Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 16: Ngũ Dã thật sự ngoan ngoãn như vậy sao?

Cố Dã có thói quen thức dậy lúc năm rưỡi sáng, chạy bộ nửa tiếng rồi về làm bữa sáng.

Sáng sớm tinh mơ, trời còn mờ mịt, Cố Dã mở cửa, theo thói quen liếc nhìn sang đối diện. Cửa phòng Giang Nguyệt vẫn đóng chặt, khe cửa tối đen, chắc cô vẫn còn đang ngủ say.

Cố Dã xỏ giày, vừa cài thắt lưng vừa bước ra ngoài. Anh đã rất cẩn thận khi mở cửa nhà chính, nhưng cánh cửa vẫn phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

Cố Dã khựng lại, liếc nhìn về phía phòng Giang Nguyệt, không thấy gì bất thường, anh liền kéo cửa, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc Cố Dã khép cổng sân lại, đèn điện trong phòng Giang Nguyệt bật sáng.

Giang Nguyệt ngồi trên giường với hai quầng thâm mắt to đùng, vẻ mặt chán nản tột độ. Giường quá cứng, gối cũng không thoải mái, Giang Nguyệt trằn trọc cả đêm không ngủ ngon. Vừa rồi cô hình như nghe thấy tiếng động gì đó, liền giật mình tỉnh giấc.

Trời còn chưa sáng, Giang Nguyệt tìm đèn pin, kéo chốt cửa sau nhà chính, vừa đi vừa ngáp. Cô phải ra sân sau đi vệ sinh.

Sân sau còn lớn hơn sân trước, lát đá phiến. Phía tường bắc trồng vài cây ăn quả, tháng năm đã có thể thấy những trái cây ẩn mình giữa kùm lá.

Đi dọc theo con đường đá phiến là đến nhà vệ sinh.

Nếu hôm qua Giang Nguyệt còn lo lắng cái nhà vệ sinh khô này sẽ kinh tởm, thì khi nhìn thấy nhà vệ sinh của nhà Cố Dã, cô đã hoàn toàn xóa tan nghi ngờ.

Nhà vệ sinh được xây bằng đá, không gian bên trong không hề nhỏ, sàn được đổ xi măng, có đặt ghế dài và giấy vệ sinh, một thùng nước có nắp đậy, còn có cả nhang muỗi và ngải cứu để đuổi côn trùng, được dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm.

Bồn cầu cũng không phải cảnh tượng kinh tởm như Giang Nguyệt tưởng tượng: một cái chum lớn bên dưới, hai tấm ván gỗ bắc ngang trên miệng chum, cúi đầu xuống là thấy phân. Thay vào đó, nó được thiết kế giống như bồn cầu ngồi xổm của thời hiện đại.

Hố phân được giấu phía sau, sau khi đi vệ sinh, múc một gáo nước dội xuống là sạch bong, không hề có cảnh tượng giòi bọ bò khắp nơi, ruồi nhặng bay đầy trời đáng sợ như Giang Nguyệt tưởng tượng. Thêm nữa, đốt một ít ngải cứu xông lên, một chút mùi khó chịu cũng không có.

Sở dĩ Giang Nguyệt quan tâm đến nhà vệ sinh như vậy là vì con người ăn ngũ cốc, không thể không bài tiết.

Những bất tiện khác cô đều có thể tự thuyết phục mình từ từ thích nghi, nhưng nếu mỗi ngày đi vệ sinh đều phải bị kinh tởm một lần, thì cô thật sự không thể sống nổi dù chỉ một ngày.

Đi vệ sinh xong, Giang Nguyệt về phòng thay quần áo, rồi ra ngoài rửa mặt. Cô nhìn phòng Cố Dã, cửa vẫn đóng.

Nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng và sự hống hách của Cố Dã tối qua, Giang Nguyệt cười khẩy một tiếng đầy hung dữ vào cánh cửa, hừ! Có cầu xin cô vào, cô cũng sẽ không vào nữa!

Khoảng sáu giờ hơn, Cố Dã trở về. Từ xa, anh thấy ống khói nhà mình đang bốc khói, đôi mắt đen láy chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên. Giang Nguyệt dậy sớm vậy sao?

Giang Nguyệt định làm mì cho bữa sáng, cô múc vài muỗng bột mì, nhớ đến khẩu phần ăn của Cố Dã, cô lại thêm ba muỗng lớn nữa, rồi cho chút muối vào nước hòa tan, bắt đầu nhào bột.

Vốn dĩ không ngủ ngon nên tâm trạng đã không tốt, lại còn phải dậy sớm làm bữa sáng, Giang Nguyệt càng nghĩ càng tức, thế là vừa nhào bột vừa mắng cục bột như mắng Cố Dã.

“Cố Dã cái đồ khốn nạn nhà anh, còn ‘tuyệt đối không buông tha tôi’ à? Là nam chính thì ghê gớm lắm sao! Xem anh tài giỏi đến mức nào kìa!”

“Nếu không phải không có chỗ nào để đi, ai thèm ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ?!”

“Bà đây đang sống yên ổn, ông trời ông bị thần kinh gì mà lại ném tôi vào cái thế giới sách chó má này!”

“Á á á! Tức chết mất! Tức chết mất!”

Giang Nguyệt bắt đầu thử quay video từ khi còn học đại học. Ban đầu cô làm blogger về trang điểm, sau đó chuyển sang quay video ẩm thực, tạo dựng được tên tuổi, có lượng fan nhất định. Sau đó, cô nắm bắt thời cơ, cùng bạn bè khởi nghiệp, vừa tiếp tục quản lý tài khoản của mình, vừa mở livestream bán hàng, còn mở chuỗi nhà hàng riêng.

