Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 46: Viện 923

Chương 46: Viện 923

Nữ sinh đứng trong ký túc xá cao gần bằng Chu Hoài Hạ, tóc dài xoăn buông xõa trên vai, mặc áo khoác cashmere trắng, dáng vẻ cử chỉ trông rất dịu dàng.

Lữ Cẩn vốn đang tức giận thì mặt cứng đờ, cô ấy không ngờ bạn cùng phòng mới lại chủ động nhiệt tình chào hỏi mình như vậy, nên trực tiếp ngây người tại chỗ.

Thế là, Chu Hoài Hạ đứng phía sau gật đầu với Trần Đan: “Chào cậu, đây là Lữ Cẩn, mình là Chu Hoài Hạ.”

Trần Đan vén mái tóc dài trên vai, mỉm cười với Chu Hoài Hạ: “Mình nghe cố vấn nói rồi, cậu cũng là người của khoa Tâm lý học.”

Vừa nói cô ấy vừa lùi lại mấy bước, nhường đường cho hai người vào.

“Ừ.” Ánh mắt Chu Hoài Hạ lướt qua tay Trần Đan, đi đến bàn của mình, cô đưa tay sờ lên mặt bàn, không hề thấy bụi, nên hơi ngạc nhiên.

Thấy vậy, Trần Đan giải thích: “Mình đến sớm nên đã dọn dẹp phòng rồi, nhưng không động vào đồ của các cậu đâu.”

Chu Hoài Hạ ngồi xuống: “Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.”

Lữ Cẩn đặt hai chiếc vali xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm bên cạnh: “Chu Hoài Hạ có cái gì đáng động vào đâu, ngoài một dãy sách lộn xộn ra thì toàn là đồ rỗng.”

“Đây là quà ra mắt.” Trần Đan xách hai túi quà nhỏ trên bàn đưa cho hai người, “Mình chuyển vào ở tạm, sợ các cậu không vui.”

Chu Hoài Hạ nhận lấy: “Phòng trống hai giường, kiểu gì cũng sẽ có người vào ở thôi.”

Không phải sinh viên mới khóa sau thì cũng là sinh viên muốn đổi phòng vì lý do khác, ngày đầu tiên cô chuyển vào đã có chuẩn bị tâm lý, cũng không tính là ngạc nhiên.

Lữ Cẩn nhận lấy có chút ngại ngùng, lúc nãy cô ấy thật sự không vui vì có thêm người vào, quá cản trở cô ấy và Chu Hoài Hạ nói chuyện riêng, nhưng... bạn cùng phòng mới trông khá tốt, cô ấy cũng không thể nói thêm gì nữa, sau này dùng điện thoại liên lạc với Chu Hoài Hạ là được.

Một lúc sau, Chu Hoài Hạ đứng dậy thay quần áo, trải chăn nệm xong thì không xuống nữa.

Lúc này, bên ngoài trời nắng chang chang.

Trần Đan nhìn Chu Hoài Hạ nằm nghiêng người quay mặt vào tường ở giường trên đối diện, khẽ hỏi Lữ Cẩn đang ngồi xổm bên vali: “Cô ấy ngủ rồi à?”

Lữ Cẩn đang ngồi xổm trên đất ngước lên, cũng hạ thấp giọng: “Chu Hoài Hạ thường ngủ ở ký túc xá, bình thường cậu có thể nhẹ tay nhẹ chân một chút.”

Trần Đan gật đầu có vẻ suy nghĩ, Lữ Cẩn vẫn đang chọn đồ trong vali, không hề chú ý đến ánh mắt dò xét của đối phương.

Cuối cùng Lữ Cẩn cũng chọn xong những cuốn sách mình muốn đọc tuần này, cô ấy đặt chúng lên bàn, rồi đóng vali lại, đẩy vào ngăn tủ, Lữ Cẩn kéo ghế ngồi xuống giở sách ra đọc.

Ngoài cảm xúc dao động ban đầu với bạn cùng phòng mới, bây giờ trong lòng Lữ Cẩn chỉ còn lại chuyện học hành.

Trần Đan dựa lưng vào bàn, hai ngón tay xoay điện thoại, một đống lời chuẩn bị sẵn hoàn toàn vô dụng, hai người này hoàn toàn không hề tò mò hỏi thêm một câu nào cả.

Cô ấy ngước nhìn Chu Hoài Hạ đang quay lưng về phía lối đi ở giường trên đối diện, cầm điện thoại gửi đi một đoạn số hiệu.

