Tiểu Nhụy giật mình, rồi vội vàng xua tay: “Không không, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói là tôi sẵn lòng làm những việc của người hầu cho ân nhân. Người không cần phải che chở hay lo lắng chỗ ăn ở cho chúng tôi đâu.”
Tiêu Cẩm Nguyệt sắc mặt dịu đi đôi chút, nhưng vẫn xua tay: “Không cần đâu. Không có năng lực chữa trị, không có võ lực, ngay cả đầu óc cũng chẳng đủ. Tôi cần các người làm gì? Để kéo chân tôi sao? Thôi được rồi, các người tự lo cho bản thân đi. Đừng đi theo tôi, nếu không tôi không chắc mình sẽ không coi các người là kẻ địch bám đuôi mà giết chết đâu.”
Nói rồi, nàng quay lưng bước đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng, vô tình.
Tiểu Nhụy và hai thú phu: !!!
Những lời chê bai của Tiêu Cẩm Nguyệt khiến họ tối sầm mặt mày. Khoảnh khắc ấy, họ gần như muốn chết vì xấu hổ và phẫn nộ.
Đúng vậy. Giá như mình có năng lực chữa trị, thì ba người kia đã chẳng phản bội mình.
Giá như võ lực đủ mạnh, thì mình đã chẳng phải dùng cách tái kết...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở tài khoản VIP đọc trước. Còn 1 giờ 52 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Hiện Đại: Đập Nồi Bán Sắt Đi Học