Chương 33: Khu Khoa học Công nghệ Thiên Hà
Trong quán cà phê, ở góc tầng một, ba người ngồi đối diện nhau.
Vẻ mặt Thẩm Diệc đầy mong đợi nhìn Chu Hoài Hạ: “Cần tôi làm gì?”
Chu Hoài Hạ nhắc nhở anh ta trước: “Tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra, có thể rất nguy hiểm, cũng có thể chỉ là một phán đoán sai lầm nhàm chán.”
Cô càng hy vọng không có chuyện gì xảy ra, mà chỉ là một sự lệch lạc của giác quan.
“Hình như cô có chút hiểu lầm về tôi thì phải.” Thẩm Diệc nhún vai: “Tôi không quan tâm kết quả nguy hiểm hay tẻ nhạt, giúp được người thì tốt nhất, không được thì coi như giết thời gian thôi.”
Hơn nữa, anh ta cảm thấy quá trình hành động cùng họ rất thú vị.
Lữ Cẩn đẩy gọng kính, nghi ngờ nhìn anh ta: “Chẳng lẽ anh không chỉ đơn thuần là muốn tìm kiếm sự kích thích?”
Thiếu gia nhà giàu ôm tinh thần trống rỗng, nên muốn tìm những việc kích thích để làm.
Thẩm Diệc lắc mái tóc bạch kim chói mắt, nheo mắt: “Lữ Cẩn, có phải cô đang âm thầm kỳ thị tôi không?”
“Không phải âm thầm.” Lữ Cẩn ngạc nhiên, “Bày ra ngoài rõ như ban ngày luôn mà.”
Thẩm Diệc: “...”
Chu Hoài Hạ ngắt lời cãi vặt của họ: “Giúp tôi tra một người.”
Hai người lập tức nghiêm túc lại, Thẩm Diệc nói: “Cô nói đi.”
“Trước tiên tra giúp tôi một tiệm bánh kem, tên là Nhà gì đó.” Chu Hoài Hạ cầm tờ khăn giấy trên bàn lên, lại hỏi mượn Lữ Cẩn một cây bút, cô vẽ vài nét đơn giản: “Ba cục bên trong cửa hàng có lẽ là như thế này, đồng phục nhân viên màu cà phê.”
Cô dùng ống nhòm nhìn thẳng vào bên trong tiệm bánh, không biết cảnh đường phố bên ngoài, chỉ mơ hồ thấy trên đồng phục của nhân viên có một chữ.
Chu Hoài Hạ đã tìm kiếm chữ “Nhà”, hiện ra vô số tiệm bánh kem, đồng phục màu cà phê càng nhiều vô kể. Nhìn ảnh cửa hàng trên bản đồ thì gần như không phân biệt được, mà nếu tìm từng bình luận trên các nền tảng khác, thì cô sẽ tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa chưa chắc đã có.
Vậy nên đành phải tìm đến Thẩm Diệc.
Thẩm Diệc nhìn hình vẽ trên khăn giấy: “Cô đợi chút.”
Anh ta thu thập và tổng hợp tất cả ảnh liên quan của các tiệm bánh kem trong thành phố trên mạng theo địa chỉ IP.
Nửa tiếng sau, anh ta tìm ra tất cả ảnh chụp bố cục bên trong tiệm bánh phù hợp với hình vẽ trên khăn giấy: “Cô xem thử xem là tiệm nào.”
Tổng cộng có bảy bức ảnh bố cục bên trong tiệm phù hợp, khu Tây có bốn tiệm.Chu Hoài Hạ lật xem từng bức ảnh, bối cảnh nhìn thấy trong ống nhòm quá ít, cuối cùng cô loại trừ hai tiệm, những tiệm còn lại đều là cùng một chuỗi cửa hàng bánh kem, tên là Nhà Mười Bông Kẹo, đồng phục nhân viên cũng có màu cà phê.
“Anh...” cô hắng giọng, “Có thể xâm nhập vào camera giám sát của mấy tiệm Nhà Mười Bông Kẹo này không?”
Lại một lần nữa lang thang trên bờ vực phạm pháp, Chu Hoài Hạ đã dần quen và bắt đầu trở nên tê liệt.
Thẩm Diệc quay máy tính lại hỏi: “Cô muốn tìm gì trong camera giám sát?”
Chu Hoài Hạ: “Trong khoảng thời gian từ 1 giờ 40 đến 1 giờ 50 chiều nay, có một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đến lấy bánh, bà ấy mặc áo khoác gió màu hồng cánh sen và quần đen, tóc đen buộc đuôi ngựa thấp không để mái, trông rất hoạt bát.”
