Chương 38: Chị cũng thấy em là quái vật sao?
“Có phải gầy đi rồi không?”
Ngay khi Chu Hoài Hạ vừa ra khỏi sân bay, mẹ Chu đã hỏi ngay.
“Hơi gầy một chút.” Chu Hoài Hạ bình tĩnh đáp.
So với trước Quốc khánh, cô quả thật gầy đi nhiều, nhưng tháng này ngủ cũng khá ngon, nên sắc mặt cũng không tệ lắm. Mẹ Chu nhìn kỹ mặt cô từ trên xuống dưới, quả nhiên bị cô qua loa cho xong: “Cao lên rồi à? Về nhà đo thử xem.”
Vì đội trưởng Điền không thông báo cho ba mẹ Chu Hoài Hạ, nên họ hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra với cô ở thành phố S. Kể từ sau khi Chu Hoài Hạ về trường sớm trước Quốc khánh, thỉnh thoảng buổi trưa họ sẽ nói chuyện trong nhóm gia đình, nhưng luôn cố gắng không gọi video, chỉ sợ làm phiền giấc ngủ của cô.
Bố mẹ Chu biết rõ Chu Hoài Hạ từ nhỏ đã ngủ không ngon, cũng vì chuyện này mà họ đã không ít lần đưa cô đi khắp các bệnh viện. Nhưng sau này Chu Hoài Hạ học được cách giả vờ, thế nên cả gia đình cuối cùng cũng không còn phải vất vả chạy chữa khắp nơi nữa.
Vừa về đến nhà, ba Chu đã bận rộn trong bếp. Quốc khánh Chu Hoài Hạ không ăn được cơm nhà, ông vẫn luôn nhớ mãi chuyện đó, nên lần này sáng sớm đã đi chợ mua đồ ăn, ở nhà chuẩn bị cơm nước.
“Tiểu Hạ, sáng nay bố thấy ngoài chợ có người bán mai vàng, thơm lắm.” Bố Chu nghe thấy tiếng mở cửa, thò đầu ra, “Ở trên bàn đó, con lấy cắm vào bình hoa trong phòng đi.”
Chu Hoài Hạ đi về phía bàn ăn ở phòng khách, quả nhiên thấy một bó mai vàng rực. Cô rút ra vài cành: “Nhiều quá, con lấy mấy cành thôi, còn lại để ở phòng khách nhé.”
Mẹ Chu đặt vali của Chu Hoài Hạ xuống, quay người lại, nhận lấy những cành mai vàng còn lại từ tay cô: “Thơm thật đấy, con ngửi thử xem.”
Chu Hoài Hạ ghé sát lại ngửi, mặt không thay đổi: “Vâng.” Sau đó cô giơ mấy cành mai trong tay lên: “Con mang vào phòng trước.”
“Ừ đi đi.” Mẹ Chu không quên dặn, “Lát nữa ra đo chiều cao nhé con.”
Chu Hoài Hạ đẩy cửa phòng ra, bên trong sạch sẽ không một hạt bụi, chăn đã được phơi nắng trước, gấp gọn gàng, rèm cửa kéo hết sang một bên, ánh nắng chiều mùa đông chiếu vào, nhuộm căn phòng một màu vàng ấm áp.
Cô quay đầu nhìn lại, trong phòng khách mẹ Chu đang cúi người cắm hoa mai vào bình, điều chỉnh góc độ thích hợp, trong bếp bố Chu đang bận rộn xào rau.
Chu Hoài Hạ bước vào phòng, đóng cửa lại, cách ly tất cả mọi thứ bên ngoài.
Một tay cô nắm chặt tay nắm cửa, dựa vào cửa, hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua mùi thuốc khử trùng nồng nặc đột nhiên ngửi thấy. Mùi khử trùng quen thuộc. Cô từng ngửi thấy mùi này một lần, còn tưởng là mùi dính trên người Lữ Cẩn.
Sau một lúc lâu, Chu Hoài Hạ buông tay nắm cửa, sắc mặt đã trở lại bình thường, cô cầm hoa mai đi đến bàn học, lấy kéo cắt ngắn, chậm rãi cắm vào bình hoa.
