Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 1

Bạch Tường lấy được người đàn ông trong mộng, tự cho mình là được trời ưu ái.

Nhưng ngay đêm tân hôn, nàng bị phạt quỳ suốt đêm, chịu ngàn roi quất. Thái độ khinh miệt của Hạ Mặc Sâm khiến ngay cả những người hầu gái ở đây cũng dám giẫm đạp lên nàng. Nàng cứ nghĩ chỉ cần chịu đựng như vậy, đợi hắn nguôi giận rồi sẽ cùng nàng sống yên ổn.

Thế nhưng, khi con trai An Nhiên và em gái nàng cùng lúc bị ngộ độc thực phẩm, hắn lại chẳng thèm liếc mắt một cái, quay lưng bỏ đi. Nàng lê tấm thân yếu ớt bò về, chỉ kịp thấy hình hài bé bỏng của An Nhiên đã nổi lềnh bềnh trên mặt hồ.

Niềm hy vọng cuối cùng sụp đổ. Đối diện vách đá vực sâu thăm thẳm, nàng gieo mình xuống.

Nhưng Hạ Mặc Sâm, hắn lại hóa điên.

“Thanh Vũ, cô chắc chắn muốn hoàn tục sao?”

Bạch Thanh Vũ giật mình tỉnh giấc, lại mơ thấy ánh mắt ngập ngừng của sư huynh vào cái ngày nàng quyết định xuống núi. Dù bao lần hồi tưởng, nàng vẫn hối hận về lựa chọn rời khỏi chốn tu hành năm đó.

Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, khi tiếng chuông nửa đêm vang lên, nàng vô hồn cởi bỏ bộ đạo phục ni cô trên người, quỳ rạp xuống đất, chờ đợi hình phạt gia pháp định kỳ hàng tuần.

“997.”

“998.”

“999…”

Khi một ngàn thước giới luật giáng xuống, lưng và mông Bạch Thanh Vũ đã đỏ ửng, rách nát, thậm chí còn rỉ máu. Dù vậy, nàng vẫn run rẩy giữ nguyên tư thế quỳ rạp, chờ đợi hành động tiếp theo của người đàn ông phía sau.

Đối với nàng, những động chạm sau lưng chẳng hề có chút khoái lạc nào, gọi đó là cực hình cũng không quá lời. Nhưng nàng không dám lơ là dù chỉ một chút. Cô tiểu thư danh giá từng được giới thượng lưu Kinh thành ngưỡng mộ này, giờ đây ngay cả tiếng rên đau cũng không dám thốt ra.

Khi người đàn ông phía sau kết thúc, hai viên thuốc tránh thai bị ném xuống trước mặt nàng. Nàng không dám chậm trễ gọi nước, vội vàng nhai nuốt những viên thuốc đắng chát, rồi đưa chuỗi hạt Bồ đề đã bóc sẵn vỏ ra.

Hạ Mặc Sâm gật đầu, rồi khẽ nhíu mày. “Kinh Phật đâu? Chưa chép à?”

Chỉ một âm điệu hơi cao ở cuối câu của hắn cũng đủ khiến Bạch Thanh Vũ tái mặt vì sợ hãi. Nàng giơ những ngón tay còn vương máu chưa khô lên trước mặt hắn.

“Mặc Sâm, em thật sự không cố ý không chép. Vỏ hạt Bồ đề quá cứng, tay em đã bị thương đến mức không thể viết được nữa.”

Bàn tay Hạ Mặc Sâm đang lần chuỗi hạt khựng lại, giọng điệu lạnh lùng: “Đây là món nợ cô phải trả. Quả báo do cô tự gieo thì đương nhiên phải tự tay cô gánh chịu. Ngay cả việc nhỏ nhặt này cũng không xong? Cô nghĩ đó là thái độ thành tâm sao?”

Suốt quá trình, hắn thậm chí còn không cởi quần áo. Hắn cứ thế đứng nhìn nàng từ trên cao, quần áo chỉnh tề, càng làm nổi bật sự thấp hèn của thân thể trần trụi nàng.

Nàng ngượng ngùng che ngực, khẽ khàng đưa ra lời thỉnh cầu: “Cho em gặp An Nhiên một chút được không?”

Sở dĩ nàng phục tùng hắn như vậy là để sau mỗi lần kết thúc, khi hắn vui vẻ, nàng có thể được gặp con trai mình. Hạ An Nhiên. Đứa bé bị Hạ Mặc Sâm coi là nỗi ô nhục, nhưng lại là báu vật nàng nâng niu trong lòng bàn tay.

