Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 59: Âm nhu giả tượng, ác liệt cố bản tính

Chương 59: Sự dịu dàng chỉ là lớp vỏ, bản chất là sự tàn nhẫn

Tiếng thét đau đớn của Lâm An Hiên hoàn toàn không lọt vào tai Nguyễn Miểu Miểu.

Bởi lẽ cô bỗng chốc bước vào một nơi thật kỳ lạ mà cũng vô cùng đẹp đẽ.

Một cánh đồng hoa hồng đang nở rộ.

Dù trời đã tối, ánh trăng lại sáng rõ đến mức có thể nhìn thấy rõ từng động tác, từng nét mặt con người.

Ánh trăng chiếu xuống người, tạo nên một cảm giác mơ hồ như trong suốt.

Nguyễn Miểu Miểu ngước nhìn lên, một cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rơi lả tả. Người đàn ông trước mắt dưới nền trời hoa trở nên cực kỳ điển trai, như một tinh linh dưới ánh trăng.

Mysterious, dịu dàng, tuấn tú và mạnh mẽ.

Còn Nguyễn Miểu Miểu, duyên dáng như một tiểu tinh linh dưới cánh đồng hoa, cũng khiến người ta bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp rực rỡ ấy.

Người đàn ông tiến lại gần cô, khoảng cách giữa họ gần đến mức như những người tình.

Khung cảnh mơ mộng và đẹp đẽ đến thế, nhưng chỉ trong tích tắc, khi người đàn ông thốt ra câu đầu tiên, tất cả tan vỡ hoàn toàn.

“Cô đúng là kẻ vô dụng, tự cho mình chút nhan sắc rồi nghĩ rằng sẽ được mọi người yêu thích sao?”

Đôi mắt người đàn ông chứa đựng sự dịu dàng, giọng nói cũng không hề lạnh lùng, vậy mà lời nói và ý cười mỉa mai trong đó lại không hề che giấu chút ác ý nào.

Anh ta chế nhạo: “Cô thích được những U Linh vây quanh đúng không? Có nhan sắc như vậy, lại còn ra vẻ đáng thương, liệu có phải mọi người sẽ vì cô mà làm mọi thứ không?”

Nguyễn Miểu Miểu chớp mắt, gương mặt đăm chiêu như chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Đối phương bỗng rót vào cô một loạt lời mỉa mai cay độc, cô chưa kịp hồi đáp.

1088 giận dữ nói: “Đừng nghe lời hắn, Miểu Miểu, tôi sẽ giúp cô lọc những lời này.”

Khi 1088 chuẩn bị giúp Nguyễn Miểu Miểu chặn những lời đó, cô lại ngăn lại: “Không sao, không cần chặn đâu.”

1088 thắc mắc: “Nhưng mà, Miểu Miểu...”

Nguyễn Miểu Miểu bình thản: “Em không sao đâu, 1088, em nghe nhiều rồi nên không cảm thấy buồn nữa. Nếu chặn mấy câu đó, biết đâu sẽ bỏ lỡ manh mối quan trọng.”

Khi nói vậy, giọng cô thật sự rất bình yên, không chút quan tâm.

Hình như... nghe quá nhiều khiến cô trở nên thản nhiên.

1088 bỗng thấy thương, trong lòng còn có chút bứt rứt.

Nhận ra tâm trạng không vui của 1088, Nguyễn Miểu Miểu lại nhẹ nhàng an ủi: “Đừng vì em mà tức giận, em thật ngốc nghếch, nên phải thật chăm chỉ mới được, nếu không sẽ phải dựa vào sức người khác để vượt qua. Nếu em không giúp được gì thì cũng đừng làm họ vất vả thêm.”

Cô tiếp tục: “Nếu bỏ lỡ manh mối nào, mọi kế hoạch của họ sẽ đổ bể hết.”

1088: “Miểu Miểu...”

Nguyễn Miểu Miểu là một cô bé ngốc nghếch, nhưng cô ấy... cũng không đáng phải chịu đựng sự mắng chửi vô cớ như thế này.

Chương trình của 1088 bắt đầu có dấu hiệu rối loạn, nó bỗng xuất hiện mong muốn mạnh mẽ muốn ôm cô vào lòng.

Người đàn ông tưởng rằng sự im lặng của cô là do tội lỗi, khinh bỉ cười và nói tiếp: “Cô nghĩ rằng tôi đưa cô đến đây là để an toàn sao? Tôi khác với đám chó săn bám lấy cô, tôi... rất ghét cô.”

Anh ta thẳng thắn thốt ra lời ghét bỏ cô.

Nguyễn Miểu Miểu vẫn giữ im lặng, chỉ bình thản nhìn anh, không nói một lời.

Phản ứng này khiến anh ta càng thêm bực bội.

Người đàn ông cau mày hỏi: “Sao cô không nói gì? Hay là tôi nói đúng làm cô không biết trả lời sao?”

Nguyễn Miểu Miểu há miệng, chậm rãi đáp: “Mọi lời anh nói hết rồi, em không biết phải nói gì nữa.”

Chẳng lẽ cô phải nói kiểu như “Không được, anh không thể ghét em” sao?

