Chương 368: Nếu không phải Khương Vãn, mộ phần ngươi giờ đã mọc đầy cỏ rồi!
"Khương Vãn, ta tin nàng!"
Tống Cửu Uyên sải bước chân dài, mấy bước đã đến trước mặt Khương Vãn. Bên cạnh chàng, Trình Cẩm với vẻ mặt hóng chuyện cũng theo sau.
Phục Linh: ...
Nàng cảm thấy lòng càng thêm bất an.
"Chàng đến khi nào vậy?"
Khương Vãn khẽ cong khóe mắt, ánh mắt tràn đầy hoan hỉ. Âu Dương lão đầu vốn không ưa Tống Cửu Uyên, nay hiếm hoi nở nụ cười.
"Ngươi đến thật đúng lúc, lại đây ngồi."
"Ừm, được."
Tống Cửu Uyên dẫn Trình Cẩm ngồi cạnh Âu Dương lão đầu. Phía dưới, chúng nhân bất an đánh giá những người có mặt, trong đầu đầy rẫy nghi vấn.
Có người xì xào bàn tán: "Người này sao nhìn có vẻ quen mắt nhỉ?"
"Không quen. Ta chỉ tò mò, Cốc chủ có thêm một vị sư muội từ khi nào vậy?"
"Nói đi nói lại, sư tỷ và sư thúc tỷ thí, đây chẳng phải là ức hiếp sư tỷ sao?"
"Chuyện này vốn dĩ đã không công bằng rồi."
...
Xem ra mọi người đều cho rằng Khương Vãn là một Thiên Sơn Đồng Lão, đang dựa vào tuổi tác mà ức hiếp Phục Linh.
Khương Vãn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn giải thích trước khi bắt đầu:
"Ta và Phục Linh tuổi tác xấp xỉ nhau, chỉ là vai vế có phần lớn hơn một chút."
Cốc chủ: ...
Thật phiền lòng.
Ông vốn muốn phản bác, nhưng lại nghĩ Khương Vãn tuổi còn nhỏ như vậy, nếu trực tiếp làm mất mặt nàng, e rằng nàng sẽ không chịu nổi. Song nếu không nói, nàng lại càng được đằng chân lân đằng đầu.
Trong lúc suy tư, Âu Dương lão đầu liếc sang: "Đại ca, ngươi lề mề làm gì vậy? Bắt đầu đi!"
Ông vừa nói vừa ăn ngấu nghiến bữa sáng Khương Vãn mang đến.
Khương Vãn có nhiều món điểm tâm đa dạng, nàng đã chỉ dạy hết cho Thu Nương và những người khác, bởi vậy hương thơm bánh bao chiên lan tỏa khắp căn phòng.
Cốc chủ không kìm được nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn Âu Dương lão đầu một cái đầy bực bội, rồi mới lớn tiếng nói:
"Đêm qua chúng ta trở về đã bàn bạc kỹ lưỡng, tỷ thí sẽ chia làm ba trận, ai thắng nhiều trận hơn sẽ là người chiến thắng."
Khương Vãn và Phục Linh đương nhiên đều nói không thành vấn đề. Cốc chủ lại lải nhải một đống điều cần chú ý.
Trình Cẩm có chút không thể ngồi yên, nhỏ giọng hỏi Tống Cửu Uyên: "Cửu Uyên, Khương Vãn này gan dạ quá rồi.
Đây là người của Dược Vương Cốc, nàng ấy chỉ là một tiểu cô nương nuôi dưỡng trong khuê phòng, chỉ biết chút kiến thức cấp cứu đơn giản thì không được đâu."
"Lần trước Khương Vãn còn cứu ngươi."
Tống Cửu Uyên nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Nếu không phải Khương Vãn, mộ phần ngươi giờ đã mọc đầy cỏ rồi."
Trình Cẩm: ...
"Chuyện nào ra chuyện đó, cuộc tỷ thí này trông có vẻ rất khó."
Trình Cẩm thật lòng lo lắng cho Khương Vãn, nhưng Tống Cửu Uyên lại vô cùng tự tin vào nàng.
"Khương Vãn sẽ thắng, ngươi cứ xem đi."
"Ta nói đại ca, ngươi cũng quá tự tin rồi đấy!"
Trình Cẩm vô ngữ vò đầu bứt tóc. Lúc này, Khương Vãn và Phục Linh đã bước lên đài cao.
Cốc chủ tuyên bố trận tỷ thí đầu tiên bắt đầu: nhận biết dược thảo và dược liệu.
Một trăm loại dược liệu, do hai người nhận biết, sau đó viết tên lên giấy.
Ai nhận đúng nhiều hơn sẽ thắng.
Khương Vãn khẽ cong khóe môi, "Ôi chao, vận khí không tồi nha, không ít loại là ta đã xử lý trong không gian tối qua."
Phục Linh vừa hay liếc thấy Khương Vãn khẽ nhếch khóe môi mang theo ý cười, trong lòng kêu to không ổn.
Ấy vậy mà sư phụ nàng còn ở một bên cổ vũ: "Phục Linh, sư phụ tin con."
Phục Linh không dám nhìn ông, vội vàng bắt đầu nhận biết dược liệu, tay cầm bút khẽ run rẩy.
Tuy nhiên, những người phía dưới lại xì xào bàn tán, dường như rất tin tưởng nàng.
"Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Đại sư tỷ kìa, quả không hổ danh là đại phu ta yêu thích nhất."
"Ước gì ta cũng được lợi hại như Đại sư tỷ."
"Kìa, các ngươi nhìn vị sư thúc kia xem, sao nàng ấy không động bút vậy?"
...
Không chỉ những người khác mà ngay cả Cốc chủ cũng rất ngỡ ngàng.
