Chương 48: Dược lý học thần kinh
Nhân viên bảo vệ đột nhiên xuất hiện, xông tới giữ chặt thanh niên đầu đinh. Bị người khác can thiệp, Chu Hoài Hạ bất đắc dĩ hoàn hồn buông tay. Cô lùi lại mấy bước, dựa vào cột trụ ở đại sảnh, nhìn bảo vệ nhanh chóng khống chế đối phương, rồi gọi thêm người đến, kiểm tra vết thương của Trần Đan.
Trong khoảng thời gian này, cô đứng đó không hề nhúc nhích.
Không phải không muốn động, mà là không thể động.
Chu Hoài Hạ cảm nhận rõ ràng rằng người này khó khống chế hơn tên anh Giao từng bắt cóc bọn họ, sức mạnh tinh thần của đối phương rõ ràng mạnh hơn anh Giao, nhưng năng lực của cô dường như cũng tăng lên, dù vậy vẫn không thể tự chủ được.
Không biết qua bao lâu, bác sĩ và y tá cấp cứu của xe cứu thương đến, đưa Trần Đan nằm trên đất đi. Thanh niên đầu đinh đánh người cũng bị bảo vệ đưa đi.
Nhân viên bảo vệ đi tới, đứng bên cạnh nói gì đó, Chu Hoài Hạ không nghe thấy, chỉ thấy miệng anh ta há ra khép lại.
Một lúc lâu sau, âm thanh trong không khí xung quanh mới như thủy triều tràn vào tai cô, câu hỏi của bảo vệ cũng truyền đến: “Bạn học, bạn ở đâu? Tôi đưa bạn về.”
Chu Hoài Hạ há miệng mấy lần, cuối cùng cũng nói được: “Tòa 23.”
Nhân viên bảo vệ dẫn cô ra khỏi tòa nhà giảng dạy của khoa Tâm lý: “Đừng sợ, đồng nghiệp của tôi đã đưa người đến đồn cảnh sát rồi, yên tâm, bác sĩ nhất định sẽ cứu bạn của bạn.”
Chu Hoài Hạ cố chịu cơn chóng mặt, chậm rãi đi ra ngoài.
Trong xe cứu thương, Trần Đan nằm trên cáng, bác sĩ cấp cứu bên cạnh kiểm tra đồng tử và vết thương ở đầu cô, rồi cho cô nuốt một viên thuốc.
“Vết thương nghiêm trọng không?” B022 ngồi bên cạnh hỏi, “Vừa rồi tôi đã ra tay rất nặng.”
Trần Đan nuốt thuốc: “Thôi đi, lần huấn luyện nào của chúng ta mà không ra tay nặng?”
“Cũng phải.” B022 dựa vào thành xe, vặn nắp chai nước uống cạn, “Theo tôi thấy, trực tiếp tấn công Chu Hoài Hạ là được, cần gì phải diễn màn này.”
Vừa rồi chẳng phải đã có hiệu quả rồi sao?
Trần Đan: “Viện không muốn cô ấy sinh lòng nghi kỵ, đi vào vết xe đổ năm xưa. Hơn nữa tối nay cũng có thể kiểm tra xem cô ấy có sẵn lòng giúp đỡ người ngoài không.”
B022: “Tôi cho rằng chỉ có kiểm tra trong tình huống cực đoan mới thể hiện được lựa chọn của cô ấy khi đối mặt với xung đột lợi ích giữa sự sống và cái chết.”
Cũng giống như họ vậy, họ đã trải qua vô số bài kiểm tra để vào Viện 923.
Trần Đan nằm trên cáng: “Vốn còn hai vòng kiểm tra nữa, bây giờ phải xem chỉ huy sẽ làm thế nào.”
“Sao cậu chưa ngủ?” Lữ Cẩn từ thư viện trở về, lần đầu tiên phát hiện Chu Hoài Hạ không lên giường ngủ, rất ngạc nhiên.
Cô bước đến ghé đầu nhìn Chu Hoài Hạ đang ngồi trước bàn, quả nhiên thấy cô mở mắt, rồi quay đầu nhìn sang bên kia: “Trần Đan đi hẹn hò rồi à?”
“Có lẽ đã đến bệnh viện rồi.” Chu Hoài Hạ về đã pha một gói muối bù nước, uống xong cũng thấy đỡ khó chịu hơn.
Lữ Cẩn đẩy đẩy kính: “Sao cậu ấy lại đến bệnh viện?”
Chu Hoài Hạ xoay người lại, ánh mắt lướt qua chiếc bàn đối diện, trên đó bày một dãy sách chuyên ngành tâm lý học mới tinh, và một chiếc gương, cô chậm rãi nói: “Bị người đánh.”
Lữ Cẩn “hả” một tiếng: “Ai? Trần Đan à? Tại sao?”
Trần Đan trông dịu dàng hiền lành như vậy, không giống người đáng bị đánh, nói Thẩm Diệc vô duyên vô cớ bị người ta đánh cho một trận thì còn có lý.
Chu Hoài Hạ: “Bạn trai cũ đến đòi nối lại tình xưa vào ngày Valentine, cô ấy không đồng ý nên ra tay đánh.”
Lữ Cẩn nhíu chặt mày: “Ở dưới lầu ký túc xá?”
“Đại sảnh tòa nhà dạy học khoa Tâm lý.” Chu Hoài Hạ đứng dậy kéo cô đi về phía phòng tắm, đóng cửa lại mở vòi nước, mới nhỏ giọng nói, “Chắc là giả thôi.”
Lữ Cẩn không hiểu: “Cái gì giả? Người ra tay không phải bạn trai cũ của Trần Đan?”
Chu Hoài Hạ nhìn cô, chậm rãi nói: “Trần Đan là người phụ nữ bịt mặt trên du thuyền Priss.”
Với thân thủ lúc ban đầu cô ta nhảy lên container, không thể nào không có sức phản kháng được.
Lữ Cẩn phản ứng một chút, rồi từ từ mở to mắt: “Hả?”
Ai?
Cái người Trần Đan trông dịu dàng hiền lành kia là người phụ nữ bịt mặt đã nhảy lên container cao bốn năm mét?
Lữ Cẩn hỏi: “Cậu nhờ Thẩm Diệc điều tra cô ta rồi à?”
Chu Hoài Hạ: “Chưa.”
Bọn họ đã bại lộ trước mặt quân đội, cô không muốn Thẩm Diệc tùy tiện xâm nhập hệ thống nữa, nếu bỗng dưng bị người ta nắm thóp. Cũng không cần điều tra, một sinh viên bình thường sao lại có vết chai do súng gây ra.
Hơn nữa, cô nhớ rõ dáng người hai người bịt mặt trong khoang hàng tàu Priss, bọn họ đeo găng tay chiến thuật hở ngón, ngón tay cái bên phải của Trần Đan và người phụ nữ bịt mặt giống hệt nhau, bên trong móng tay cái có một mảng xanh nhạt, rất mờ.
Lữ Cẩn hỏi Chu Hoài Hạ: “Trần Đan cố ý tiếp cận cậu? Chuyện bạn trai cũ của cô ta là sao?”
“Diễn kịch.” Chu Hoài Hạ, “Có lẽ bọn họ đã đoán được năng lực của tớ.”
Ngay từ đầu Chu Hoài Hạ đã biết Trần Đan cố ý dụ cô đến tòa nhà dạy học khoa Tâm lý, nhưng cô không rõ đối phương muốn làm gì, nên cầm đồ qua, đưa xong thì đi thôi.
Quả nhiên vừa xuống một tầng lầu, Trần Đan đã đuổi theo.
Đến khi Trần Đan bị đánh, Chu Hoài Hạ đều cho rằng bọn họ đang diễn kịch, cho đến khi ý thức của thanh niên đầu đinh truyền đến não cô, cô không chắc là thật giả hay không, nhưng không thể tiếp tục đứng ngoài cuộc thờ ơ nữa.
Khoảnh khắc Chu Hoài Hạ tiến lên ngăn cản, cô không hề nghĩ đến việc có hiệu quả hay không, mà chỉ làm theo bản năng của mình.
Rất may là thành công.
Chu Hoài Hạ trở về ký túc xá, sau khi dần lấy lại tinh thần, cuối cùng cô mới nhận ra bọn họ quả thật đang diễn kịch.
Sau khi cô khống chế được thanh niên đầu đinh, bảo vệ, xe cứu thương... mọi thứ đến quá đúng lúc, như thể đã diễn tập từ trước.
Giả sử nếu đúng như vậy, có nghĩa là bọn họ đã biết được năng lực của cô, và mượn cơ hội này diễn kịch để kiểm chứng.