Một chuỗi ký tự số có vẻ vô quy luật nhanh chóng truyền đến đầu bên kia qua tín hiệu điện tử.

Dưới lòng đất sâu thẳm, trong phòng chỉ huy.

Hai hàng nhân viên liên lạc trái phải không ngừng nhận và gửi tin tức, một người trong số đó quay đầu: “Chỉ huy Biên, B021 gửi tin tức.”

Biên Lãng ngồi trước bàn ở giữa, đặt tách trà xuống: “Cô ấy nói gì?”

Nhân viên liên lạc: “Đã tiếp xúc mục tiêu, tạm thời không có gì bất thường.”

Biên Lãng gật đầu tỏ ý đã biết.

Nhân viên liên lạc lại nói: “Ngoài ra... Khổng Bình dường như có ý muốn liên lạc với mục tiêu, có cần ngăn cản không?”

Biên Lãng cúi đầu nhấp một ngụm trà đặc: “Không cần, cứ quan sát trước đã.”

***

Vào ngày đầu tiên của học kỳ mới, Chu Hoài Hạ vẫn đến lớp sớm như thường lệ, tìm một chỗ ở hàng cuối ngồi.

Đợi đến khi chuông vào học vang lên, người bước vào ngoài giáo viên chủ nhiệm môn chuyên ngành ra, thì còn có thêm một người nữa.

“Đây là bạn học mới của lớp chúng ta, Trần Đan, bạn ấy vừa chuyển từ khoa Ngoại ngữ sang.” Giáo viên chủ nhiệm môn chuyên ngành dẫn đầu vỗ tay: “Mọi người nhiệt liệt chào mừng nào.”

Chu Hoài Hạ đang gục mặt xuống bàn nghe thấy hai chữ “Trần Đan”, thì không khỏi ngẩng đầu lên từ cánh tay nhìn về phía bục giảng, quả nhiên thấy bạn cùng phòng mới của mình.

Sau tiếng vỗ tay, giáo viên chủ nhiệm bảo Trần Đan tìm chỗ ngồi, cô ấy đi thẳng về phía Chu Hoài Hạ, ngồi xuống bên cạnh.

Trần Đan ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Hoài Hạ, cười với cô: “Khéo thật, lúc nãy đứng trên đó mình còn tưởng hoa mắt cơ.”

“Đúng là khéo thật.” Chu Hoài Hạ quay đầu nhìn cô ấy, “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Xương mặt cô ấy rõ ràng sắc nét hơn hẳn những sinh viên năm nhất này, trên mặt không hề có vẻ non nớt.

“24.” Trần Đan giải thích, “Mình đi học muộn, do hồi nhỏ sức khỏe không tốt lắm.”

Chu Hoài Hạ gật đầu, không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu ngủ.

Trong giờ học, Chu Hoài Hạ gần như không ngẩng đầu lên, chỉ lấy điện thoại ra hai lần, cô để điện thoại xuống dưới, Trần Đan ngồi bên cạnh cũng không hề liếc nhìn thấy nội dung điện thoại.

Cho đến sau giờ học, khi cô ấy mời Chu Hoài Hạ cùng đi ăn trưa, thì bị từ chối.

“Mình xin lỗi, mình có chút việc phải xử lý, lần sau nhé.” Chu Hoài Hạ bước lên chiếc ván trượt điện của mình, đi ra ngoài trường.

Trần Đan đứng tại chỗ một lát, không đi đến nhà ăn, mà đuổi theo hướng Chu Hoài Hạ, chiếc ván trượt mà mục tiêu đang đi quá chậm, Trần Đan dễ dàng theo sát phía sau không xa không gần.

Chu Hoài Hạ đi xe một mạch ra khỏi trường, vứt ván trượt ở cửa quán cà phê, bước vào nhìn quanh một vòng, phát hiện nơi này dường như mới được sửa sang lại, cô nhanh chóng đi về phía góc khuất nhất ở tầng một.

“Đội trưởng Điền.” Chu Hoài Hạ ngồi xuống, chào hỏi.

Hôm nay Điền Hoằng đã liên lạc với Chu Hoài Hạ, nói có chuyện muốn nói, nên cô đã hẹn gặp anh ấy ở quán cà phê ngoài trường.

“Trong khoảng thời gian này tôi nhờ bạn bè dò hỏi xem ở thành phố Lâm Cảng có cô bé bốn năm tuổi nào mất tích không.” Điền Hoằng từ Lâm Cảng trở về, cũng không vì thế mà dừng lại.