Lời vừa dứt, giọng điệu chế giễu từ trên đầu nàng vang lên: “Gặp An Nhiên? Chỉ với cái thân thể dơ bẩn, dâm tiện này của cô sao? Cô không sợ làm bẩn mắt thằng bé à?”

Ánh sáng trong mắt Bạch Thanh Vũ dần tắt lịm, nhưng rồi nàng nghe thấy hắn nói tiếp: “Muốn gặp cũng được. Tối nay là tiệc đón gió cho Vi Vi, cô cũng đi cùng đi.”

Nàng vội vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, sợ hắn đổi ý.

“À, bảo dì Lý sửa soạn cho cô tử tế vào, đừng để mất mặt.”

Nghe nhắc đến dì Lý, đồng tử Bạch Thanh Vũ co rút lại, nỗi sợ hãi bị dì Lý hành hạ lập tức ùa về. Nhưng vì muốn gặp An Nhiên, nàng vẫn lấy hết can đảm đáp lời.

Hạ Mặc Sâm vừa bước ra, nàng còn chưa kịp mặc quần áo thì dì Lý đã dẫn người xông vào. Dì Lý nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ, the thé giọng điệu mỉa mai:

“Đúng là người từng tu hành ở ni cô am có khác, hơn ba năm rồi mà nhị thiếu gia vẫn đều đặn ghé qua. Cái thân này vẫn chưa bị ngủ nát, đúng là có thủ đoạn.”

Vừa bị giới luật đánh ngàn roi, lại vừa trải qua một trận hoan ái dữ dội, Bạch Thanh Vũ mệt đến mức gần như không nhấc nổi cánh tay. Nhưng dì Lý mặc kệ, bà ta thô bạo sai người đỡ Bạch Thanh Vũ dậy, dùng bàn chải lông heo thô ráp chà xát khắp cơ thể nàng. Lưng nàng vốn đã rách da ở vài chỗ, bị đối xử thô bạo như vậy càng rỉ máu nhiều hơn.

Dì Lý vẫn không màng, sai người kéo Bạch Thanh Vũ ra ngoài như kéo một con chó, ném xuống đất rồi dùng vòi sen xối thẳng vào người nàng. Vừa xối vừa tỏ vẻ ghê tởm:

“Quả nhiên là vừa dơ vừa tiện, thứ dơ bẩn thì không thể lên mặt bàn được. Xối mạnh vào, đừng để cái thân dâm tiện này làm bẩn bữa tiệc của tiểu thư Vi Vi.”

Đến cuối cùng, Bạch Thanh Vũ thậm chí không còn sức để cầu xin, chỉ biết nằm ướt sũng trên sàn nhà mặc cho họ tẩy rửa.

Nàng tưởng chừng như thế đã là đủ giày vò, nhưng chiếc váy dạ hội dì Lý mang ra lại khiến nàng tái mặt. Chiếc váy màu da thịt xẻ cao đến tận bẹn, phần ngực chỉ được che chắn bằng một lớp voan mỏng manh. Khác gì không mặc? Ngay cả kỹ nữ đứng đường trong giới Kinh thành cũng chỉ ăn mặc như thế này thôi.

Bạch Thanh Vũ căm phẫn sự vô tình của Hạ Mặc Sâm. Danh nghĩa nàng vẫn là phu nhân của hắn, vậy mà hắn lại để mặc thân thể nàng phơi bày trước mắt người khác. Bi ai thay, nàng hoàn toàn không có sức lực để phản kháng, cũng không được phép phản kháng, đành để mặc họ khoác lên người mình bộ đồ ô nhục ấy.

Khi nàng lê tấm thân mệt mỏi bước ra, Hạ Mặc Sâm đã đợi sẵn trong phòng khách. Những tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, chắc hẳn hắn đều nghe thấy, nhưng hắn lại làm ngơ, đang tình tứ nói chuyện điện thoại với một người phụ nữ khác.

“Mặc Sâm, anh thật đáng ghét~”

Đối diện với tiếng cười nũng nịu bên kia đầu dây, trong mắt Hạ Mặc Sâm ánh lên sự dịu dàng mà ngay cả bản thân hắn cũng không hề hay biết. Hóa ra, hắn cũng biết cười.

Thấy nàng bước ra với bộ trang phục gần như trần trụi, một tia dục vọng thoáng qua trong mắt Hạ Mặc Sâm, nhưng ngay lập tức sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo.

“Cô tiện đến mức này sao? Đi dự tiệc của Vi Vi cũng không quên giăng bẫy đàn ông à?”

Đề xuất Hiện Đại: Ngày Xuân Có Hỷ
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện