Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 143: Thản thành

Chẳng thể rời đi trong một lúc lâu, Cổ Dao bèn thẳng tay giăng trại an tâm lưu lại. Trì Trường Dạ thấy vậy, lại bố trí thêm một lớp trận pháp, cùng các tu sĩ Đại Lâm Thiên Lục chung tay trợ giúp. Bởi thế giữa Đại Lâm Thiên Lục và đám tu sĩ Trường Tiên Môn lập tức xuất hiện một lớp ngăn cách vô hình. Như vậy, đối phương muốn có mảy may hành động cũng đành chịu bất lực, vì động chút là sẽ chạm vào trận pháp phát sinh phản ứng mà bị lộ.

Điều này khiến bọn người Trường Tiên Môn ngứa mắt tận óc, cũng bằng việc nhìn đám người tu vi kém cỏi hơn hẳn mình như đám hư vô nhảy nhót trước mắt mà chẳng thể làm gì. Lòng như lửa đốt, không sao chịu nổi.

Điền Phi Dung cùng Tiểu Bàn Tử đã tiến vào thung lũng, Cổ Dao biết tính tình họ nên không mấy lo lắng về sự an toàn. Vì vậy y an tâm tiến vào lều, tiếp tục thu nhặt thành quả trong thung lũng. Trì Trường Dạ đương nhiên đi theo không rời.

Từ khi đến đại lục này, trừ lúc ẩn tu, lần đầu tiên y xa Cổ Dao lâu đến vậy, trong lòng trĩu nặng lo lắng, cảm giác thật khó chịu, càng khiến y hiểu rõ ý niệm của mình.

Ninh Huy im lặng nhìn theo bóng hai người bước lần lượt vào lều, hắn hoàn toàn không hiểu hết được họ. Cổ Dao lúc bị hắn khiêu khích và mắng là hư đồ, lại không hề thay đổi sắc mặt, tuyệt không dao động nào. Ngoại trừ người có tuổi lớn, trải qua muôn vàn phong trần, hắn không tài nào nghĩ ra ai có thể tự chủ tâm tính đến thế, chẳng lẽ Cổ Dao là quái vật cổ đại nhập xác?

Còn Trì Trường Dạ, qua lần ra tay trước đó cho hắn thấy, Lâu Hoài Cảnh khi chạm trán Trì Trường Dạ tuyệt không có một cơ may thắng nào. Thậm chí Lâu Hoài Cảnh còn giữ được mạng sống an toàn, e cũng bởi Trì Trường Dạ không dùng tuyệt kỹ chém đứt phúc thọ. Mà một kiếm hữu sở trường hung mạnh như vậy, trước mặt Cổ Dao lại tỏ ra hết sức tôn trọng và nghe lời y, tại sao? Cổ Dao sao lại dễ dàng vậy?

Ninh Huy gọi người lại thầm bảo: “Tìm hiểu rõ kẻ gọi Trì Trường Dạ ấy rốt cuộc lai lịch thế nào.”

“Vâng, Đan sư Ninh.”

Lều trại có sẵn trận pháp cách ly, do Trì Trường Dạ thân thủ tạo ra, khiến Cổ Dao hoàn toàn yên tâm kể rõ hư tích sau khi tiến vào bí cảnh. Trong đó có chuyện phối hợp cùng Miêu Toái Tử giết chết ba tu sĩ Trường Tiên Môn; cũng như những chuyện xảy ra khi đi vào thung lũng khiến Trì Trường Dạ lòng thổn thức theo từng bước thăng trầm.

Nghe Cổ Dao nói dám mạo hiểm cứu người, Trì Trường Dạ lộ nét không tán thành, Cổ Dao vội vàng làm lành: “Ta cảm thấy mình đủ sức đối phó mới ra tay, nếu ba người kia thực lực quá cao, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn ẩn trốn, thật đấy!”

