“Ừm, ta biết không phải con, chẳng bị thương tích gì chứ?” Phương Tri Ý ôn tồn hỏi.
Trần Tiểu Quần lấy làm lạ. Xưa nay, mỗi khi nó lầm lỗi, ngoại công đều nghiêm mặt. Cớ sao nay lại bỗng dưng... hiền hậu đến vậy? Song, nhìn nét mặt Phương Tri Ý, lòng nó cũng nhẹ nhõm đôi phần. Nó lắc đầu: “Dạ không.”
Phương Tri Ý cười nói: “Không sao là tốt rồi, con cứ đi chơi đi.”
Trần Tiểu Quần chần chừ bước vài bước. Nó ngoảnh đầu lại: “Ngoại công, nhưng mà... cái bình hoa này...”
Phương Tri Ý mỉm cười, đưa tay xoa đầu nó: “Là do cái bình hoa không tốt, không nên đặt ở đây cản đường con.”
Trần Tiểu Quần mừng rỡ. Nó nhớ lần trước lỡ tay làm vỡ ấm trà ngoại bà để lại. Ngoại công lần đầu nổi giận, khiến nó sợ đến phát khóc. Sau cùng, cha mẹ nó phải dỗ dành, bảo nó đừng chấp nhặt với ngoại công hồ đồ, rằng tất cả là lỗi của ngoại công, đã đặt ấm trà lên bàn vân vân.
Vốn tưởng hôm nay lại bị quở mắng, nào ngờ ngoại công lại chẳng hề giận dữ, thật là tốt quá!