Cô miêu tả quá chi tiết.Thẩm Diệc ngước mắt nhìn Chu Hoài Hạ, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nghẹn lại, cúi đầu tra cứu camera giám sát.
Với khoảng thời gian và đặc điểm cá nhân rõ ràng, anh ta gần như không tốn chút sức lực nào đã tìm ra cửa hàng đó.
“Cái này.” Thẩm Diệc xoay màn hình máy tính về phía hai người, “Nhà Mười Bông Kẹo đường Thiên Hà khu Tây, một giờ bốn mươi hai phút, có phải bà ấy không?”
Chu Hoài Hạ nhìn vào khung hình giám sát đang dừng trên màn hình, chụp được cảnh đối phương nhận bánh từ nhân viên.Hoàn toàn trùng khớp với những gì cô đã thấy trong ống nhòm.“Đúng.” Chu Hoài Hạ nhìn Thẩm Diệc, “Tôi muốn biết bà ấy là ai.”
Cô không rõ người mình cảm nhận được là ai, chỉ biết đối phương đang quan sát hoặc theo dõi người phụ nữ này.Chu Hoài Hạ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, hiện tại việc duy nhất có thể làm là bắt đầu từ người phụ nữ này.
“Đơn giản.” Thẩm Diệc quay lại máy tính, nhưng chưa được một lát, anh ta đã dừng lại, “Ừm... rất đơn giản.”
Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn cùng nhìn anh ta.
“Tôi cắt ảnh khuôn mặt của bà ấy trong camera giám sát, vừa tìm kiếm so sánh với dữ liệu trên mạng, đã trực tiếp hiện ra bách khoa toàn thư.” Thẩm Diệc nhìn vào một loạt lý lịch vàng chói trên màn hình, nói đơn giản, “Là một chuyên gia hàng đầu trong ngành.”
Nghe vậy, Chu Hoài Hạ cầm lấy máy tính.
Lữ Cẩn cũng lập tức nghiêng người ghé sát lại màn hình, đẩy gọng kính đọc: “Chiêm Anh, tiến sĩ kỹ thuật quang học MIT, tiến sĩ quang học tính toán ETH Zurich, nghiên cứu công nghệ định vị quang học chính xác, dẫn đầu phát triển thuật toán tối ưu hóa, mô phỏng điều khiển hệ thống quang học phức tạp, bằng sáng chế…”
Bằng sáng chế và giải thưởng quốc tế rất phong phú, nhiều đến mức người không chuyên nhìn vào cũng phải cảm thán.
Thẩm Diệc nghiêng người kéo trang xuống mục kinh nghiệm làm việc mới nhất: “Từ năm 2025, hợp tác với năm trường đại học đào tạo tiến sĩ kỹ thuật, gia nhập Khu công nghệ Thiên Hà, thành lập nhóm máy móc tinh vi.”
“Khu công nghệ Thiên Hà?” Là người địa phương, Lữ Cẩn rõ ràng có nghe nói về nơi này, “Bên trong toàn là nhân tài ngành kỹ thuật, nghe nói tiến sĩ nhiều như rươi, mỗi người đều có vài bằng sáng chế trong tay.”
Chu Hoài Hạ nhìn chằm chằm vào ảnh cá nhân của Chiêm Anh trên bách khoa toàn thư hồi lâu, cuối cùng quyết định: “Tôi muốn vào Khu công nghệ Thiên Hà.”
Có lẽ có thể phát hiện ra người kia là ai, biết đối phương muốn làm gì.“Xin gia nhập.” Thẩm Diệc giơ tay: “Tự mang lương thực.”Lữ Cẩn sờ sờ cặp sách: “Tớ xin gia nhập vào cuối tuần.”Hôm nay vừa hay là thứ Bảy.
Thế là, ba người lên chiếc xe nội địa phiên bản mới được cải tiến gấp.
“Xe của anh…” Chu Hoài Hạ vừa ngồi vào đã phát hiện có gì đó không ổn, “Làm cách âm rồi à?”
Sao còn cách âm tốt hơn hai chiếc xe trước của anh ta nữa?Thẩm Diệc ngồi ở ghế phụ lái, giao xe cho Lữ Cẩn lái, anh ta quay đầu nói: “Lắp kính chống đạn rồi.”
Chu Hoài Hạ: “?”
Lữ Cẩn khởi động xe: “Có cần thiết vậy không? Đây là China mà!”
