Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 107: Nhập Kiếm Phong

Những ngày Trì Tiểu Dao cùng Hồ Cốc Chủ quây quần bên nhau, chỉ để bàn luận về thuật luyện đan, kèm theo việc thử thách đan dược, trong mắt người ngoài xem chừng khô khan đến mòn chán, ấy vậy mà hai người lại hết sức hợp ý, say mê không ngớt.

Hồ Cốc Chủ trọng tài năng, thấy Trì Tiểu Dao dù được danh sư chỉ đạo nhưng nền tảng vẫn còn thiếu sót, bèn không ngại ngần truyền thụ chỉ bảo, giúp Tiểu Dao thấu hiểu sâu sắc hơn về những cơ bản trong thuật luyện đan cùng đạo lý đan đạo. Ngược lại, cái mới mẻ không rập khuôn trong phương pháp luyện đan của Tiểu Dao cũng mở ra cho Hồ Cốc Chủ một khung cửa mới, khiến ông ý thức được rằng sau khi trở về ẩn tu để nghiền ngẫm cũng như hòa nhập những kiến thức ấy vào đan thuật của bản thân, đan đạo của ông chắc hẳn sẽ bước lên một tầng bậc mới.

Hồ Cốc Chủ đã coi Trì Tiểu Dao như hảo bằng hữu bậc lão thiếu. Tiếc rằng Tiểu Dao chẳng thể nhập vào Thúy Yên Cốc, song vẫn ban tặng cho y tấm ấn thông hành đặc biệt, cho phép y có thể tự do ra vào Thúy Yên Cốc bất cứ khi nào.

Tiểu Dao cũng rất cảm kích Hồ Cốc Chủ, bởi lão không phân biệt môn phái, không bảo thủ cố chấp, lại đối với nghệ thuật luyện đan đầy nghiêm túc và cởi mở, nên mới có thể tiếp nhận quan điểm của y. Có thể nói, Hồ Cốc Chủ là một bậc đan sĩ kiểu học giả tài năng. So với tiền bối Hứa Trần vốn trình độ quá cao, những điều căn bản dường như đã trở thành bản năng nơi người ấy, khó lòng tỉ mỉ phân tích mà giải thích rõ ràng, nên Trì Tiểu Dao vẫn thu nhận được nhiều điều quý giá từ Hồ Cốc Chủ.

"Hồ Cốc Chủ," Trì Tiểu Dao trầm ngâm rồi hỏi, "ta nghe nói ngài vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Hồ Thiếu Cốc Chủ, hiện nay có manh mối gì rồi chăng?"

Hồ Cốc Chủ vừa còn đắm chìm trong đạo thuật luyện đan, nghe vậy liền tỉnh táo hẳn, trên mặt hiện rõ vẻ thất vọng: “Đây là lỗi của ta, một kẻ làm ông, đến bây giờ vẫn chưa thể tìm ra tung tích đứa cháu trai. Thanh thiếu niên trong cốc cùng thủ lĩnh thành mười phương đều đã rộng sức truy tìm song vẫn không có manh mối nào, thật đáng tiếc cho Tề Tài chẳng có thiên phú như ngươi, bằng không…” Cháu trai không thừa hưởng thiên phú luyện đan nơi ông, luôn là điều oán hận đất trời, “Ngươi tuổi tác tương đương với Tề Tài, nếu có dịp để hai người cùng nhau vài ngày, học được chút phong thái điềm tĩnh của ngươi, lão phu sẽ mãn nguyện rồi.”

Trì Tiểu Dao không nhịn được mà mỉm cười. Đúng là cặp ông cháu ấy khiến y chẳng biết nên nói gì cho phải: một bên thương nhớ đứa cháu, một bên cũng vấn vương người ông, chỉ bởi thiếu vắng sự giao tiếp nên mới gây ra bao hiểu lầm, gây nên cảnh ngộ éo le hôm nay.

Hồ Cốc Chủ không ngờ rằng, đứa cháu trai của mình đang ở ngay cạnh bên, chỉ là do gắn bó lâu hơn với Tiểu Bàn Tử nên chuyện này lão đành tôn trọng lựa chọn của người bạn thân đó. Thế nhưng, lão vẫn cố gắng hỗ trợ từ phía sau cho Tiểu Bàn Tử trong bổn phận của mình.