Cô không cần ai yêu thích mình cả.

Người đàn ông nghe thế lại càng tức giận, không giữ được vẻ dịu dàng giả tạo thường ngày, nổi nóng: “Cô đâu phải không có nhiều chuyện muốn nói với người khác sao?”

“Sáng nay đi chơi với người ta, còn thay đồ do đàn ông khác tặng.”

“Lúc nãy còn định chia sẻ cái mền bông tôi tặng cho cô với họ nữa kìa. Cô rất thích thứ đó mà? Vì muốn làm hài lòng đàn ông mà sẵn sàng chia sẻ? ”

“Cô làm thế thì không có cái mền bông để dùng cho chính mình!”

Cả đám bình luận trên mạng phản ứng:

“Thật là lộ nguyên hình rồi, mấy tên đàn ông lịch sự giả tạo cuối cùng cũng không thể giấu giếm bản chất.”

“Mới vào mà đã mắng Tiểu Kiều Kiều, cô ta nghĩ vậy sẽ khiến cô ấy chú ý mình sao?”

“Ôi, đàn ông miệng thì bảo ghét, nghe thì giống như đang ghen vậy.”

“Dù cách kia cách kia cũng cứ thấy vị chua chua của anh ta qua cả màn hình trực tiếp, đúng là ghen thật mà.”

“Nói ghét mà thật ra yêu dữ lắm, chỉ là miệng thì cứng đầu mà thôi.”

“Vợ đừng để ý anh ta làm gì, ai cho phép anh ta nói thế về em cơ chứ.”

Nguyễn Miểu Miểu không đọc bình luận, chỉ nghe người đàn ông nói, dần dần cô hiểu câu chuyện theo cách khác.

Cô hơi nghi ngờ hỏi: “Anh tức vì em cho người khác cái mền bông sao?”

Cô tưởng đó là món quà anh tặng, nếu đem cho người khác thì quả thật không tốt.

Người đàn ông sửng sốt, suýt cười vì giận cô, nhưng vẫn chế giễu: “Sao cô ngốc đến mức đó? Cô không bị làm sao đâu chứ?”

Nguyễn Miểu Miểu với đầu óc chỉ tạm được mức C không thể phản bác.

Liệu kẻ ngốc có thực sự rất đáng ghét vậy không?

1088 an ủi: “Kẻ có vấn đề là anh ta, Miểu Miểu chỉ phản ứng chậm thôi.”

Ai cũng nhận ra 1088 đang nguỵ tạo lời an ủi cô, nhưng Nguyễn Miểu Miểu vẫn rất vui vẻ nói: “Cảm ơn 1088.”

“Sao cô lại không nói gì vậy?” Người đàn ông càng mất bình tĩnh.

Nguyễn Miểu Miểu vẫn chưa hiểu vì sao anh ta lại ghét cô đến mức tức giận.

Nhưng thật sự cô chẳng biết nói gì.

Nếu cứ im lặng thế này, có lẽ anh ta sẽ càng tức giận hơn. Cô nhìn quanh, hỏi: “Đây có phải trong lâu đài không? Em nhớ lâu đài không có cánh đồng hoa hồng lớn thế này.”

“Cô nghĩ tôi sẽ trả lời sao?” Anh ta lạnh lùng đáp.

Nguyễn Miểu Miểu lại im lặng.

Gã này thật khó khăn, không nói lại bị mắng, nói ra thì lại bị trêu chọc.

Anh ta thay đổi tâm trạng liên tục như vậy, chẳng lẽ chưa từng bị ai đánh sao?

Người đàn ông không chịu nổi vẻ im lặng của cô, trong khi với các anh ta và những U Linh khác thì cô vẫn nói chuyện nhiều lắm, sao đến anh lại im lặng thế?

Chẳng lẽ là vì anh ta không dịu dàng như lần đầu gặp mặt?

Cô lại thích cái vẻ giả tạo của mình sao?

Rõ ràng anh ta ghét giả tạo, không muốn phải đóng kịch, thế mà giờ đây anh ta lại thay đổi thái độ.

Giống như lúc trước khi dịu dàng với cô, anh nói nhỏ: “Xin lỗi, tôi vừa nóng giận quá, đã nói nhiều lời khó nghe, cô đừng để tâm.”

Nguyễn Miểu Miểu ngạc nhiên nhìn anh, anh bị phân liệt tâm thần sao?

Sao lúc trước lúc sau lại khác biệt vậy?

Người đàn ông bất ngờ tiến sát gần cô, gần như dán sát người, giọng dịu dàng có chút dụ dỗ hỏi: “Tôi có chuyện muốn hỏi, cô đã từng hôn người đàn ông khác chưa?”

Nguyễn Miểu Miểu sửng sốt: “?!”

“Rồi hay chưa?” Anh ta nhẹ nhàng nói, lời lẽ vẫn cay nghiệt: “Chắc là rồi, cô cũng phải hôn người đàn ông khác rồi, nếu không, làm sao mà mấy người đàn ông hoặc U Linh đó mê mệt cô vậy chứ?”

Đề xuất Xuyên Không: Cánh Cửa Gỗ Nhà Tôi Thông Đến Thập Niên 70
BÌNH LUẬN