***
Trong kỳ nghỉ đông, Chu Hoài Hạ không có việc gì làm, vẫn như lệ thường ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thỉnh thoảng nhận được lời hỏi thăm của Lữ Cẩn và sự quấy rầy của Thẩm Diệc.
“Dạo này cậu không cảm thấy có gì đặc biệt sao?” Lữ Cẩn đang ngồi trước bàn học, trước mặt bày la liệt những cuốn sách mới về khoa học thần kinh lâm sàng, cô ấy cảm thấy Chu Hoài Hạ dạo này có vẻ quá yên tĩnh.
Theo quy luật bệnh lý, tình huống này hoặc là đã khỏi hẳn, hoặc là đang ủ mưu làm chuyện lớn.
Lữ Cẩn lo lắng Chu Hoài Hạ là trường hợp thứ hai.
“Không có.” Chu Hoài Hạ nhìn Lữ Cẩn nghiêm túc qua màn hình, dù lúc này nơi chóp mũi vẫn còn vương vấn mùi thuốc khử trùng.
Kể từ lần ảnh hưởng đến việc anh Giảo bóp cò, Chu Hoài Hạ quả thật không còn tùy ý đi vào giấc mơ của người khác nữa. Ngoại trừ mùi thuốc khử trùng thỉnh thoảng lại ngửi thấy.
“Không có cũng tốt.” Lữ Cẩn gật đầu nói, “Cậu có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
Một lúc sau, cô ấy nhìn Chu Hoài Hạ trên màn hình không hề rời mắt, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Chu Hoài Hạ, có phải khi nói dối cậu sẽ luôn nhìn chằm chằm vào mắt người khác không?”
“…”
Chu Hoài Hạ suýt chút nữa đã nghĩ mình bị phát hiện, nhưng cô đã nhanh chóng phản ứng lại cô ấy không hề chế giễu mình, thế là bình tĩnh hỏi ngược lại: “Sao vậy?”
“À, tớ học hỏi chút thôi.” Lữ Cẩn tỏ vẻ suy tư, “Đội trưởng Điền nói tớ không chuyên nghiệp.”
Chu Hoài Hạ: “…”
Lữ Cẩn vươn tay tắt video: “Bye bye, tớ đi học đây.”
Cô vừa tắt máy, lại đến lượt Thẩm Diệc làm phiền.
“Chào người anh em của tôi.” Thẩm Diệc không biết đang đi nghỉ ở nước nào, phía sau là trời xanh mây trắng biển rộng, anh ta mặc áo hoa và quần đùi, đeo kính râm, giơ điện thoại quay lung tung, “Cho tôi địa chỉ đi, tôi gửi đặc sản cho mọi người.”
Chu Hoài Hạ lạnh lùng nói: “Sao còn phải phiền quý ngài đây phí miệng hỏi, chẳng phải trực tiếp tra là được sao?”
“Thế thì bất lịch sự quá.” Thẩm Diệc tháo kính râm thúc giục, “Nhanh lên, Lữ Cẩn gửi rồi.”
Chu Hoài Hạ gửi địa chỉ cho anh ta, vài ngày sau thì nhận được điện thoại lạ, bảo cô ra cổng khu dân cư ký nhận bưu phẩm.
Chắc là đồ Thẩm Diệc gửi đến.
Chu Hoài Hạ đi ra cổng, thì thấy một chiếc xe tải đỗ bên đường khu dân cư, hai nhân viên giao hàng mặc đồng phục chỉnh tề, còn đeo găng tay trắng đang chờ ở đó.
Đúng là phong cách của Thẩm Diệc.
Thế là, Chu Hoài Hạ tiến lên nói: “Chào anh, tôi đến nhận bưu phẩm.”
Một nhân viên giao hàng ngẩng đầu hỏi: “Cô Chu Hoài Hạ?”
Chu Hoài Hạ không nghĩ nhiều: “Đúng vậy.”
Nhân viên giao hàng: “Cô kiểm tra hàng một chút rồi ký nhận đi.”
“Vâng.” Chu Hoài Hạ không thấy bưu phẩm đâu, “Xin hỏi đồ ở đâu ạ?”
Nhân viên giao hàng còn lại kéo cửa sau xe tải ra: “Ở đây ạ.”