“Hồ Cốc Chủ, xin lỗi sao dám hỏi vài câu, thuở ta còn ở thành mười phương đã nghe không ít tin đồn về Thiếu Cốc Chủ, hầu hết đều nói y phẩm hạnh kém cỏi, tính nết ngang ngạnh, lại ăn chơi trác táng, sau khi tiêu hết linh thạch thì trong bóng tối bán đan dược cắp trộm để đổi lấy linh thạch. Hầu như người nghe tin ấy chẳng ai hoài nghi, song ta biết người đang bán đan dược ở thành đó là ta, hành động không đúng của ta lại khiến Thiếu Cốc Chủ mang tai tiếng. Vậy nên ta nghĩ, phẩm hạnh y không thể xấu đến mức ngoài kia đồn thổi, thưa lão phu, sao lại có những tiếng xấu như thế truyền ra bên ngoài?”

Hồ Cốc Chủ dừng tay một lát, sau khi hiểu kỹ thuật luyện đan của Trì Tiểu Dao, lão cũng đoán được người khiến cháu mình chịu oan khiên lúc đó chính là y. Dẫu vậy lão không trách móc Trì Tiểu Dao, bởi tin đồn không phải do y gieo rắc, và thành mười phương vốn không phải chốn tốt lành. Chỉ là về phần đứa cháu, Hồ Cốc Chủ nếu xét kỹ càng, lão thở dài mà nói: “Tề Tài quả thực có chút ngỗ nghịch, ta đã bỏ bê dạy dỗ nó, song tính chất thật của nó…”

Lão không nói tiếp. Bảo đứa cháu vốn bản tính hung hãn, đó không phải sự thật. Lão nhớ lại bức thư Tề Tài từng gửi đến thủ phủ thành mười phương mà lão được trao để khỏi phải lo lắng, trong đó không khó thấy sự quan tâm dành cho ông, một người ông thân yêu.

“Tiểu hữu cho rằng tin đồn ở bên ngoài là có vấn đề?”

Trì Tiểu Dao cười đáp: “Ta chỉ cảm thấy, người xuất thân cao quý mà thiên phú tầm thường như Thiếu Cốc Chủ không có duy chỉ một mình y, nhưng tiếng thơm đồn tràn lan như vậy thì có ít. Thật ra những hành vi y làm bấy nhiêu chẳng đáng kể lắm, nghe đâu những truyền thuyết ấy cũng chưa hẳn là việc làm ác độc nào. Hồ Cốc Chủ, có lẽ ta đa ngôn rồi, bản chất người Thiếu Cốc Chủ ngài hẳn là rõ nhất.”

Hồ Cốc Chủ vừa nghĩ đứa cháu không tồi như lời đồn, liền cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe lời Tiểu Dao nói. Nhiều khi bận rộn, lão hay quên cả người thân, thường phong cho đệ tử trong môn phái chăm lo mọi việc thay ông.

Lão lắc đầu nói: “Không, tiểu hữu nói đúng, làm ông này đây mới chính là người cần hiểu nó nhất. Những năm qua ta đã thất trách, có nhiều việc phải tự mình làm cho ra ngô ra khoai.”

Cuối cùng, Trì Tiểu Dao và Hồ Cốc Chủ cũng rời khỏi phòng luyện đan, khiến Lâm Phong Chủ cùng Cam Trưởng Lão và nhiều người khác chạy đến, những lúc trước vẫn còn mỉm cười vui vẻ nói chuyện cùng Hồ Cốc Chủ, Trì Tiểu Dao thấy tình hình liền chủ động lui xuống, biểu hiện hết lễ phép như một bậc hậu bối. Hồ Cốc Chủ thoạt đầu không thấy cần thiết, song không hiểu sao lại nhớ tới lời Tiểu Dao đã nói về đứa cháu mình, khiến lão chợt tỉnh ngộ và tự vấn bản thân, có lẽ bản thân vẫn còn sai lầm, bảo thủ quá mức, là nguyên nhân đưa tới tình cảnh hiện nay.

