Chương 23: Tay súng
Chu Hoài Hạ dò xét Thẩm Diệc đang ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn mình, đột nhiên hỏi: “Có phải anh đã biết chiếc LaFerrari kia bị động tay động chân từ lâu rồi phải không?”
“Đương nhiên.” Thẩm Diệc xòe tay: “Xe của tôi, sao tôi lại không biết có người động tay động chân vào hệ thống được chứ.”
Chỉ là trêu đùa thằng em họ thôi.
Chẳng trách ngày hôm sau đã biết nhân viên kiểm tra có vấn đề. Chu Hoài Hạ nhìn chằm chằm Thẩm Diệc nghĩ, tên này cũng là một cao thủ diễn xuất.
Thẩm Diệc chắp hai tay trước ngực, chân thành tha thiết nói: “Tôi sắp chán mốc meo rồi, tôi muốn làm việc tốt với các cô.”
Chu Hoài Hạ cười khẩy: “Một tháng hai gặp vụ mưu sát mà anh cũng thấy chán cơ à?”
“Tất cả đều là ngoài ý muốn, bình thường cuộc sống của tôi tẻ nhạt như nước đọng ấy.” Thẩm Diệc giơ một tay lên, nghiêm túc nói: “Tôi đảm bảo sẽ nghe lời răm rắp, bảo gì nghe nấy.”
Chu Hoài Hạ: “Trong thẻ của anh có bao nhiêu tiền?”
Thẩm Diệc ngẩn người: “Còn cần cả phí gia nhập nữa à?”
Chu Hoài Hạ: “...”
Thẩm Diệc nghĩ ngợi nói: “Chín chữ số thì vẫn có.”
Lữ Cẩn ngồi ở ghế sau hít một hơi lạnh: “Dòng tiền sao?”
Người có tiền đúng là khiến người ta nghe tị đỏ mắt.
“Được.” Chu Hoài Hạ lạnh lùng đồng ý.
Thẩm Diệc: “Thật sao?”
Anh ta lập tức mò chiếc thẻ đen trong ví ra, hai tay bắt chéo qua đầu đưa cho Chu Hoài Hạ rồi diễn luôn: “Đại ca, thẻ của em đây, mật khẩu là…”
Chu Hoài Hạ lạnh lùng ngắt lời: “Im miệng, lái xe, đến hiệu thuốc ở cổng trường.”
Trong hiệu thuốc.
Chu Hoài Hạ: “Xin chào, tôi muốn thuê một chiếc xe lăn.”
Nhân viên chỉ tay về phía cửa: “Quét mã ở đó, mười tệ một ngày, sáu mươi tệ bảy ngày, hai trăm tệ một tháng, tiền đặt cọc năm trăm.”
Thẩm Diệc hỏi Lữ Cẩn bên cạnh: “Thuê xe lăn làm gì?”
Ánh mắt Lữ Cẩn di xuống dưới, dừng trên đôi chân lành lặn của anh ta, đẩy đẩy kính nói: “Cho anh ngồi đó.”
Thẩm Diệc vậy mà cũng không hỏi lý do, lập tức tiến lên ngăn Chu Hoài Hạ đang định quét mã: “Mua một chiếc mới luôn đi, tôi không ngồi đồ thuê.”
Chu Hoài Hạ nhớ đến cả mật khẩu thẻ của mình cũng chỉ có sáu chữ số, bèn nắm chặt điện thoại rồi rụt tay về, nghiến răng chậm rãi nói: “Được, anh tự mua đi.”
Thẩm Diệc quay người vẫy tay với nhân viên: “Chào cô, chúng tôi mua một chiếc xe lăn mới, loại đắt nhất.”
Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn im lặng đứng ở cửa, cố gắng kìm nén sự căm ghét đối với cậu ấm này, nhìn Thẩm Diệc kén cá chọn canh chọn chiếc xe lăn mới.
“Có loại điện không?” Thẩm Diệc ngồi trên xe lăn đẩy hai cái: “Cái này đẩy tốn sức quá.”
Nhân viên: “Chúng tôi tạm thời chưa có loại này.”