Chu Hoài Hạ nhìn những thùng hàng chất đầy bên trong, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành: “Cái nào vậy ạ?”
Nhân viên giao hàng mỉm cười với cô: “Tất cả chỗ này đấy.”
Nhân viên giao hàng bên cạnh quay người lấy ra một tập tài liệu dày cộp đã kẹp sẵn từ trong xe, đưa cho cô, lật đến trang cuối cùng: “Cô Chu, cô ký vào đây là được.”
Chu Hoài Hạ: “... Chờ chút.”
Cô lấy điện thoại di động ra, còn chưa kịp gửi tin nhắn cho Thẩm Diệc, thì Lữ Cẩn đã bắt đầu chửi bới trong nhóm “Cùng Chấn Động Não”.
Tiểu Lữ bận lắm: [Anh ăn no rửng mỡ hả? Gửi cả xe đồ thế này, tưởng ai cũng có biệt thự chắc? @Ăn Không Ngồi Rồi.]
Đừng Mơ Nữa [+1]
Tiểu Lữ bận lắm: [Bà Lữ Chí Hoa mắng tớ té tát! Bà ấy đang chất vấn tớ và thằng tóc trắng có quan hệ gì, tự dưng đâu ra lắm đồ thế này.]
Đừng Mơ Nữa: [.]
Ăn Không Ngồi Rồi: [.]
Tiểu Lữ bận lắm: [Thẩm Diệc, đừng có trốn sau lưng Chu Hoài Hạ đục nước béo cò!]
Ăn Không Ngồi Rồi: [Mọi người cứ mang đi tặng người khác đi, dù sao cũng sắp Tết rồi.]
Tiểu Lữ bận lắm: [Lườm.jpg]
Tiểu Lữ bận lắm: [Xin giáo trình cách nói xạo @Đừng Mơ Nữa.]
Đừng Mơ Nữa [Lần trước lúc nguy cấp cậu cứu thằng tóc trắng một mạng, đây là quà cảm ơn của anh ta.]
Tóc Trắng Thì Sao: [.]
Tiểu Lữ bận lắm: [Bà Lữ Chí Hoa bình tĩnh rồi, và đưa ra ý kiến bảo thằng tóc trắng sau này đừng gửi nữa.]
Tóc Trắng Thì Sao: [.]
Tóc Trắng Thì Sao: [Tôi trả tiền rồi, mấy ngày nay muốn gửi đâu thì gửi, bọn họ sẽ giúp mọi người chuyển đồ, không cần lo lắng.]
Vì Thẩm Diệc tùy tiện gửi cả xe đồ, Chu Hoài Hạ không có cách nào mang về nhà, chỉ có thể gọi bố mẹ ra giúp chia đồ.
“Đây đều là... ai gửi vậy?” Mẹ Chu vừa ra, nhìn thấy những thùng hàng chất cao như núi kinh ngạc hỏi.
Chắc chắn không phải đồ Chu Hoài Hạ mua, cô không mấy hứng thú với bất cứ thứ gì, vali đi học về cũng gần như là trống không, bình thường có thể tay không thì cứ tay không.
Bố Chu đi đến phía bên kia xe tải: “Ở đây còn có một cái băng rôn nữa.”
Vừa nãy Chu Hoài Hạ không để ý, cô đi tới chỉ thấy phía bên kia xe tải có một dải băng rôn đỏ, trên đó còn in một câu “Chúc mừng năm mới, bạn của tôi Chu Hoài Hạ.”
Cô hít sâu một hơi, nghiến răng nói với bố mẹ: “Là, bạn gửi tặng ạ.” Nghĩ đến tên mình bị in trên băng rôn, bị bao nhiêu người trên đường nhìn thấy.
Chu Hoài Hạ nghĩ rằng hành động đốt than của Dụ Vũ lúc trước vẫn còn chậm chạp quá.
Cả xe đồ này phải mất ba ngày mới miễn cưỡng chia xong, trong thời gian đó Lữ Cẩn bận rộn vẫn không quên tranh thủ thời gian chửi người trong nhóm.
Chu Hoài Hạ theo sau +1.
Thẩm Diệc im lặng như gà.