Ngay khi cô đang làm ăn phát đạt, mỗi ngày nhìn số tiền tiết kiệm của mình đều có thể cười tỉnh giấc, “Rầm!” cô xuyên sách.

“Nhớ căn hộ cao cấp của mình quá! Chiếc xe thể thao mới mua còn chưa kịp nhận nữa, huhu!”

Muốn về nhà quá!

Giang Nguyệt đang lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh. Cô giật mình quay đầu lại, thấy một bóng người đang đứng ở cửa bếp.

Bất ngờ nhìn thấy một người đứng đó, Giang Nguyệt giật mình. Đến khi nhìn rõ là Cố Dã, cô ném cục bột trở lại chậu, bực bội nói: “Cố Dã anh đi đứng sao không có tiếng động gì vậy? Cũng không lên tiếng, làm người ta sợ chết khiếp!”

Vừa mắng xong, tim Giang Nguyệt chợt thót lại. Cố Dã đến từ lúc nào? Anh có nghe thấy cô mắng anh không?

Giang Nguyệt có chút chột dạ lấy cục bột đã nhào ra, rắc bột khô lên thớt, cán thành bánh rồi gấp lại, cắt thành sợi, nhấc lên rũ một cái là thành mì.

“Cố Dã, nhà hết trứng rồi, anh có thể đi mượn vài quả trứng không?” Cố Dã vào bếp mà không nói lời nào, Giang Nguyệt càng thêm chột dạ.

Cô rất nghi ngờ Cố Dã đã nghe thấy cô mắng anh, giờ không nói gì, chắc chắn là đang suy tính xem mắng lại thế nào, nên cô quyết định giao việc cho Cố Dã, cứ đuổi anh đi trước đã.

“Được!”

Giang Nguyệt nghe thấy tiếng “được” này, khá bất ngờ. Cố Dã lại nghe lời vậy sao? Cô vừa nãy còn nghĩ lỡ anh không chịu đi mượn trứng, cô sẽ lôi Ninh Ninh ra, nói với anh rằng Ninh Ninh cần dinh dưỡng!

Nhìn bóng dáng cao lớn của Cố Dã ra khỏi cửa, Giang Nguyệt gãi đầu, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa. Cô đặt mì lên thớt để một lát, rồi quay người ra ngoài rửa mặt.

Một lát sau, Cố Dã trở về.

“Đây!” Anh đưa hai quả trứng cho Giang Nguyệt.

“Sao có hai quả vậy?” Giang Nguyệt nhíu mày, “Thế này cũng không đủ ăn!”

Cố Dã liếc nhìn Giang Nguyệt, “Em và Ninh Ninh ăn! Cuối tháng rồi, nhà ai cũng chẳng còn đồ dự trữ.”

Giang Nguyệt lại muốn thở dài. Bây giờ là năm 1978, thời đại vật chất vô cùng khan hiếm, mọi thứ đều phải có phiếu mới mua được, nhà nhà đều sống chật vật.

“Anh nói cho em biết là mượn nhà ai, hôm nay em mua trứng sẽ trả lại.” Giang Nguyệt cầm trứng đi vào bếp. Thời này mà còn có thể cho mượn thức ăn, chắc chắn quan hệ với Cố Dã không tầm thường.

“Nhà chị Triệu, hàng thứ hai từ phía trước, đếm từ trái sang phải là nhà thứ ba.” Cố Dã lại liếc nhìn Giang Nguyệt một lần nữa, đôi mắt đen láy không rõ ý tứ.

Đây không phải lần đầu tiên anh nghe Giang Nguyệt nói những lời kỳ lạ như vậy. Lần ở bệnh viện, cô ấy đã nhắc đến cái gì mà “xuyên sách đại thần”, vừa rồi lại nói cô ấy bị ném vào “thế giới sách” này, rốt cuộc là có ý gì?

Cố Dã cũng không bỏ qua lời Giang Nguyệt nói rằng cô ấy không muốn ở lại đây, chỉ là vì không có chỗ nào để đi.

Hừ! Anh đã biết mà, cô ấy nói không muốn ly hôn chỉ là kế hoãn binh, đợi cô ấy tìm được chỗ dựa mới, nhất định sẽ lại bỏ trốn như lần trước.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Dã chợt trở nên lạnh lẽo.

Giang Nguyệt đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cô xoa xoa cánh tay, nổi cả da gà. Chuyện gì vậy? Thời tiết này cũng đâu có lạnh!

“Ba ơi!” Tiếng Ninh Ninh vọng đến.

Giang Nguyệt và Cố Dã đồng thời quay đầu nhìn lại, cô bé mặc áo ba lỗ đang đứng ở cửa nhà chính, dụi mắt.

“Ninh Ninh dậy rồi à, mau đi đánh răng rửa mặt đi, sáng nay chúng ta ăn mì!” Giang Nguyệt dịu dàng vẫy vẫy quả trứng trong tay với Ninh Ninh, “Còn chiên thêm một quả trứng ốp la cho Ninh Ninh ăn nữa!”

Dù sao đi nữa, Giang Nguyệt bây giờ đã thay thế nguyên chủ. Nguyên chủ từng đối xử không tốt với Ninh Ninh, thậm chí còn ngược đãi Ninh Ninh. Giang Nguyệt muốn nhân lúc cô còn ở đây để bù đắp lại thật tốt.

Đề xuất Ngược Tâm: Nguyên Lai Hắn Cũng Từng Yêu Ta
BÌNH LUẬN