Theo cốt truyện gốc, khi mệnh chủ bị gãy đôi tay đôi chân rồi bị quẳng ra ngoài Quốc Công phủ, không lâu sau lão phu nhân cũng rời kinh thành, trở về nơi lần đầu tiên gặp gỡ vị lão quốc công để hưởng yên vui tuổi già.
Trong mắt Lục Ninh, đó chẳng khác gì cưỡng ép bà lão phải đổi chỗ ở, nhằm khiến nữ nhân chính cùng nam chính hưởng cuộc sống vô liêm sỉ, lại chẳng hề nhắc đến tấm lòng hiếu kính đối với bà nuôi già kia.
Dẫu sao mỗi người đều có mệnh số, kịch bản vốn đã định sẵn như thế, còn có chấp nhận hay không thì cũng chẳng thay đổi gì được. Lục Ninh chỉ mong lão phu nhân lúc đó lòng rộng lượng hơn, ít ra cũng như trong nguyên truyện, “mắt không thấy lòng không phiền” mà sống.
Trong lòng nàng thầm trách, ấy vậy mà sắc mặt vẫn giữ bình thường chẳng động lòng, khi nghe lão phu nhân không nói gì nữa, Lục Ninh lại tiếp tục bày mâm cơm cho bà, chẳng ngờ vừa ngẩng đầu lên thì đã chạm phải ánh mắt của Chu An Triệt.
Lục Ninh bỗng cảm thấy sởn gai ốc khôn nguôi, trong trí nhớ hiện lên con rắn trong mộng, cùng chiếc hộp mà Chu An Triệt từng muốn trao nàng.
Nàng đang cân nhắc xem Chu An Triệt có chấp nhận sự thành thật của mình hay chăng, biết đâu có cơ hội thì phải thành thật thẳng thắn chốn ấy một phen, chuyện xin lỗi chuộc lỗi, nàng vốn dĩ rất giỏi.
***
Ăn xong bữa sáng, Lục Ninh đau đáu thu xếp vài vật dụng cần thiết, bởi lão phu nhân hôm nay phải lên Quốc An tự thắp hương, sẽ ở lại một đêm, thứ gì cần dùng đều phải chuẩn bị chu toàn.
Việc sắp xếp hoàn tất, Lục Ninh bèn tháp tùng lão phu nhân ngồi xe ngựa tiến về Quốc An tự, cùng đi chỉ có hai tiểu nữ tỳ và Chu An Triệt.
Dùng lời lão phu nhân, tự này là cảnh thanh tịnh của Phật môn, mang quá nhiều người tới không được.
Chuyện ngoài mặt là vậy, những chuyện bí mật phía sau có bao nhiêu người hay bảo hộ lại chưa ai biết.
***
Tới nơi an cư, Lục Ninh cùng Chu An Triệt theo sau lão phu nhân đi dâng hương, hai tiểu nữ tỳ đã tới phòng thiền cố định để bài trí ổn thỏa.
Mọi việc dường như yên bình, bỗng nhiên có một người xuất hiện khiến Lục Ninh hết sức đề phòng.
“Lão phu nhân, An Triệt ca ca, thật trùng hợp hai vị cũng tới dâng hương đây sao?”
Lão phu nhân vừa dâng hương xong, Lục Ninh định dìu bà vào phòng thiền, lại gặp một nhóm người phía góc khuất.
Một phụ nữ y phục cực kỳ hoa lệ, đầu đội vàng bạc ngọc ngà, ánh mắt chói chang, tuy lời nói hướng về lão phu nhân, nhưng mắt bà ta lại dán chặt lên Chu An Triệt.
Lục Ninh cố gắng lục lọi ký ức nguyên thân, tìm manh mối, thì nghe lão phu nhân cất lời hỏi:
“Tĩnh An quận chúa cũng đến Quốc An tự sao?”
“Tôi tới đây thay thái hậu mẫu thân cầu phúc…”
Lục Ninh trong đầu như có tiếng sấm nổ, rốt cuộc không phải là một nữ phụ khác hay sao, nhân vật vốn được đính kèm với Chu An Triệt.
Số phận chẳng khá hơn nguyên thân là bao, nàng còn nhớ rõ cuối cùng bị ném vào ổ ăn xin.
Lão phu nhân và quận chúa nói chuyện lâu đến đâu, Lục Ninh cũng tự hình dung đến đó. Theo như sách kể, khoảnh khắc này dường như bắt đầu, Tĩnh An quận chúa chính là người bỏ thuốc trong Quốc An tự cho Chu An Triệt, nam chính nào có thể bị nữ phụ ô uế chăng, vị nữ chính dưới tình huống cơ duyên thuận lợi mới thành thuốc giải. Dù bước cuối chưa xong, song chuyện tất yếu đã xảy ra.
Chính bởi đêm đó mà người vốn vô tâm như Chu An Triệt mới dần để ý đến nữ chính.
Nhưng giờ đây vấn đề quan trọng nhất là, nữ chính chẳng theo cùng mà tới đây!
Đổi suy nghĩ nhanh, nữ chính không tới, vậy “bảo bối” Tĩnh An bên kia có thể được hưởng một bữa tiệc ngon rồi chăng?
Lục Ninh thừa nhận trong lòng vẫn tồn tại chút phần tính toán xấu xa, đừng giữ quan niệm “no người đầy không biết khát”, bốn người đều là của nữ chính, lấy một phần cho nữ phụ “bảo bối” liệu sao có lỗi gì? Chẳng có tội trời nào cấm người ta ham muốn nam chính, thì phải chịu cảnh bi thảm sao?