***
Vào đêm giao thừa, Chu Hoài Hạ hơi tựa vào ghế sofa xem chương trình cuối năm, mắt lim dim, ba mẹ Chu đã không chịu nổi đi ngủ trước rồi.
Gần đến lúc giao thừa, Thẩm Diệc gọi video trong nhóm, Chu Hoài Hạ chậm rãi nhận cuộc gọi, bên Lữ Cẩn cũng nhận.
“Anh về nước rồi à?” Lữ Cẩn buộc băng đô “cố gắng” trên đầu, đêm giao thừa vẫn ngồi học bên bàn, cô ấy tháo tai nghe chống ồn ra, hỏi Thẩm Diệc.
Thẩm Diệc đang đứng trong sân nhà anh ta, xung quanh ồn ào náo nhiệt, còn có tiếng trẻ con la hét, anh ta nhướn mày: “Tết đương nhiên phải về nhà, nhưng mà lũ nhóc này ồn ào quá.”
Nhà anh ta nhiều họ hàng, lại thích sinh con, trong sân đầy trẻ con, đúng là cái tuổi thích kêu la.
“Bùm!”
Ba nơi đồng loạt vang lên tiếng pháo hoa không ngớt, Chu Hoài Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm.
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới những người bạn của tôi!”
Hai tiếng chúc mừng đồng thời truyền đến từ đầu dây bên kia.
Chu Hoài Hạ khẽ cười, cũng nói: “Chúc mừng năm mới.”
Giao thừa, ba người lại trò chuyện một lúc, cuối cùng mới tắt video. Chu Hoài Hạ ngước mắt nhìn lên tivi, chương trình cuối năm đã kết thúc, bắt đầu chiếu các chương trình khác, cô buồn ngủ, ném điện thoại lên ghế sofa, rồi cũng về phòng ngủ.
***
“Đó là cái gì?”
Một bé gái năm tuổi mặc bộ đồ bệnh nhân trắng, tóc bị cạo rất ngắn, có thể nhìn thấy da đầu xanh xao, cô bé ghé vào cửa kính xe, bên ngoài cầu vượt biển, ánh sáng của pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm chiếu rọi khuôn mặt cô bé, hàng mi đen rất dài, như một con búp bê trắng nhợt nhạt.
“Pháo hoa.”
Chu Hoài Hạ không biết tại sao lại đột nhiên mơ, cô nhìn bé gái xa lạ, rồi lại nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, theo bản năng thuận miệng đáp.
Bé gái quay mặt lại, đôi mắt đen tròn xoe, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện đột ngột của một người lạ, cô bé hỏi: “Pháo hoa là gì ạ?”
Chu Hoài Hạ mặc đồ ngủ lập tức cứng đờ, chậm rãi quay đầu, đối diện với đôi mắt bé gái: “Em... nhìn thấy chị?”
Đây không phải là trong giấc mơ sao?
Chưa từng có ai có thể nhìn thấy cô trong mơ, càng không thể nghe thấy cô nói, thậm chí còn đối thoại với cô.
Chu Hoài Hạ cúi đầu véo mạnh vào da thịt bên trong cổ tay, vẫn không cảm thấy đau.
Đây rõ ràng là một giấc mơ, vô tri vô giác.
Chu Hoài Hạ theo bản năng lùi lại, tránh xa bé gái. Nhưng có lẽ đây là xe cứu thương, không gian cô có thể lùi lại không nhiều.
Bé gái nhìn Chu Hoài Hạ lùi lại cho đến khi dừng hẳn, mới cất tiếng: “Chị cũng thấy em là quái vật sao?”
“…”
Chu Hoài Hạ đột ngột nhìn về phía cô bé, bé gái có vẻ mặt bình tĩnh, như đang trần thuật một chuyện bình thường.
Bé gái quay người, ngồi xuống ghế dài trong xe cứu thương, nghiêng đầu nhìn Chu Hoài Hạ: “Chị là A Lê ạ?”
Chu Hoài Hạ: “... Không phải.”
Bé gái hơi thất vọng cúi đầu nhìn xuống đất, cô bé lắc lư đôi chân nhỏ, một lát sau nói: “Vậy chị không thể cứu em ra ngoài rồi.”
Chu Hoài Hạ nhắm chặt mắt lại, rồi lại mở ra, cố gắng tỉnh táo hơn một chút, nhưng bé gái đối diện vẫn còn đó.
