tâm.

Nên y mới thẳng thừng bắn lời cảnh báo, những việc đã qua sẽ không can thiệp, nhưng nếu còn gặp tu sĩ trường tiên môn hành hạ ác ý, y sẽ bắt đầu phản kích.

Thu dọn lều trại, Trì Trường Dạ kéo Cổ Dao cùng phi lên kiếm pháp, Thiên Dương và Tiểu Bàn Tử bám sát theo sau. Trì Trường Dạ lạnh lùng nhìn những người trường tiên môn, vừa vung tay để lại một đạo kiếm khí:

“Ta Trì Trường Dạ hôm nay dùng kiếm khí này cảnh cáo chư vị, giữ lấy thân mình! Đi!”

Bốn người mang theo một con mèo đen vọt đi xa, chớp mắt đã biến mất trong không trung, mất hẳn tung tích.

Song trên mặt đất để lại rãnh sâu do kiếm khí cày, ai dám gần cũng cảm nhận hung khí thét phạt dữ dội. Tu sĩ trường tiên môn vừa kinh hãi vừa bực tức, Trì Trường Dạ ức hiếp họ quá đáng. Chỉ có họ mới uy hiếp được tu sĩ đại lục Thiên Lâm, giờ lại bị người khác đe doạ.

“Ninh đan sư, chúng ta nên làm sao? Có thật kẻ họ Trì kia muốn ra tay giáng họa trường tiên môn? Y không sợ trường tiên môn báo thù? Rồi ngày nào đó bí cảnh đóng cửa phải trở về ngoài gian!”

Trì Trường Dạ chẳng nể sợ họ ra ngoài báo đáp sao?

Ninh Huy ánh mắt cũng trào dâng sóng giận, không hiểu sao y thấy sát ý hướng về mình, dường như là lời cảnh cáo, nếu dám ra tay thì đợi sự truy sát của Trì Trường Dạ thôi.

Dẫu vậy y không tâm sự với ai, không thể phô trương yếu điểm trước đám người, y bảo:

“Phải sống sót rời khỏi đây đã rồi tính chuyện báo ứng, ta cùng rút lui.”

Ở lại nữa có ích lợi gì? Trong lòng Ninh Huy vẫn ngậm ngùi chưa cam tâm, lần này chưa có cơ hội, còn gần một khoảng thời gian dài bí cảnh mới đóng, rồi sẽ tìm được dịp.

Người khác cũng không phản đối, lúc rời đi còn ngoái đầu nhìn về phía kiếm khí dưới đất, kiếm khí ấy khắc sâu dấu vết ám ảnh tâm trí họ. Trước kia có người chuẩn bị lúc đoàn tu sĩ đại lục Thiên Lâm rời đi sẽ mai phục giữa đường, lấy thuốc đan linh thảo trên người họ thêm phần thu hoạch.

Nhưng vì lời cảnh báo của Trì Trường Dạ, hành động trở nên do dự; dù sao vẫn có thể lén mai phục tấn công, song cách làm đã bớt vô lương so với trước kia.

Cùng với những lời cảnh cáo lan rộng, cảnh tượng đẫm máu tàn sát tu sĩ đại lục Thiên Lâm trong bí cảnh giảm hẳn. Dĩ nhiên, cũng có kẻ cho là bị khiêu khích, không hề gặp Trì Trường Dạ, chẳng chứng kiến kiếm khí, nên không tin y có sức trấn áp, bị kẻ xuất thân vùng hoang địa cảnh cáo quả là nhục nhã, thậm chí cố ý tàn sát tu sĩ gặp phải của đại lục Thiên Lâm.

Nếu bất hạnh đụng trúng Trì Trường Dạ, không ai thoát được thành oan hồn dưới lưỡi kiếm y. Tin tức đó càng lan rộng khiến bọn nghi ngờ thực lực của y, vốn là tu sĩ đại thành, cuối cùng cũng ngừng hành vi ác ý.

Thiên Hải môn vài tên tu sĩ gặp gỡ chuyện trò, đề tài dĩ nhiên là xung đột giữa tu sĩ trường tiên môn cùng Trì Trường Dạ.

“Trước có kẻ nuôi con rắn độc, không ít đồng đạo thành vật ăn của rắn, kẻ đó và con rắn đều bị Trì đạo hữu chém, thật là sướng mắt, nếu không biết bao tu sĩ bị rắn nuốt chửng.”

“Không ngờ Trì đạo hữu tận tâm cao nghĩa, Điền sư đệ nghe nói đệ của ngươi cùng họ ở chung, giờ ngươi khỏi lo yên thân.”

Điền Phi Dung cuối cùng nhận tin người em, nhẹ nhàng mỉm cười an tâm:

“Giờ ta mới yên lòng, tuy em không hẳn mạnh hơn ta, song ta làm đại ca mà chưa nghe tin chính xác thì không thể yên tâm.”

“Nói rất đúng, nhưng giờ chúng ta còn nguy hiểm hơn em ngươi. May có Trì đạo hữu lên tiếng khiến bọn kia bớt đi nhiều. Nếu không khi ra ngoài kiếm duyên, lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ gặp phải bọn trường tiên môn.”

– – –

Ân oán đã dần rõ ràng, thế sự thay đổi theo thời tiết, những kẻ địch cứu rỗi hay hiểm họa gian nan, đều vì nhân duyên kiếp này kết nối mà thôi.

Đề xuất Ngọt Sủng: Vấn Quân Hà Thời Quy
BÌNH LUẬN