Khi nghe tin Trì Tiểu Dao và Hồ Cốc Chủ đã rời khỏi cửa, Dịch Trưởng Lão liền từ Kiếm Phong vội vã đến, mục đích là đón Trì Trường Dạ cùng y lên Kiếm Phong, song vừa tiễn Hồ Cốc Chủ xong, Lâm Phong Chủ còn chưa kịp tìm Trì Tiểu Dao nói vài câu thì y đã biến mất, Lâm Phong Chủ mặt tái xanh, coi bộ Dịch Trưởng Lão không coi trọng Kiếm Phong chút nào.

“Sư phụ…” Lăng Kỳ lo lắng nhìn Lâm Phong Chủ.

Lâm Phong Chủ vung tay quát: “Nghe nói Hồ Cốc Chủ đã trao cho Trì Tiểu Dao chiếc ấn thông hành đặc biệt của Thúy Yên Cốc? Chắc chắn có nằm trong tay y chứ?”

“Có ạ,” y nói, đó là Trì Tiểu Dao không dấu giếm, người có Hồ Cốc Chủ hậu thuẫn nên không phải người trần tục dễ động đến. Nếu không có Hồ Cốc Chủ, Kiếm Phong không dễ dàng buông tha như thế. Lăng Kỳ cũng nhờ vậy mà biết đến chiếc ấn đó.

Lâm Phong Chủ sắc mặt trầm mặc, chẳng rõ trong lòng đang suy nghĩ việc gì, cuối cùng nói: “Để cho y tự tại đi, vị thế Kiếm Phong không e ngại được y lắm, có y trên đây cũng là một chiếc roi thúc giục các người, đừng tưởng đã vào Kiếm Phong trở thành học tử của ta là có thể yên tâm nằm tròn mắt, xem thường người khác.”

“Vâng, sư phụ.” Lăng Kỳ cũng rõ điều đó, nếu Kiếm Phong tiếp tục lộng hành, sẽ có ngày cả Viện Thiên Phủ đều bất bình với họ.

So với người đông đúc của Kiếm Phong, Kiếm Phong tương đối hoang vắng đìu hiu, cộng thêm Dịch Trưởng Lão vốn theo chủ nghĩa kham khổ tu luyện, không thích hưởng thụ, cảnh vật nơi đây quả là thê lương. Đứng trên Kiếm Phong, Trì Tiểu Dao cảm nhận cơn gió lạnh thổi vào tai, mang theo cảnh sắc hoang vu như tiếng gọi của gió mà sống mãi không trở lại.

Kiếm Phong tọa lạc tại vị trí xa xôi nhất trong các sơn đỉnh, lúc nhàn rỗi thường không có sự động tĩnh, sau Kiếm Phong chính là cấm địa Kiếm Các trong Viện Thiên Phủ, nên Kiếm Phong kiêm nhiệm gác giữ Kiếm Các.

Dịch Trưởng Lão dẫn hai người tham quan kỹ lưỡng Kiếm Phong, nhận xét dù gọi là “phong” nhưng thật tế không phải chỉ có một đỉnh núi, nhiều nơi bỏ trống không người quản lý. Dịch Trưởng Lão sẵn lòng để hai người tự do chọn một chỗ để an cư.

Trì Trường Dạ liếc đầu nhìn Tiểu Dao theo bên cạnh, mỉm cười nhẹ: “Dịch Trưởng Lão không cần khách sáo, Tiểu Dao còn ở khu ngoại viện là được, nơi này môi trường không hợp để y luyện đan.” Nơi đây còn có nhiều chỗ còn sót lại kiếm khí, đan sĩ luyện đan ở đây khó tránh không bị ảnh hưởng.

Dịch Trưởng Lão liếc nhìn Tiểu Dao, thấy dáng vẻ ngây thơ của y, lười biếng vung tay nói: “Được rồi, tự quyết đi, nhưng Trường nhi, con phải nhanh chóng làm quen với Kiếm Phong, còn Kiếm Các thì tự con chọn thời điểm thích hợp mà khám phá. Ta thấy con chưa có thanh kiếm phù hợp, ta bảo con, chỉ cần vượt qua Kiếm Các, con sẽ tìm được thanh kiếm thích hợp nhất. Ngoài kia ai cũng thèm muốn bảo vật trong Kiếm Các, nhưng dù dễ vào, cũng không bảo đảm sẽ còn nguyên vẹn ra được, vậy nên báu vật mới được lưu giữ.”

Trong mắt Trì Trường Dạ thoáng hiện nụ cười, Dịch Trưởng Lão dùng phương pháp khôn ngoan quanh co. Đúng là có chút hấp dẫn với y. Y cũng cần một thanh kiếm đồng hành cùng y trưởng thành chiến đấu. Bèn đáp: “Được, ta sẽ chọn thời điểm thích hợp mà thăm dò.”

Dịch Trưởng Lão tỏ vẻ hài lòng, còn Trì Tiểu Dao thì muốn tới lui tự do, lão cũng coi như nhìn thấu hết, đứa trẻ này rất coi trọng y, hơn nữa có Tiểu Dao bên cạnh, biết đâu còn thu hút được thêm tín đồ thích kiếm đạo vào Viện Thiên Phủ.

Lão còn giới thiệu cho Trì Trường Dạ biết những người còn lại trên Kiếm Phong, sau khi cùng quen biết, liền để hai người tự do.

Lão vốn tín ngưỡng tu luyện khổ hạnh, cho rằng kiếm đạo chẳng qua là nghiêm khắc rèn luyện, không chịu luyện tập sao có thể thành tài. Song Trì Trường Dạ rõ ràng không hợp thủ pháp ấy, chẳng phải vừa đến Quải Khâu sơn mạch một vòng, ra khỏi đó đã thành xây cơ tu sĩ? Đã xây cơ rồi thì trên người không có nhiều thương tổn nữa. Quan trọng hơn, Dịch Trưởng Lão đã nghe thiên hạ nói đến chiêu thức “Kiếm thần kinh thiên” của y, khiến lão rất đắc ý, quả không hổ danh là phát hiện kiếm đạo thiên tài.

Trì Tiểu Dao cùng Trì Trường Dạ trở lại khu cư trú của mình, Điền Phi Dung và Tiểu Bàn Tử đang vò đầu bứt tai trước một đống lễ vật, hầu hết đều là do các nhân vật ở nhiều nơi tặng cho hai người, một phần cũng đã bí mật gửi kèm, mong họ nói vài lời tốt cho Trì Tiểu Dao cùng Trì Trường Dạ, cầu xin mở lối hậu đường.

Điền Phi Dung chưa từng nghĩ có ngày nhận được sáng vật nhiều đến ngập tay đến vậy, lễ vật có nhẹ có nặng, tổng số lượng khiến người nhìn phải kinh ngạc. Nếu là lúc mới rời khỏi Uyên Dương Trấn, nhìn thấy khối lễ vật như vậy chắc y đã phấn khích đến nghẹt thở mất.

Thấy hai người trở về, Điền Phi Dung mừng rỡ nhất, vội nhảy đứng dậy trao một danh sách cho Trì Tiểu Dao: “Nhanh xem đây, đều là tặng cho các người ấy, tự xem đi. Ái chà, không biết đến bao giờ ta mới có một ngày như này.”

Dẫu đã thăng hoa trong việc tiếp nhận lễ vật, tiếc thay lễ vật chẳng phải ban cho y mà là thay mặt cho Trì Tiểu Dao và Trì Trường Dạ thu nhận.

Hai người liếc qua, phần lớn tên tuổi đều không quen biết, song cũng có những nhân vật quen mặt như Lộ Thu Sinh gửi tặng một đống kỳ hoa dị thảo, quả thật làm Trì Tiểu Dao vui lòng.

“Thật không ngờ còn có người từ Bang Cuồng Xà tới gửi lễ?” Trì Tiểu Dao lấy làm ngạc nhiên nói, nếu không thấy danh sách này, y hầu như đã quên mất sự tồn tại của thế lực đó.

Bầu không khí yên tĩnh của Kiếm Phong và Thúy Yên Cốc, những câu chuyện về con người và bối cảnh ấy, đều phủ lên một sắc thái cổ tích tiên hiệp hùng vĩ đầy chất cổ đại, lưu lại những hơi thở huyền diệu mà trường tồn cùng thời gian.

Đề xuất Cổ Đại: Thế Tử Giả Mù, Thiếp Tái Giá Huynh Trưởng Tật Nguyền, Chàng Hối Hận Đến Điên Dại
BÌNH LUẬN