Cô chậm rãi lên tiếng hỏi: “Em tên gì, ở đâu?”
Xe cứu thương đột nhiên dừng lại, bé gái quay đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Hoài Hạ, bình tĩnh nói: “Chị nên đi thôi.”
Ngay khoảnh khắc bé vừa nói, Chu Hoài Hạ bèn cảm nhận được một lực đẩy cực lớn, đẩy cô ra xa.
Trong phòng, Chu Hoài Hạ trên giường đột nhiên mở mắt, như thể linh hồn vừa trở về thể xác, cô chậm rãi ngồi dậy, tất cả những gì vừa xảy ra vẫn in rõ trong ký ức.
Cô đưa tay che nửa khuôn mặt, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Chu Hoài Hạ, đừng bận tâm nữa.
Nhưng có lẽ đó chỉ là một đứa trẻ bị bệnh, cái mùi thuốc khử trùng đó đã qua ba bốn tháng rồi, người vẫn còn đó, thì có sao đâu. Nếu thực sự bị bệnh, chỉ có bác sĩ mới cứu được cô bé.
Cô không phải bác sĩ. Cứ sống như bình thường là được, như vậy thì ai cũng sẽ không bị tổn thương. Những người đó... không liên quan đến cô, rồi sẽ có người khác chăm lo cho họ thôi.
Chu Hoài Hạ nhìn đồng hồ, 3 giờ 32 phút sáng, cô lại nằm xuống, ép mình nhắm mắt ngủ.
***
Mùng một Tết, phải đi chúc Tết.
“Tiểu Hạ, con ngủ không ngon à?” Mẹ Chu hài lòng nhìn con gái mặc quần áo mới, đột nhiên phát hiện hôm nay sắc mặt cô không tốt lắm.
Chu Hoài Hạ lắc đầu: “Không ạ, tại hôm qua con xem chương trình cuối năm muộn quá thôi.”
Ba Chu xách một đống đồ: “Vậy lát nữa chúc Tết xong thì con về ngủ thêm một lát đi.”
Chu Hoài Hạ khẽ cười: “Vâng ạ.”
Cả nhà trước tiên đi chúc Tết hàng xóm, Chu Hoài Hạ đi theo sau.
“Chị cũng thấy em là quái vật sao?”
Chu Hoài Hạ cụp mắt, bên tai là những lời chúc mừng năm mới vui vẻ của ba mẹ với hàng xóm.
“Tiểu Hạ, đi thôi.” Mẹ Chu đưa tay kéo cô, “Chúng ta đến nhà ông bà.”
Đợi hai người ngồi vào xe, bố Chu lái xe ra khỏi khu dân cư, đi về nhà bố mẹ mình.
“Vậy thì chị không thể cứu em ra ngoài rồi.”
Chu Hoài Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên đường rất nhiều xe, người đi bộ cũng đông, trên mặt ai nấy đều rạng rỡ niềm mong chờ năm mới.
“Chị cũng thấy em là quái vật sao.”
… Quái vật.
Chu Hoài Hạ nhìn bóng mình trên cửa kính. Bản thân cô cũng là quái vật, tại sao cô có thể cảm thấy người khác là quái vật được chứ.
“Chị cũng thấy em là quái vật sao.”
… Cứu.
Cô bé đã dùng từ này.
Cô... luôn phải làm rõ nguyên nhân gì đó. Hơn nữa, cô bé là người đầu tiên có thể nhìn thấy cô trong mơ.
“Bố.” Chu Hoài Hạ quay đầu lại, “Dừng ở phía trước một chút ạ.”
Bố Chu từ từ phanh xe, dừng lại bên đường rồi quay đầu hỏi: “Sao vậy con?”
“Bạn con đến thành phố A tìm con chơi, con không đi nữa.” Chu Hoài Hạ nói, “Bố mẹ chúc Tết ông bà giúp con nhé.”
“Ơ kìa...” Mẹ Chu nhìn cô kéo cửa xe ra ngoài, đuổi theo gọi, “Quàng khăn vào, đừng để bị cảm lạnh.”
“Con biết rồi.” Chu Hoài Hạ vẫy tay, không quay đầu lại.