Trì Trường Dạ trực tiếp chỉ rõ: “Là ba người, không phải hai!”

Hắn tưởng sức mạnh hợp tác của Cổ Dao và Miêu Toái Tử có thể để lại hai người đủ sức, nhưng điểm quan trọng là có ba người, trong đó tu sĩ được cứu tên Tô Dương rõ ràng đã mất sức chiến đấu.

Cổ Dao mặt sang một bên, rõ ràng để tự mình biện hộ, phải một lần một lần bịa chuyện, không ngày nào không lo lắng chuyện không kịp ứng biến hay thất lộ, càng thêm không che giấu trước Trì Trường Dạ - sự lộ diện đó chỉ là chuyện đương nhiên.

Hồng hao lâm trường, Hứa Trần trong không gian cười khẩy hả hê.

Trì Trường Dạ thở dài trong lòng, quả nhiên còn có bí mật gì y chưa biết mới khiến Cổ Dao dám hành động như vậy, nhưng thấy vẻ mặt nghẹn ngào khó xử của y, không muốn ép người, lần này cũng chỉ là vì quá lo lắng nên vô ý hỏi ra.

Hắn đưa tay xoa đầu Cổ Dao, hơi đè trên gáy, kéo y vào lòng ôm lấy. Cổ Dao không muốn nói thì Trì Trường Dạ cũng không ép.

Nghe trong lòng có tiếng tim mạnh mẽ đập, Cổ Dao bừng tỉnh, ngượng ngùng ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Trì Trường Dạ, chỉ biết gãi đầu chẳng biết mở lời ra sao: “Thật ra... thực ra...”

“Chỉ cần không nguy hiểm là được, tiểu Dao đừng việc gì cũng phải báo với ta,” Trì Trường Dạ dịu dàng nói.

“Không phải, chỉ là không biết mở lời thế nào,” Cổ Dao cười khô, cuối cùng đành thả lỏng, “Thôi, để tiền bối tự nói với đại ca Trường Dạ đi.”

“Tiền bối?” Trì Trường Dạ mày nhíu lại.

Hứa Trần đang cười đầy quỷ kế thì bất chợt linh hồn bị một lực đạo kéo ra ngoài, cảnh quang chuyển đổi, y còn chưa kịp phản ứng, vẫn giữ vẻ mặt thái quá lúc trước.

Đến lúc này thì thất lễ, đôi mắt chạm nhau, bốn mắt nhìn thẳng đối phương.

Trong lều im ắng mấy hơi thở, khi Cổ Dao đang tính phá vỡ bầu không khí lạnh lùng kỳ quái, lại thấy Hứa Trần quay người trở về hình ảnh bậc cao nhân quyền quý, phiêu diêu như tiên khí ngút ngàn, thần thái đầy phong cách. Cổ Dao méo miệng vài nhịp, tưởng tượng mình có thể giả vờ gì nữa, ngay lần đầu gặp mặt đã phơi bày hết rồi.

Ánh mắt Trì Trường Dạ cũng thoáng biến, không thể phủ nhận, vị “tiền bối” diện mạo như thế khiến y cảnh giác giảm bớt đôi phần, tất nhiên không thể hoàn toàn hạ mình, hắn cẩn trọng hỏi: “Tiền bối là ai? Sao lại ở bên cạnh tiểu Dao?”

Hứa Trần sắc lẹm nhìn Cổ Dao mấy lần, đều tại y không hề báo trước, khiến y hoàn toàn không đề phòng.

Y ngẩng cằm, ngạo nghễ nói: “Tiểu tử, với tiền bối phải lịch sự. Nói thật, ta cũng coi ngươi là nửa phần ân nhân, nửa kia chính là đứa ngốc Cổ Dao ấy. Nếu không thì ngươi nghĩ khi bị truy sát trong bí cảnh, may mắn gặp được khe nứt không gian để trốn thoát là ngẫu nhiên sao?”