Âu Dương lão đầu đắc ý khoanh tay, "Cứ chờ xem, lát nữa nhất định sẽ khiến các ngươi kinh ngạc đến rớt hàm."
"Cửu Uyên, Khương Vãn sẽ không phải là không đánh mà lui đấy chứ?"
Trình Cẩm có chút lo lắng. Hiện giờ hắn đã xem Khương Vãn là người của mình, đương nhiên hy vọng nàng thắng.
Tống Cửu Uyên nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Ồn ào."
"Tống Cửu Uyên, ngươi thật vô tâm!"
Trình Cẩm nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm nhỏ giọng: "Khương Vãn, nàng mau viết đi chứ!"
Khương Vãn thực ra không hề vội vàng. Nàng trước tiên cẩn thận phân biệt một lượt các dược liệu trong tay, lặng lẽ ghi nhớ tên. Ước chừng nửa khắc đồng hồ trôi qua, bên kia Phục Linh đã viết được mười mấy loại dược liệu.
Trình Cẩm đổ mồ hôi thay Khương Vãn. Lúc này, nàng mới chậm rãi cầm bút lên, rồi không vội không vàng bắt đầu viết tên.
Sau đó, mọi người liền phát hiện Khương Vãn không thèm nhìn dược liệu mà cứ thế viết một mạch.
"Không phải chứ? Nàng ấy cứ viết mãi, chẳng lẽ là viết bừa?"
"Trời ơi, trí nhớ nàng ấy tốt đến vậy, nhìn một lần là nhớ được sao?"
"Ta không tin, nàng ấy chắc chắn cố ý làm vậy, chỉ muốn thu hút sự chú ý của chúng ta."
"Làm trò lố, đâu được như Đại sư tỷ của chúng ta, vững vàng ổn định."
...
Phục Linh lén lút liếc nhìn Khương Vãn, phát hiện nàng hoàn toàn không ngừng nghỉ, từng nét từng nét rất nhanh đã viết được hai ba hàng.
Phục Linh nắm chặt dược liệu trong tay, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Thực ra nàng vẫn ôm suy nghĩ may mắn, nàng ngày thường chăm chỉ như vậy, có lẽ nền tảng sẽ tốt hơn Khương Vãn chăng?
Khương Vãn không biết suy nghĩ của nàng. Nàng viết liền một mạch năm mươi loại dược liệu, sau đó mới xem xét những dược thảo còn lại.
Âu Dương lão đầu đắc ý nhướng mày, khoe khoang với Cốc chủ:
"Thấy chưa? Tiểu sư muội chính là lợi hại như vậy đó, đừng nói đồ đệ bảo bối của ngươi, ngay cả ngươi cũng không sánh bằng."
"Nàng ấy quá vội vàng rồi, đây đâu phải thi đấu thời gian, chỉ cần viết đúng là thắng."
Cốc chủ quả thực không tin, dù Khương Vãn trí nhớ có tốt đến mấy, làm như vậy cũng có chỗ không ổn.
"Ngươi cứ chờ xem, ta nhất định sẽ khiến ngươi bị vả mặt đau điếng!"
Âu Dương lão đầu khẽ hừ một tiếng, trong mắt tràn đầy kiêu hãnh. Còn Khương Vãn thì vẫn từng loại từng loại phân biệt dược liệu.
Phục Linh nghe thấy lời Cốc chủ nói liền bình tĩnh lại không ít. Đúng vậy, đâu phải thi đấu thời gian, đã không thể so tốc độ với Khương Vãn, vậy thì nàng không vội, cứ từ từ, chỉ cần số lượng đúng nhiều hơn Khương Vãn là có thể thắng.
Nàng giảm tốc độ, bắt đầu vững vàng từng bước.
Thực ra Khương Vãn cũng nghe thấy, nhưng nàng vẫn luôn sắp xếp dược liệu trong không gian như vậy, nên nàng vẫn theo nhịp điệu của riêng mình.
Các dược thảo trong tay đều đã được xem qua một lượt, Khương Vãn đứng dậy tiếp tục viết tên.
Cốc chủ không kìm được lắc đầu: "Mao Đản, đây là đồ đệ ngươi chọn cho sư phụ sao?"
"Hề hề..."
Âu Dương lão đầu cười lạnh một tiếng: "Lát nữa ngươi sẽ biết nàng ấy thiên tài đến mức nào, Cẩu Đản!"
Tống Cửu Uyên và Trình Cẩm: ...
Hai người nghe thấy biệt danh của họ, Trình Cẩm không nhịn được bật cười, suýt làm đổ chén trà trước mặt.
Cảm nhận được ánh mắt tức giận của các đệ tử Dược Vương Cốc, Trình Cẩm mới không tự nhiên chỉnh lại y phục, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ta đâu phải cố ý."
Thật sự là hai cái biệt danh đó quá buồn cười!
"Im miệng!"
Tống Cửu Uyên cắt ngang lời Trình Cẩm. Lúc này, trong mắt chàng chỉ có Khương Vãn đang cầm bút.
Nàng khẽ cúi người, trông khí chất thoát tục, có chút mê hoặc.
Tống Cửu Uyên nhất thời nhìn đến ngây người.
Đừng nói chàng, ngay cả một số đệ tử Dược Vương Cốc nhìn thấy dáng vẻ tiên khí phiêu phiêu của Khương Vãn, lòng ủng hộ Phục Linh cũng có chút dao động.
Đúng lúc này, Khương Vãn đặt bút xuống, cẩn thận kiểm tra lại một lượt tên thuốc mình đã viết.
Sau đó nàng đứng dậy xem lại dược liệu và dược thảo một lần nữa, rồi nói:
"Ta đã viết xong."