Thẩm Diệc đẩy xe lăn xoay một vòng, có chút tiếc nuối: “Thế thì lấy cái này vậy.”
Anh ta trả tiền xong, chủ động nhấc xe lăn bỏ vào xe, vừa vào xe đã hỏi Chu Hoài Hạ: “Đại ca, còn cần em làm gì nữa không?”
Chu Hoài Hạ đưa tay xoa xoa khóe mắt: “Đừng gọi tôi là đại ca, có biết làm bệnh án giả không?”
“Chuyện nhỏ.” Thẩm Diệc hỏi: “Cần bệnh gì?”
Chu Hoài Hạ đút hai tay vào túi áo, nghiêng người dựa vào cửa sổ xe, trực tiếp nhắm mắt lại, như một con robot đột ngột bị ngắt điện.
Thẩm Diệc chưa từng thấy cảnh này: “?”
Lữ Cẩn đã quen với chuyện này, đảm nhận trách nhiệm giải thích: “Chúng ta phải đến viện điều dưỡng Tùng Sơn, cô ấy cần một người bạn trai bị gãy chân đạt tiêu chuẩn chứng minh tài chính, anh tự làm cho mình một bệnh án đi.”
Thẩm Diệc lập tức cảm thấy thú vị, anh ta lấy máy tính từ ghế phụ ra: “Chúng ta đến viện điều dưỡng Tùng Sơn cứu người à?”
Lữ Cẩn nhìn Thẩm Diệc mở máy tính, cũng không biết anh ta thao tác thế nào, đã vào được hệ thống bệnh viện: “Tìm người.”
Thẩm Diệc: “Người đó tên gì, tôi có thể tra online.”
Lữ Cẩn đẩy đẩy kính: “Đã nói là tính ra rồi, ai biết anh ta tên gì, ngay cả mặt mũi cũng không rõ trông như thế nào.”
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Diệc đã vào hệ thống khoa chỉnh hình của bệnh viện, chọn lựa bệnh án phù hợp.
“Kỹ thuật của anh ghê thật đấy.” Lữ Cẩn bám vào ghế lái, nhìn bệnh án trên màn hình máy tính: “Từ từ, lùi lại, cho tôi xem cái bệnh án vừa rồi.”
Thẩm Diệc lùi lại, để cô ấy xem bệnh án.
“Cái bệnh án này ổn đấy, phim X-quang cho thấy gãy thân xương đùi trái, gãy nhiều chỗ xương chày và xương mác phải, còn có kết quả chụp CT xác nhận có gãy xương di lệch nghiêm trọng. Anh sửa thời gian nhập viện, lùi lại một tháng, như vậy chân anh không cần băng bó, mà có thể trực tiếp đi phục hồi chức năng.” Lữ Cẩn đưa ngón tay chỉ vào báo cáo bệnh án trên màn hình: “Xóa cái tiền sử bệnh cao huyết áp mãn tính mày đi, nguyên nhân tai nạn sửa thành... đua xe bị tông, dẫn đến hai chân bị thương nghiêm trọng.”
Thẩm Diệc quay đầu nhìn cô ấy một cái, trong sự nghi ngờ xen lẫn chút cảm xúc cá nhân: “Tôi không đua xe.”
Lữ Cẩn: “Anh không đua xe thì mua nhiều siêu xe như vậy làm gì?”
Thẩm Diệc: “Có tiền.”
Lữ Cẩn: “...”
Thẩm Diệc sửa xong bệnh án hỏi: “Hôm nay phải vào sao?”
Lữ Cẩn: “Đúng vậy.”
Mười ngón tay Thẩm Diệc gõ bàn phím nhanh như gió: “Chứng minh tài chính và xem bệnh án cần ít nhất một ngày xác nhận, tôi làm thư mời, có thể vào thẳng luôn.”
Anh ta hack vào hệ thống của viện điều dưỡng Tùng Sơn, đưa bệnh án và chứng minh tài sản giả mạo của mình vào, còn làm một thư mời, thậm chí còn đặt lịch hẹn tham quan vào buổi sáng.
“Được rồi.” Thẩm Diệc gửi thư mời cho Lữ Cẩn.
Lữ Cẩn nhìn một cái, rồi gửi cho Chu Hoài Hạ.
Thẩm Diệc cất máy tính xong, quay đầu lại nói: “Chân tôi bị gãy, không lái xe được.”
Lữ Cẩn: “...”
Bắt đầu diễn rồi sao?
Thẩm Diệc: “Cô có bằng lái không?”
Lữ Cẩn: “Có, nhưng chưa lái xe sang bao giờ.”
Thẩm Diệc không hề để ý: “Cô lái đi, đâm hỏng cũng không sao.”
Lữ Cẩn đẩy đẩy kính, đột nhiên cảm thấy có một cậu ấm tham gia cũng không tệ.
…
Viện điều dưỡng Tùng Sơn, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen chậm rãi dừng lại ở cổng lớn, Lữ Cẩn hạ cửa kính xe xuống, đưa ra thư mời trong điện thoại của mình.
Nhân viên bảo vệ vẫn là người hôm qua, anh ta ngờ vực quét mã QR trên thư mời, lập tức hiện ra thời gian hẹn buổi sáng.
Rõ ràng anh ta nhận ra Lữ Cẩn, khó mà tưởng tượng được cô ấy lại lái chiếc xe này, còn cố gắng nghiêng đầu nhìn vào hàng ghế sau.
Thẩm Diệc ngồi ở hàng ghế sau hạ cửa kính xuống, mái tóc ngắn màu bạch kim hiện ra, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Nhân viên bảo vệ lập tức lùi lại, lắc đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
Một bảo vệ khác đi từ bên trong ra, dẫn họ vào cổng đỗ xe.
Lữ Cẩn đỗ xe xong, quay đầu gọi: “Chu Hoài Hạ, dậy đi.”
Chu Hoài Hạ mở mắt, chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn ra bãi cỏ xanh biếc bên ngoài: “Vào được rồi?”
Lữ Cẩn gật đầu nhắc nhở: “Nhân viên ở bên ngoài.”
Hai người xuống xe lấy xe lăn ra, nhân viên bên kia đã thông qua bộ đàm biết trong số họ có một người đàn ông trẻ tuổi bị gãy chân.
“Để tôi.” Nhân viên nhận lấy xe lăn từ tay Lữ Cẩn, đẩy đến gần cửa xe, rồi đi đến bế Thẩm Diệc ra.
Lữ Cẩn đứng bên cạnh nhìn mà kinh ngạc, Thẩm Diệc tóc trắng như thể chân thật sự bị gãy, mông không hề nhúc nhích.
Đối diện nhanh chóng có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi tới, phụ trách giới thiệu chuyến tham quan lần này.
“Chào mừng quý khách đến với viện điều dưỡng Tùng Sơn, viện điều dưỡng của chúng tôi được xây dựng ở lưng chừng núi, cây cối rậm rạp, giàu ion âm, là một máy tạo oxy tự nhiên, rất có lợi cho việc phục hồi sức khỏe của quý khách.” Người phụ nữ đưa cho mỗi người một cuốn sách giới thiệu dày cộp, “Còn được trang bị các thiết bị phục hồi chức năng tiên tiến nhất và đội ngũ điều dưỡng chuyên nghiệp, đồng thời cung cấp liệu trình phục hồi chức năng cá nhân hóa cho mỗi người ở lại, tuyệt đối đảm bảo sự riêng tư của quý khách.”
Chu Hoài Hạ nhìn các tòa nhà xung quanh, chỉ đại mấy tòa: “Mấy chỗ này để làm gì vậy?”
Người phụ nữ nhiệt tình giải thích: “Mấy tòa bên trái là khu nội trú của chúng tôi, mỗi phòng hơi khác nhau, lát nữa có thể dẫn ba vị đi tham quan, ở giữa là khu điều dưỡng của chúng tôi, chủ yếu là khu vực phục hồi chức năng và điều trị cho khách.”
“Còn tòa nhà này thì sao?” Chu Hoài Hạ chỉ vào tòa nhà ở ngoài cùng bên phải.