“Đằng nào cũng phải độ, đương nhiên phải độ loại tốt nhất.” Thẩm Diệc nhướng mày cảm thán, “Nhưng cái xe rẻ tiền này, hàng ghế sau vậy mà có màn hình riêng, đã thế còn kết nối được với máy tính của tôi nữa chứ.”
“Được rồi, cậu ấm.” Lữ Cẩn nghe không nổi nữa, cô ấy đạp chân ga, “Xuất phát thôi.”…Trước cổng Khu công nghệ Thiên Hà, Lữ Cẩn nhẹ khẽ đạp phanh: “Có rào chắn, còn có bảo vệ nữa.”Thẩm Diệc tranh thủ nói: “Không cần dừng lại, tôi đã cho biển số xe vào danh sách trắng của hệ thống rồi, chỉ cần bảo vệ không cản, thì xe của tôi có thể ra vào bất cứ lúc nào.”
Quả nhiên, xe vừa đến gần cổng, thanh chắn tự động nâng lên, bảo vệ ngẩng đầu nhìn hai cái, cũng chẳng buồn đứng dậy.
Lữ Cẩn khẽ chuyển tay trên vô lăng, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
“Nhóm của Chiêm Anh ở tầng bảy trung tâm nghiên cứu và phát triển, bà ấy chấm công vào lúc hai giờ chiều, theo thói quen bình thường, có lẽ phải mười giờ tối mới tan làm.” Thẩm Diệc quay đầu, “Chu Hoài Hạ, cô muốn theo dõi thế nào?”
Chu Hoài Hạ cúi đầu nhìn điện thoại hỏi: “Anh làm được thẻ ra vào không?”“Cổng chính bây giờ thì được.” Thẩm Diệc nói, “Bên trong các tòa nhà thì khá phiền phức, hơn nữa hệ thống kiểm soát ra vào của các phòng thí nghiệm cũng khác nhau, có cái rất khó nhằn.”
Khu công nghệ Thiên Hà liên quan đến rất nhiều dữ liệu nghiên cứu thử nghiệm cốt lõi, hệ thống mã hóa, lại còn giám sát thời gian thực, anh ta muốn hack vào, thì phải cần thời gian.“Làm cái cổng chính trước đi.” Chu Hoài Hạ nói, “Lát nữa tôi phải ra ngoài lấy đồ ăn.”
Bên ngoài cổng Khu công nghệ Thiên Hà có một dãy tủ đựng đồ ăn, chắc là không cho nhân viên giao hàng vào.Lữ Cẩn quay đầu hỏi: “Cậu đói à?”
“Không phải.” Chu Hoài Hạ bình tĩnh nói, “Mua ba cái ống nhòm.”“Đưa hết điện thoại cho tôi.” Thẩm Diệc đưa tay, “Tôi giúp các cô làm thẻ ra vào.”
Hai mươi phút sau, ba người cầm ống nhòm, lảng vảng qua lại bên ngoài tòa nhà trung tâm nghiên cứu và phát triển.“Chỗ này nhìn thấy không?”“Có có có, bên này nhìn thấy cửa sổ của họ.”“Chu Hoài Hạ, ống nhòm của cậu tệ quá rồi đấy.”“Giỏi thì đi mà mua cái mới đi.”
Ba người chen chúc dưới một gốc cây xanh cách đó không xa xì xào bàn tán, hễ có nhân viên trong khu đi qua, thì lập tức cảnh giác giấu ống nhòm đi, tản ra mỗi người một ngả.Trời dần tối, có lẽ vì là tòa nhà trung tâm nghiên cứu và phát triển, nên mặt ngoài không có kính lớn, chỉ có thể nhìn thấy bóng người thi thoảng đi qua cửa sổ hành lang.
Mắt Chu Hoài Hạ mỏi nhừ, cũng chỉ thấy một bóng người màu hồng cánh sen nghi là Chiêm Anh đi qua hành lang, thậm chí cô còn quan sát xung quanh, nhưng cũng không thấy có người kỳ lạ nào đang theo dõi.Ngoại trừ bản thân bọn họ.
“Phụt!” Thẩm Diệc ngồi xổm sau bồn hoa, ló đầu ra hiệu “xì xì” với Chu Hoài Hạ đang quan sát và Lữ Cẩn đang canh chừng. “Mở được rồi.”Bên trong tòa nhà đó có đầy đủ các phòng thí nghiệm nghiên cứu và phát triển, vì lý do bảo mật, các phòng thí nghiệm không lắp đặt camera giám sát, chỉ có hành lang và khu vực nghỉ ngơi ở các tầng là có.Thẩm Diệc tốn chút thời gian để phá hệ thống kiểm soát ra vào của tòa nhà nghiên cứu và phát triển, kiểm soát camera giám sát, anh ta hỏi: “Có vào không?”Chu Hoài Hạ ngẩn người: “Vào phòng thí nghiệm nghiên cứu của người khác à?”Càng ngày càng giống phạm pháp rồi đấy.