Trì Trường Dạ trong lòng chấn động: “Tiền bối vốn ẩn thân trong bí cảnh đó? Sao lại ở bên cạnh tiểu Dao? Phải chăng thấy Cổ Dao tính tình đơn thuần dễ khống chế?”

Thấy Trì Trường Dạ vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, Hứa Trần tức giận phát điên, Cổ Dao vội lấy tay kéo ống tay áo Trì Trường Dạ giải thích thay: “Tiền bối thân thể đã không còn, chỉ còn linh hồn, trú ngụ trong một bảo vật. Chính là mảnh sắt ta đã lấy trong vụ đánh cược tại chợ cùng đại ca Trường Dạ đấy, đại ca còn nhớ chứ?”

Lần này Trì Trường Dạ mới chắp nối được sự kiện về trước và sau, nghĩa là lúc đó linh hồn tiền bối vẫn có thể thao túng bảo vật, không rõ dùng thủ đoạn gì mở ra khe nứt không gian, lạc đến ngoài trấn Viễn Dương thuộc Đại Lâm Thiên Lục, bị nhà họ Cổ phát hiện đưa về. Mảnh sắt tiền bối trú ngụ không biết bị tu sĩ nào nhặt lấy, cuối cùng rơi vào tay Cổ Dao.

Cổ Dao liền thẳng thừng nói rõ phần bảo vật nguyên thân sở hữu trên người, khi thấy mảnh sắt có cảm ứng, nhập thể cùng phát hiện tiền bối cư ngụ trong không gian, bên trong có một Đan Các. Nhờ đó, y một mực dựa vào Đan Các học luyện Đan thuật, cũng được tiền bối chỉ dẫn rất nhiều.

Lần này Trì Trường Dạ càng hiểu sự cao minh về truyền thừa Đan thuật nơi Cổ Dao từ đâu mà có. Dĩ nhiên thiên phú là do bản thân Cổ Dao, nhưng người ta không thể sinh ra đã thông suốt mọi thứ, trước kia y cũng từng nghi ngờ, giờ có lời giải thích.

“Vậy trước kia chính tiền bối này giúp ngươi đối phó kẻ thứ ba?”

Cổ Dao gật đầu: “Ta sai tiền bối điều khiển trận pháp, giữ hắn lại trong trận trước, diệt hai kẻ còn lại rồi mới giải quyết hắn.”

Trì Trường Dạ giờ an tâm hơn nhiều, Cổ Dao chẳng phải hành động hấp tấp, mà có mưu có trí. Hắn siết chặt tay Cổ Dao, ngước mắt nhìn Hứa Trần vẫn cảnh giác, bảo rằng bảo vật quan hệ trọng đại, tiểu Dao sau này không được tiết lộ gì với kẻ thứ ba.

“Ừ, nhìn kết cục tiền bối là biết rồi.” Cổ Dao gật đầu nghiêm túc.

Hứa Trần ngơ ngác vô cùng, muốn dùng ánh mắt “giết chết” Cổ Dao, hỏi sao lại mang hắn ra làm ví dụ? Giải thích làm người ta tưởng hắn còn ngu ngốc hơn Cổ Dao, chẳng phải hắn cũng hết lòng vì Trì Trường Dạ sao? Thế nào mới biết được lúc bị lén đâm sau lưng mới thật sự nguy hiểm.

Trì Trường Dạ thu lại cảnh giác đối với Hứa Trần, có điều gì không tiện nói trước mặt y, nay nếu nhắc nhở Cổ Dao, ngược lại làm Hứa Trần khó chịu, sinh ra mưu tính khác, bèn nói: “Tiền bối muốn nhờ tiểu Dao giúp tái tạo thân thể? Ta cũng có thể trợ giúp, cùng tiểu Dao nhất định hết sức hoàn thành nguyện vọng tiền bối.”

Hứa Trần thấy Trì Trường Dạ nhượng bộ, hả hê mỉm cười làm Cổ Dao đỏ mặt, không dám nhìn.