Người phụ nữ nói: “Đó là tòa nhà hoạt động giải trí, cung cấp các hoạt động vui chơi khác nhau cho khách.”
Chu Hoài Hạ gật đầu: “Tôi muốn đến đó xem.”
Tòa nhà đó có lẽ là vị trí người kia nhảy lầu lần đầu tiên.
Nhân viên đẩy Thẩm Diệc, người phụ nữ dẫn họ đi về phía bên phải.
Trên đường, Chu Hoài Hạ hỏi: “Bình thường đến tòa nhà hoạt động giải trí có giới hạn thời gian không?”
Người phụ nữ: “Thông thường ban ngày thì không, nhưng để khách duy trì nề nếp sinh hoạt tốt, thì sau tám giờ tối khu vực hoạt động giải trí sẽ ngừng mở cửa.”
Sau khi vào tòa nhà, Chu Hoài Hạ lại nói: “Tôi muốn tham quan từ trên xuống dưới.”
Nhân viên đương nhiên không từ chối, dẫn họ đi thang máy lên trên.
Người phụ nữ giới thiệu: “Tầng sáu là khu vực thư viện, tầng năm là phòng chơi cờ và bài…”
Khu vực thư viện rất lớn, Chu Hoài Hạ quang minh chính đại nhìn ngó khắp nơi, phát hiện bên trong có lắp camera giám sát, cô nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Tầng thượng tòa nhà này có lên được không? Tôi muốn nhìn toàn cảnh viện điều dưỡng.”
Người phụ nữ ngẩn người: “Thật xin lỗi, để tránh xảy ra sự cố, bình thường chúng tôi sẽ khóa cửa dẫn lên tầng thượng.”
Chu Hoài Hạ nhíu mày: “Như vậy không phù hợp với luật phòng cháy chữa cháy đâu nhỉ?”
Người phụ nữ lập tức giải thích: “Là như thế này, nhân viên khu vực thư viện có chìa khóa, một khi xảy ra vấn đề, thì sẽ lập tức mở khóa, xin quý khách đừng lo lắng.”
Thẩm Diệc cũng lên tiếng hỏi: “Vậy chúng tôi có thể lên xem không?”
“Cái này…” Người phụ nữ cúi người nói, “Để tránh khách tham quan gặp chuyện, thông thường chúng tôi không khuyến khích khách lên trên, nhưng nếu mấy vị khách muốn nhìn toàn cảnh viện điều dưỡng, chúng tôi cũng có thể cho máy bay không người lái bay lên, như vậy sẽ an toàn hơn.”
“Thôi vậy, khu nội trú cách xa quá.” Chu Hoài Hạ nhìn chân Thẩm Diệc, “Chúng ta không đi nữa, các cô cho tôi xem sự khác biệt giữa các phòng là được.”
Người phụ nữ: “Vâng, xin mời mấy vị khách đến phòng khách ở tầng một ngồi trước ạ.”
Phòng khách ở tầng một bày ghế sofa mềm mại, Chu Hoài Hạ vừa cùng Lữ Cẩn ngồi xuống, nhân viên bên kia đã mang máy tính bảng đến.
Người phụ nữ đưa cho Chu Hoài Hạ, cúi người giới thiệu từng cái một: “Đây là An Nhã Uyển, phòng đơn cao cấp, khoảng 100 mét vuông. Đây là Tĩnh Tâm Các, phòng suite khoảng 180 mét vuông, chúng tôi còn có Tùng Hòa Đường…”
Chu Hoài Hạ im lặng lật xem ảnh, cô chỉ nhìn thấy một góc phòng tắm, nhưng các phòng ở khu nội trú của viện điều dưỡng Tùng Sơn khác biệt quá lớn, gần như vừa nhấp vào ảnh phòng tắm, cô đã xác định được người đàn ông kia ở An Nhã Uyển.
“Anh xem đi.” Chu Hoài Hạ đưa máy tính bảng cho Thẩm Diệc, rồi nói với người phụ nữ: “Chúng tôi muốn tự đi dạo ở đây trước, các cô không cần đi theo đâu.”
Người phụ nữ và nhân viên lặng lẽ rời đi.