Chu Hoài Hạ nhìn anh ấy: “Có không ạ?”

“Từ nửa cuối năm ngoái đến giờ, Lâm Cảng có tám mươi lăm vụ báo án tương tự, nhưng trong đó có bảy mươi bốn vụ đều đã tìm thấy, mười một vụ còn lại, tất cả đều xảy ra tai nạn, một số tìm thấy thi thể.” Điền Hoằng lấy ra một tập hồ sơ mở ra: “Đây là ảnh những bé gái tử vong do tai nạn trong mười một vụ án đó, em xem có ai phù hợp không.”

Chu Hoài Hạ nhanh chóng lật xem, không hề ngạc nhiên: “Không có.”

Điền Hoằng lộ vẻ quả nhiên là vậy: “Đoán được rồi, có thể xử lý dấu vết sạch sẽ như vậy, đối phương cũng không thể để lại bằng chứng rõ ràng như thế được.”

Chỉ là vì trách nhiệm của cảnh sát hình sự, anh ấy vẫn muốn điều tra thêm một lần nữa.

Nhân viên phục vụ đến hỏi bọn họ muốn gọi gì, Điền Hoằng gọi một ly latte, Chu Hoài Hạ gọi hai ly americano.

Điền Hoằng nhướng mày: “Còn ai đến nữa à? Lữ Cẩn hay Thẩm Diệc?”

Chu Hoài Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ kính: “Không phải, anh ta đến rồi.”

Điền Hoằng quay đầu lại, lập tức ngạc nhiên: “Khổng Bình?”

Khổng Bình bước từ bên ngoài vào, Chu Hoài Hạ dịch vào trong một chút: “Anh Khổng.”

Thấy Chu Hoài Hạ không sao, Khổng Bình hơi yên tâm: “Tôi chỉ có một ngày nghỉ, tối nay phải về đơn vị rồi. Đến đây là muốn hỏi cô chuyện trước đây... đã xảy ra chuyện gì vậy.”

Tuy chỉ huy Biên nói bọn họ không sao, nhưng trên người Chu Hoài Hạ nhiều máu như vậy, anh ta vẫn cảm thấy không yên tâm, huống chi…

Điền Hoằng bên kia nghe xong, phản ứng rất nhanh: “Anh biết chuyện trên du thuyền rồi?”

“Du thuyền?” Khổng Bình ngẩn người trước, rồi nói, “Tôi chỉ thấy mấy tấm ảnh giám sát về mọi người thôi.”

Lúc này cà phê được mang lên, ba người họ im lặng một lúc, đợi nhân viên rời đi, Chu Hoài Hạ mới lên tiếng: “Anh Khổng, anh thấy ảnh giám sát ở đâu vậy, quân đội đưa cho anh sao?”

Khổng Bình quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Chu Hoài Hạ, tôi đến là muốn nhắc nhở cô, bất kể trước đây các cô làm gì, đừng tiếp tục nữa, bọn họ không phải người bình thường có thể tiếp xúc được, ngay cả tôi... cũng không rõ lai lịch của bọn họ như thế nào.”

Anh ta ở trong quân đội có thể coi là xuất sắc, vô số lần thoát chết, chiến công hiển hách, từng có lúc cho rằng mình là một trong những người đứng đầu về sức chiến đấu cá nhân của quân đội.

Tuy nhiên lại được thông báo sắp bước vào giai đoạn tuyển chọn và khảo sát, cũng chính từ lúc đó, Khổng Bình mới nhận ra quân đội còn có một lực lượng tinh nhuệ khác.

Nếu không phải vì trong nhiệm vụ cuối cùng hai tay bị hủy hoại, Khổng Bình đã có cơ hội gia nhập đội ngũ đó. Chuyện đã xảy ra, không thể nói là tiếc nuối, nhưng anh ta không muốn mấy người Chu Hoài Hạ tự đặt mình vào nguy hiểm.

Điền Hoằng hỏi: “Bọn họ là ai? Cũng là quân đội sao?”

Khổng Bình gật đầu: “Tôi chưa từng vào, không rõ, chỉ có thể nói với mọi người biết rằng quyền hạn của bọn họ cực cao.”

“Anh Khổng.” Ánh mắt Chu Hoài Hạ lặng lẽ rơi ra ngoài cửa sổ kính, “Chúng tôi không tiếp tục, bọn họ sẽ không tiếp xúc với chúng tôi sao?”

