“Trên cây á? Không thể nào! Rõ ràng lúc đó tôi đã nhìn kỹ cái cây rồi, làm gì có ai! Đến cái bóng cũng chẳng thấy!”
Mạnh Xuân càng nói, Tiêu Cẩm Nguyệt càng thấy cô nàng này có vấn đề về mắt.
“Tôi cũng đang muốn hỏi chuyện này đây. Lúc đó tôi đứng trên cây sờ sờ ra đấy, cô ngẩng đầu lên đáng lẽ phải thấy tôi ngay chứ, sao lại không thấy?” Tiêu Cẩm Nguyệt tò mò hỏi, “Mắt cô… có vấn đề gì không?”
Cô không ngờ rằng câu hỏi bấy lâu vẫn canh cánh trong lòng lại có thể được hỏi thẳng người trong cuộc ngay hôm nay, và còn có cơ hội nhận được câu trả lời thật.
“Mắt tôi đương nhiên không có vấn đề gì hết! Tôi thật sự không thấy mà!” Mạnh Xuân ngạc nhiên tột độ, vội vàng giải thích, “Lúc đó tôi ngẩng đầu nhìn rồi, trên cây chỉ có cành với lá thôi, đến bóng chim cũng chẳng có! Người đâu ra? Hay là cô trốn sâu trong tán lá, ở vị trí khuất lắm hả?”
Thế mà cô ta thật sự không thấy!
Tiêu Cẩm Nguyệt nhìn Mạnh Xuân với vẻ mặt khó tả, nhất thời không biết phải nó...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở tài khoản VIP đọc trước. Còn 3 giờ 2 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Xuyên Không: Xuyên Việt Rồi, Ta Cứu Vớt Thế Giới Bằng Đọc Sách