Chu Hoài Hạ không dấu vết liếc nhìn camera giám sát trong phòng khách, đứng dậy đẩy xe lăn của Thẩm Diệc, như đang đi dạo khắp nơi, nhưng thực chất là đẩy người đến góc khuất của camera, sau đó cúi người thấp giọng nói với anh ta: “Anh giúp tôi tra xem vào mười giờ sáng thứ Bảy đại hội thể thao trường tuần trước, ai đã lên tầng thượng tòa nhà này.”
Túi đựng máy tính của Thẩm Diệc đặt ngay trên đùi anh ta, anh ta nhướng mày: “Bây giờ luôn à?”
Đàn ông, ở An Nhã Uyển, chỉ cần xác nhận thêm ai đã lên tầng thượng vào ngày hôm đó, có lẽ sẽ tìm ra người này.
Khoảng mười phút sau, Thẩm Diệc buông tay khỏi bàn phím, có chút do dự, anh ta lắc đầu với Chu Hoài Hạ.
Chu Hoài Hạ liếc nhìn Lữ Cẩn, Lữ Cẩn bèn tiến lên đẩy xe lăn của Thẩm Diệc ra khỏi phòng khách.
Ba người đi ra ngoài tòa nhà, đến bãi cỏ bên ngoài, Thẩm Diệc lên tiếng: “Thời điểm đó không có camera giám sát ở tầng sáu.”
Chu Hoài Hạ theo bản năng nhíu mày: “Tại sao?”
Thẩm Diệc mở máy tính, cho hai người xem màn hình: “Kiểm tra camera, thời điểm đó vừa đúng lúc tắt camera giám sát ở tầng năm và tầng sáu.”
Anh ta lại nói: “Tôi tra rồi, đây là kế hoạch thường lệ, năm nào cũng kiểm tra vào thời điểm này, thời gian cũng cố định.”
Chu Hoài Hạ trầm ngâm, đối phương cố ý nhân lúc kiểm tra camera, chạy lên tầng thượng tự sát sao?
Nhưng một người muốn tự sát thì cần phải tốn công tránh camera như vậy sao?
Hay là trùng hợp?
Chẳng lẽ phải đợi lần sau đối phương tự sát, mới có thể tiếp tục quan sát ra các thông tin khác sao?
Tuy rằng ngón chân cái bên trái của đối phương có đặc điểm vết đen rõ ràng, nhưng làm sao cô có thể xem hết chân của tất cả bệnh nhân nam ở An Nhã Uyển được?
Lữ Cẩn bên cạnh huých vào Chu Hoài Hạ, hỏi: “Còn đặc điểm nào khác không?”
“Không ...” Chu Hoài Hạ nhớ lại ba lần nhìn thấy, lại có chút do dự nói, “Bàn tay của anh ta.”
Lữ Cẩn: “Tay làm sao?”
Chu Hoài Hạ dùng tay trái làm dấu số tám, ngón giữa hơi thả lỏng: “Luôn như vậy.”
Mỗi lần cô thoáng nhìn thấy mu bàn tay đối phương, đều là hình dáng này.
Thẩm Diệc ngồi trên xe lăn nghe hai người trò chuyện, không hiểu ra sao, cũng tò mò làm theo dấu số tám.
Lữ Cẩn cúi đầu làm dấu hình khẩu súng, rồi lại làm một kiểu khác, xác nhận lại hỏi: “Là như vậy hay như vậy?”
Chu Hoài Hạ lắc đầu: “Kiểu thứ nhất.”
“Giống như tay súng.” Lữ Cẩn ngẩng đầu nói: “Người này có khả năng bị tổn thương dây thần kinh giữa, khi dùng sức nắm chặt tay sẽ tạo thành hình dáng này, thường được gọi là tay súng.”
Chu Hoài Hạ lập tức nhìn Thẩm Diệc: “Anh tra bệnh án xem, ở An Nhã Uyển, nam giới, ai bị tổn thương dây thần kinh giữa ở tay.”
Đề xuất Cổ Đại: Sau Khi Thành Tội Nô, Ta Thành Sủng Thiếp Trên Giường Của Thủ Phụ Tiền Phu