“Mọi người…” Khổng Bình nhíu mày, “Rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Trước đây cảnh sát hình sự Điền Hoằng ở viện điều dưỡng tinh thần còn có chút phòng bị với bọn họ, bây giờ xem ra cũng đã lên thuyền của nhóm Chu Hoài Hạ rồi.

“Cứu người.” Chu Hoài Hạ quay đầu nhìn Khổng Bình, nghiêm túc nói, “Cứu những người đáng lẽ không nên xảy ra chuyện như anh Khổng.”

Khổng Bình im lặng một hồi rồi nói: “... Vẫn là câu nói đó, có chuyện gì cứ tìm tôi.”

Lần này Chu Hoài Hạ đồng ý: “Vâng.”

***

Bên ngoài quán cà phê, trong một cửa hàng đối diện bên kia đường, Trần Đan ấn vào tai nghe, phát hiện không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng điện rè rè ngắt quãng.

Kỳ lạ.

Thiết bị của bọn họ đều là loại tốt nhất, không thể có chuyện tín hiệu kém được.

Sau nhiều lần thử, vẫn như vậy, thiết bị nghe lén dính trên lưng Chu Hoài Hạ luôn vô dụng.

Trần Đan chỉ có thể liên lạc với cấp trên.

Trong phòng chỉ huy, Biên Lãng đen mặt nhìn tài liệu vừa nhận trên bàn: “Hắn ta đoán trước được có người nghe lén? Hay chỉ đơn thuần ăn no rửng mỡ, xả tiền xuống bồn cầu?”

Theo tài liệu hiển thị, toàn bộ quán cà phê đã được lắp đặt thêm một lớp vật liệu chắn sóng điện từ, có thể ngăn chặn hiệu quả các tần số nghe lén.

“Đưa người này cho tôi…” Biên Lãng nói được một nửa thì hỏi người bên cạnh,

“Đã xác định tài liệu của B021 hoàn thành xong chưa? Không bị tìm ra sơ hở đấy chứ?”

“Tổ kỹ thuật đã xác nhận ba lần.”

Đối phó với một người mà cần cả một tổ kỹ thuật, nói ra mà không biết xấu hổ.

Biên Lãng xoa xoa đầu: “Không đợi lâu như vậy được, chuẩn bị tiến hành kiểm tra Chu Hoài Hạ.”

***

Ba người ở trong quán cà phê không lâu, sau khi uống xong cà phê trong ly, Điền Hoằng giơ tay gọi phục vụ tính tiền.

Ánh mắt phục vụ dừng lại trên mặt Chu Hoài Hạ một lát, rồi lắc đầu: “Ông chủ lớn nói ông chủ thứ hai và ông chủ thứ ba vào đây đều không cần trả tiền.”

Điền Hoằng và Khổng Bình đồng loạt nhìn về phía Chu Hoài Hạ.

Chu Hoài Hạ từ từ ngẩng đầu: “Ông chủ lớn? Thẩm Diệc?”

Phục vụ gật đầu: “Vâng, ông chủ hai.”

Chu Hoài Hạ: “...”

Rốt cuộc cậu ta mua quán cà phê từ khi nào vậy? Khó trách vào đây mà thấy trang trí đều thay đổi.

Điền Hoằng lắc đầu đứng dậy: “Đại gia.”

“Thằng nhóc đó nhiều tiền.” Khổng Bình cười ha hả, vỗ vai Chu Hoài Hạ, “Chu Hoài Hạ, tôi đi đây.”

Chu Hoài ngẩng đầu: “Anh Khổng, cảm ơn anh.”

Anh ta có thể không đến nhắc nhở, nhưng lại đặc biệt bay đến thành phố S một chuyến.

Khổng Bình một tay đút túi, tay kia vẫy vẫy với cô, đi thẳng ra khỏi quán cà phê, vẫy một chiếc taxi rồi lên xe.

Anh ta lấy tay ra khỏi túi, trên hai ngón tay có một chiếc máy nghe lén siêu nhỏ màu đen.

Khổng Bình lật chiếc máy nghe lén siêu nhỏ lại, nhìn mặt sau, khắc một dãy số “923”.

Quả nhiên là bọn họ.

- Viện 923.

[Lời tác giả]

Thẩm Diệc: Quán cà phê, mua rồi, sau này là căn cứ làm việc bí mật. [Tặng tim]

Đề xuất Xuyên Không: Còn Ra Thể Thống Gì Nữa?
Quay lại truyện Xâm Nhiễm Giả
BÌNH LUẬN