“Xem ra ngươi cũng biết điều, hồi đó cứu ngươi không uổng,” thực ra hồi đó cứu người vốn không phải mục đích chính, chỉ là kết quả phụ do hắn tự cứu mình thành công.

Cổ Dao nhìn Hứa Trần, rồi nhìn Trì Trường Dạ, luôn cảm giác trong lòng Trì Trường Dạ suy tư sâu xa hơn những gì tiền bối giãi bày, nhưng y không có ý định tiết lộ riêng tư của Trì Trường Dạ.

Trì Trường Dạ lại trò chuyện cùng Hứa Trần một lúc, dù không moi được toàn bộ chân tướng, nhưng cũng biết ra phần nào. Nguyên ra tiền bối đã ẩn thân trong Đan Các khá lâu, cũng không phải tu sĩ của Đại Lục tu chân nơi Trì Trường Dạ hành đạo. Điều ấy khiến y thở phào, tương lai khi cùng Cổ Dao trở về, người ngoài cũng không phát hiện sự hiện hữu của Đan Các, như vậy nguy hiểm mà Cổ Dao đối mặt cũng bớt đi nhiều.

Hắn trước đây cũng chưa từng nghe nói có bảo vật như Đan Các tồn tại.

Bằng không nếu thiên hạ đều biết, Cổ Dao rất có thể bị nghi ngờ là sở hữu đạo pháp Đan thuật, trừ phi y không bộc lộ chút nào, còn không thì kết quả như Hứa Trần cũng là tốt lắm.

Hứa Trần ở lại một lúc rồi rời đi, ở ngoài tiêu hao quá nhiều công lực, với y chẳng ích lợi bao nhiêu.

Cổ Dao nói với Trì Trường Dạ, trong thung lũng đã lấy được một cây Tử Lôi Âm Trúc, Trì Trường Dạ chỉ biết vò đầu bứt tai để biểu đạt tình cảm mình, song khi hay biết Miêu Toái Tử với Hứa Trần cũng đều góp phần, niềm vui đột nhiên giảm đi chút ít, bởi không còn là sở hữu riêng của y.

“Ngươi sao không lấy một vật cho chính mình?” Hắn không ngăn Cổ Dao rút cây Tử Lôi Âm Trúc giao cho mình, nhất là khi biết y có không gian Đan Các đó, để ở bên trong mới an toàn nhất. Nếu để lộ mặt, ngay cả trận pháp cách ly trong lều cũng chưa hẳn bảo đảm không bị phát giác linh khí phiền phức.

“Ta có một bao hạt giống lớn do nhân chủ thung lũng trao lại, cùng những ký ức tu luyện thiếp luyến,” Cổ Dao thầm nghĩ, mình mới là người thu hoạch lớn nhất.

“Vị tiền bối đó là người thế nào?” Trì Trường Dạ rất tò mò, sao lại để lại chốn bí cảnh trồng đầy linh thảo quý hiếm như thế. Thường thấy bây giờ trừ Cổ Dao, người khác không thể hái được cây thứ hai.

Cổ Dao vừa sắp xếp thêm vài kỉ niệm, phỏng đoán: “Vị tiền bối ấy hình như bẩm sinh có sở trường trồng trọt, có thể thuộc chủng tộc đặc biệt, hoặc là một loại linh tộc đặc thù có thể giao tiếp cùng các linh vật này.”

Trì Trường Dạ trầm tư đáp: “Nghĩa là, rất có thể thuộc về một chủng tộc đặc biệt nào đó cổ xưa, không phải hậu duệ trong hàng trăm tộc cổ đại.” Nếu nhìn theo hướng này, thì khả năng trồng linh thảo quả thực cường đại vô cùng.

Đề xuất Hiện Đại: Ngày Cưới, Ngày Em Rời Bỏ
BÌNH LUẬN