Anh Khổng nói bọn họ không phải người bình thường có thể tiếp xúc, có lẽ không chỉ đơn giản chỉ thân phận, mà còn có ý khác.
“Chi đội hình sự thành phố gửi vụ án cho tôi?” Điền Hoằng đứng trong phòng làm việc của cục trưởng, ngạc nhiên hỏi.
Cục trưởng ngồi trước bàn nói: “Năm ngoái cậu phá không ít vụ án, cấp trên vẫn luôn rất coi trọng, thực ra vụ án lần này nếu chia theo khu vực quản lý, cũng do chúng ta tiếp nhận.”
Cục trưởng đẩy một tập hồ sơ qua: “Cậu xem trước đi.”
Điền Hoằng mở hồ sơ ra, mày dần nhíu chặt: “Mất tích nửa năm trước, sao bây giờ mới giao cho tôi?”
Cục trưởng bất đắc dĩ: “Cuối tháng ba sẽ có một hội nghị thượng đỉnh quốc tế về khoa học thần kinh được tổ chức trong thành phố, hoạt động rất quan trọng. Giáo sư Vu là nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực Dược lý học thần kinh của nước ta, hội nghị thượng đỉnh lần này sẽ đại diện cho lĩnh vực Dược lý học thần kinh tiên tiến trong nước phát biểu. Để không ảnh hưởng đến hội nghị, chi đội thành phố vẫn luôn bí mật điều tra, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được người, cũng không lo được nhiều nữa.”
Điền Hoằng mày nhíu chặt: “Đã qua lâu như vậy rồi, không cân nhắc đến việc bị hại hoặc tử vong do tai nạn sao?”
“Bây giờ dù là trường hợp nào, thành phố đều hy vọng có được câu trả lời rõ ràng.” Cục trưởng nhìn Điền Hoằng, “Đầu năm các đội khác đều có án, đội ba của các cậu đúng lúc đang rảnh rỗi, nên nhất định phải nhận.”
Cuối cùng, Điền Hoằng cầm một chồng tài liệu điều tra của chi đội thành phố, trở về đội ba, gọi các đội viên, bắt đầu xem xét lại vụ án mất tích này.
Một buổi chiều gần kết thúc, Tôn Vi đứng bên màn chiếu phòng họp, chỉ vào bức ảnh ở giữa: “Vu Minh Dung, nữ, 47 tuổi, giáo sư khoa Dược lý học thần kinh đại học S, tiến sĩ y học lâm sàng và dược lý học thần kinh. Mất tích ở trung tâm thương mại nửa năm trước, từ đó bặt vô âm tín.”
“Đây là đoạn camera giám sát thu được của trung tâm thương mại.” Tôn Vi chiếu một đoạn video giám sát, “Giám sát cho thấy giáo sư Vu và gia đình ăn tối ở tầng ba xong, một mình đi vệ sinh, nhưng giữa chừng không hiểu vì sao lại đổi hướng, đi đến góc khuất camera, từ đó cả trung tâm thương mại không còn thấy bóng dáng bà đâu nữa.”
Dư Thiên Minh xoay chiếc bút trong tay: “Tất cả camera giám sát đều không thấy giáo sư Vu? Gần đó có xuất hiện thùng lớn hoặc xe đẩy nào không?”
Tôn Vi lại điều chỉnh ra mấy đoạn giám sát: “Từ đầu đến cuối cũng không có bất kỳ vật khả nghi nào, ngoài ra sau khi giáo sư Vu mất tích nửa tiếng, người nhà bà bắt đầu cố gắng liên lạc, gọi điện thoại nhiều lần không được nên đã báo cảnh sát. Chưa đầy một tiếng sau, trung tâm thương mại bị phong tỏa khám xét.”
Điền Hoằng dùng tay che miệng, khuỷu tay chống lên bàn, một lát sau nói: “Giám sát cũng có thể sửa đổi, không nhất định đáng tin.”
Tôn Vi ngẩn người: “Đội trưởng, những đoạn giám sát này là cảnh sát đến hiện trường sao chép ngay lập tức.”
Điền Hoằng gật đầu: “Những người có kỹ thuật cao siêu đủ để sửa đổi giám sát.”
Anh đã thấy ở thành phố Lâm Cảng rồi, không còn tin tưởng tuyệt đối vào camera giám sát nữa.
“Đã nửa năm trôi qua rồi.” Dư Thiên Minh nói, “Đội trưởng, bây giờ chúng ta đi hỏi thăm thực tế cũng vô ích thôi, người qua lại trung tâm thương mại đã quên chuyện ngày đó từ lâu rồi.”