“Tầng bảy còn có hành lang văn phòng và khu vực nghỉ ngơi, không vào phòng thí nghiệm, chỉ lặng lẽ đi dạo một vòng thôi.” Thẩm Diệc nói, “Hơn nữa phòng thí nghiệm của họ cần thẻ ID riêng, chúng ta không vào được.”
Chu Hoài Hạ do dự, cô chỉ đi theo để quan sát Chiêm Anh, và hy vọng có thể tìm ra người đang theo dõi Chiêm Anh, làm rõ mục đích của đối phương.
“…”Hồi lâu sau, cô hỏi: “Anh chắc chắn không bị bắt chứ?”
Thẩm Diệc kinh ngạc: “Đến giờ mà cô vẫn không yên tâm về kỹ thuật của tôi sao?”
“Xác nhận lại lần nữa cho yên tâm.” Chu Hoài Hạ đứng dậy, “Chúng ta vào xem.”
Gần tám giờ tối, tòa nhà trung tâm nghiên cứu và phát triển không có nhiều người ra vào, hoặc họ đã tan làm, hoặc vẫn đang tăng ca trên lầu.Ba người ngẩng cao đầu bước vào tòa nhà, dùng điện thoại quẹt thẻ vào cửa.“Thang máy ở giữa, đi lên có thể bị người khác phát hiện.” Thẩm Diệc nói, “Chúng ta đi cầu thang thoát hiểm đi.”
Tầng bảy, cũng không cao lắm.Lữ Cẩn một hơi là có thể leo tới, Thẩm Diệc cũng miễn cưỡng.Chỉ có Chu Hoài Hạ thở dốc tụt lại phía sau.“Chờ đã.” Thẩm Diệc mở máy tính, nhìn camera giám sát ở hành lang tầng bảy, “Bọn họ đều đang đi ra ngoài phòng thí nghiệm.”
Thế là, ba người thu mình trong cầu thang tầng bảy, Thẩm Diệc ngồi trên bậc thang, Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn đứng bên cạnh nhìn màn hình của anh ta.Có sáu người đi ra từ phòng thí nghiệm, trông đều là nhân viên nghiên cứu và phát triển, tuổi trung bình từ ba mươi đến bốn mươi, Chiêm Anh cũng ở trong số đó.
Trên mặt mấy người này dù đã có vẻ mệt mỏi, nhưng ai nấy đều mang theo nụ cười, họ đang đi về phía khu vực nghỉ ngơi chung.Lữ Cẩn nhìn dáng vẻ của họ: “Sinh nhật à?”
Từ camera giám sát hành lang có thể thấy những nhân viên thí nghiệm này vây quanh một chiếc bàn dài, Chiêm Anh đích thân lấy chiếc bánh kem mua ở “Nhà Mười Bông Kẹo” ra, nhưng không ai đội mũ sinh nhật.
“Ăn mừng... thành công.” Thẩm Diệc nheo mắt nhìn chữ trên bánh kem, miễn cưỡng nhận ra, “Hình như là thí nghiệm thành công rồi.”Mấy người quây quần nói chuyện một lát, cắm năm cây nến đốt lên, một trong số các nhà nghiên cứu đi tắt đèn hành lang và khu vực nghỉ ngơi, đợi khi anh ta quay lại, thì sáu người cùng nhau thổi nến.Trong nháy mắt, toàn bộ khu vực nghỉ ngơi và hành lang hoàn toàn chìm vào bóng tối, camera giám sát cũng chỉ thấy một màu đen kịt.
Một lát sau, camera giám sát mơ hồ quay được cảnh có người bật đèn pin, đi về phía công tắc đèn hành lang, ấn công tắc.Nhưng đèn không sáng, camera giám sát cũng hoàn toàn mất tín hiệu.Lữ Cẩn theo bản năng hỏi: “Mất điện rồi?”
“Đây là tòa nhà thí nghiệm, mất điện sẽ lập tức kích hoạt nguồn điện dự phòng.” Chu Hoài Hạ vừa nói xong đã nhận ra có gì đó không đúng.
Ngay lúc này, cửa cầu thang thoát hiểm đột nhiên bị mở ra, ba người trên bậc thang quay đầu lại theo bản năng, dưới ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính, bất ngờ chạm mặt với một người đàn ông xa lạ.