“Vậy Tĩnh An cho phép ta cáo lui trước đây.”
Giữa lúc phân tách đường, Tĩnh An vô tình liếc qua mặt Lục Ninh, nét mặt hơi sững sờ. Không hiểu vì đâu, chỉ thấy tiểu nha hoàn trước mắt nàng như có ánh mắt hân hoan lấp lánh, hân hoan vì điều gì?
Thời gian trụ ở chốn tự viện buồn tẻ từng phút từng giây, may sao Lục Ninh tâm thái khá tốt, sống trong Quốc Công phủ chẳng khác gì đi làm ở doanh nghiệp, giờ đến đền chùa, dù có cùng lãnh đạo đi công tác, dẫu sao cũng là làm việc vất vả, đâu cần phải lựa chọn nơi nào trốn tránh.
Hơn nữa nghĩ tới buổi tối có thể lén xem chút khác biệt, Lục Ninh trong lòng không khỏi phấn khích.
Đúng vậy, Lục Ninh dự tính chuẩn bị tham gia chút náo nhiệt nhỏ, kiếp trước từng trải qua tình yêu, nhưng chỉ có lý thuyết, chẳng có thực hành, nên mới mò mò lên giường xem mấy chuyện kia ban đêm, bằng không làm sao có thể nhập vào đây?
Hai bữa ăn chay liên tiếp, chẳng cần Lục Ninh nghĩ cách đổi mới thức ăn, lão phu nhân cũng không cần phức tạp chăm sóc, ban đêm Thúy Trúc canh phòng, Lục Ninh âm thầm nhấc váy chuẩn bị xem cảnh múa hát.
Lục Ninh nhận rằng trạng thái hiện tại của mình vừa... hơi thô tục, song núi cao còn có núi cao hơn, đến gần phòng thiền Chu An Triệt không xa, Lục Ninh vô tình gặp Tĩnh An quận chúa còn đáng sợ hơn nàng nhiều.
Lục Ninh thầm nghĩ: “Cách mở màn không đúng rồi, ta về đó làm lại.”
Ai ngờ chưa kịp hành động, đã bị Tĩnh An quận chúa túm cổ kéo về một bên.
“Ngươi đến làm gì? Liệu ngươi có cùng đứa tì nữ xấu xa trong phòng kia đồng lõa chăng?”
Tĩnh An quận chúa nheo mắt, đôi mắt đẹp sắc sảo đầy uy hiếp.
Lục Ninh liếm môi, không rõ nên nói thật là ta tới đây reo hò cổ vũ, liệu quận chúa có tin không?
Vả lại, “tì nữ xấu xa” nào kia? Trong phòng Chu An Triệt sao?
“Cút ra, đừng chạm vào ta!”
“Nhị ca, ngươi sao vậy…”
Trong phòng, tiếng gầm lên của Chu An Triệt và giọng nói của Vãn Nguyệt đã giải thích tất cả.
Lục Ninh trợn lớn mắt, quay nhìn Tĩnh An quận chúa rồi nhìn về phía trong phòng, lắc đầu lia lịa.
“Chẳng liên quan tới ta, ta không biết gì hết.”
Tĩnh An quận chúa nghiến răng nghiến lợi như muốn nghiền nát, nàng đây là đang đan y cho một “tì nữ xấu xa” sao?
“Ngươi vào đi, kéo đứa tì nữ kia ra đây.”
Tĩnh An quận chúa giơ tay chỉ thẳng phòng thiền Chu An Triệt.
Lục Ninh trong lòng lẩm bẩm, ngươi giỏi thì vào đi, trong đó là ai? Một trong bốn nam chính với nữ chính, nàng đang muốn chạy thoát khỏi chốn này, làm sao lại vào?
Nghĩ nhanh, nói khéo.
“Quận chúa tạm thời bình tĩnh, thiếp sẽ đi tìm lão phu nhân xử lý đứa tì nữ kia!”
Giờ không bỏ chạy thì lúc nào nữa?
Đây đã là cách thoát thân tốt nhất mà nàng nghĩ ra rồi, chọc vào thì muốn sống sao? Nói tóm lại nàng không nên có ý định thò đầu vào chuyện người ta, chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phòng, đâu đến nỗi gì xảy ra.
Lục Ninh đứng dậy bước nhanh bỏ chạy, nghĩ chuyện tìm lão phu nhân? Nghỉ đi, nàng không phải người ngoan ngoãn đến mức đó.
Trở về phòng mình, Lục Ninh đóng cửa sập, tay vỗ ngực, vừa định thở phào thì thấy có người ngồi trên giường.
Ái chà, không chỉ một người, bên cạnh còn đứng thêm một người.
Người ngồi đấy, chẳng lẽ lại không phải Chu An Triệt?
Nữ chính đâu? Nữ phụ độc ác kia đâu?
Khi Lục Ninh chưa biết nên đối phó sao với tình hình trước mắt, thì mắt tai của nàng lại trở nên cực kỳ tinh nhạy, trên mặt người ngồi trên giường ửng đỏ khác thường, y phục xộc xệch, tiếng thở dồn dập và âm thanh kìm nén phát ra từ giữa môi răng…
***
Hậu tục truyện “Sau khi xuyên vào, tiểu nha hoàn bị các nam chủ chú ý” kính mời các hạ theo dõi và lưu trữ tại trang Thiên Giới Cổ Phiến (www.huongkhilau.com), bản cập nhật nhanh nhất toàn mạng.
Đề xuất Ngọt Sủng: Ban ngày bị đào hôn buổi tối bị quan chỉ huy vừa hung dữ vừa dễ thương cầu ôm một cái