Điền Hoằng chỉ vào một đống tập hồ sơ trên bàn phòng họp: “Chỉ có thể bắt đầu điều tra từ bản thân giáo sư Vu Minh Dung trước.”
“Mất tích?”
Nhân lúc cuối tuần bà Lữ Chí Hoa ở nhà, Lữ Cẩn về muốn hỏi bà có nghe ngóng được gì về hướng nghiên cứu của mấy giáo sư khoa học thần kinh không, kết quả nghe được một trong số các giáo sư nửa năm trước đột nhiên mất tích.
Vì Lữ Cẩn muốn chuyển sang chuyên ngành khoa học thần kinh, khoảng thời gian đầu năm nay, bà Lữ Chí Hoa vẫn luôn tìm hiểu về một số giáo sư giỏi trong lĩnh vực khoa học thần kinh, cho Lữ Cẩn một gợi ý tham khảo, nhưng không ngờ mấy ngày nay đột nhiên biết được giáo sư Vu Minh Dung khoa Dược lý học thần kinh đã mất tích từ nửa năm trước.
“Giáo sư Vu là một trong những người giỏi nhất về dược lý học thần kinh, bà ấy không có ở đây, con có thể chú ý đến các hướng khác.” Bà Lữ Chí Hoa nói, “Hướng khoa học thần kinh lâm sàng của đại học S cũng tốt, trước đây con cũng muốn phát triển theo hướng lâm sàng, hướng này có lẽ sẽ phù hợp với con hơn.”
“Con vẫn muốn học khoa học thần kinh cơ bản.” Lữ Cẩn nói, thực ra cô đều muốn học hết, cô cảm thấy não bộ của Chu Hoài Hạ liên quan đến nhiều nguyên nhân.
“Sức lực của con người có hạn, phát triển nhiều mặt khó tránh khỏi không thể đi sâu, trừ khi bỏ ra rất nhiều thời gian.” Bà Lữ Chí Hoa đề nghị, “Con có thể đi nghe giảng thử, rồi hãy quyết định.”
“Vâng ạ.” Lữ Cẩn có chút ỉu xìu, “Con vốn còn định học kỳ này đi nghe giảng của giáo sư Vu vậy mà.”
Giáo sư Vu Minh Dung ở trường không thường giảng dạy cho sinh viên đại học, cơ bản chỉ dành cho nghiên cứu sinh và tiến sĩ, một học kỳ nhiều nhất cũng chỉ lên lớp một buổi chuyên đề cho sinh viên đại học.
Trước đây Lữ Cẩn đặc biệt tìm hiểu quy luật giảng dạy của giáo sư Vu Minh Dung, mỗi năm vào đầu xuân, bà nhất định sẽ tổ chức một buổi giảng, nói về những tiến bộ mới nhất trong lĩnh vực dược lý học thần kinh.
“Giáo sư Vu mất tích nửa năm, vẫn chưa tìm được người sao ạ?” Lúc Lữ Cẩn rời đi, vẫn không nhịn được hỏi.
Bà Lữ Chí Hoa lắc đầu: “Mẹ cũng chỉ nghe bạn bè nhắc đến thôi, không biết tình hình cụ thể thế nào.”
Vì chuyện này, Lữ Cẩn về trường vẫn có chút buồn bã, trước đó cô còn thấy trên trang web chính thức của trường có thông tin giáo sư Vu sắp đại diện cho khoa Dược lý học thần kinh tham dự hội nghị quốc tế, sao lại đột nhiên mất tích, lại còn lâu đến nửa năm.
Hy vọng giáo sư Vu Minh Dung sẽ không sao, sớm ngày trở về.
Lữ Cẩn ủ rũ trở về ký túc xá, thấy Chu Hoài Hạ, không nhịn được nói ra chuyện này: “Một người sống sờ sờ, sao lại có thể mất tích chứ?”
“Giáo sư Vu đặc biệt giỏi trong lĩnh vực dược lý học thần kinh.” Lữ Cẩn thở dài, “Địa vị gần như tương đương với bà Lữ Chí Hoa.”
Chu Hoài Hạ không biết cái người giáo sư Vu cô nói là ai, chỉ có chút ngẩn ngơ: “Dược lý học thần kinh?”
Cô nhớ còn có một người cũng là tiến sĩ khoa học thần kinh.